sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 411: Cầm Vương Chi Sách

Côn ảnh đầy trời, nhằm đầu đánh xuống. Đây không phải là cảm giác của chỉ một người, mà là cả ba người đều cảm thấy giống nhau, khí thế của nó có thể đồng thời trói chặt bọn họ. Có thể thấy được Hướng Vũ Điền không hổ là cao thủ nổi tiếng của Bí tộc.

Trác Cuồng Sinh cũng là cao thủ đứng hạng ba trong Biên Hoang tập. Trong ba người nhãn lực lão cao minh nhất, cho nên sự kinh hãi trong lòng cũng là lớn nhất. Lão từng thấy qua sự oai hùng của Hướng Vũ Điền lúc dùng kiếm, tuy chỉ là vài chiêu kiếm nhanh như điện hỏa, nhưng đã lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong lòng lão.

Công phu của Hướng Vũ Điền, khẳng định đã đạt đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất, kiếm chuyển tùy ý, tiêu sái tự nhiên, có cảm giác phiêu dật biến ảo khôn lường. Kiếm vào tay y giống như vật sống, chiêu nối chiêu vây chặt sự phản kích sắc bén của Mộ Dung Chiến, làm hắn không có cách nào giữ được y. Y tùy lúc muốn lùi là lùi.

Nhưng giờ phút này Trác Cuồng Sinh nhìn Hướng Vũ Điền vung côn đánh tới, trong nhất thời càng không biết rõ sở trường chân chính của y là kiếm pháp hay là côn pháp. Điều đó có thể thấy người này có thiên phú rất cao. Cao minh đến mức bất luận cấm lấy binh khí gì, cho dù chỉ là một cây côn gỗ lựu, vẫn có thể sử dụng và phát huy được sự tinh tế, hoàn toàn biểu đạt ra đặc tính của côn.

Chỉ từ điểm này, cũng có thể biết Hướng Vũ Điền đúng là đã đạt tới cảnh giới võ học đại sư, mà không phải là cao thủ bình thường chỉ am hiểu một loại binh khí nào đó.

Trác Cuồng Sinh càng hiểu rõ bản thân tuyệt đối không được lui lại, nếu không Cao Ngạn khẳng định không chết cũng bị thương. Cười lạnh một tiếng, một quyền tung ra, đánh tới nơi côn thế cực mạnh của Hướng Vũ Điền.

Lúc Hướng Vũ Điền vẫn còn trên cao cả trượng cường công đánh tới. Trình Thương Cổ đã sớm cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, cả người đau nhói, liền tỉnh ngộ rằng đối phương tuy niên kỉ còn nhỏ, nhưng khí công lại đã luyện đến cảnh giới đăng phong tạo cực. Đảo mắt qua các cao thủ Biên Hoang, trừ Yến Phi ra, nhất định không có ai hơn được y. Điều này thật sự là cực kỳ làm người ta không thể tin được, nhưng sự thật lại hiển hiện trước mắt.

Mặc dù nghĩ như vậy, trong lòng Trình Thương Cổ tịnh không có một chút gì sợ hãi, lấy tay rút thiết bút để ở sau người ra, phóng lên trên không, dùng bút đâm thẳng tới trước mặt Hướng Vũ Điền. Có thể côn gỗ lựu của Hướng Vũ Điền đánh trúng y trước, nhưng y dám cam đoan rằng nếu chiêu thức của Hướng Vũ Điền không thay đổi, thiết bút của y có thể đâm thủng mặt của đối phương. Dĩ nhiên chiêu số vừa xuất chính là đồng quy vu tận.

Cao Ngạn cảm thấy bất lực, trong mắt côn ảnh hư thực khó phân, hoàn toàn không biết nên đón đỡ như thế nào, tự nhiên dùng thân pháp linh hoạt lùi lại phía sau.

"Phách!"

Ngoài với ý liệu của Trác, Trình hai người, côn ảnh đột nhiên biến mất, Hướng Vũ Điền lại bẻ lưu mộc côn gãy làm hai. Một cây trường côn liền biến thành hai đoạn đoản côn, cuồng kích hai người.

Hướng Vũ Điền tay phải vung côn mạnh mẽ quét tới mũi thiết bút dài chỉ một thước tám tấc của Trình Thương Cổ, đánh sau mà tới trước. Vừa phát động đã ẩn truyền kình khí phá không phảng phất như thanh âm của sấm sét, lăng lệ đến cực điểm.

Trái lại, tay trái Hướng Vũ Điền điểm một côn về hướng Trác Cuồng Sinh lại như hư phiêu vô lực, nặng nhẹ khó phân, như chậm như nhanh, làm người ta nhìn thấy cũng vì khó có thể nắm được mà tức khí tưởng như thổ huyết.

Khi Hướng Vũ Điền "biến chiêu" khiến hai người trận cước đại loạn. Nhưng chính thức làm bọn họn chua chát, lại là Hướng Vũ Điền trái phải hai tay giống như phân thành hai người khác nhau, chẳng những phong cách lộ số tâm pháp khác nhau, mà còn hoàn toàn tương phản như mặt trăng mặt trời.

Võ công như thế, chẳng những chưa thấy qua, mà cũng chưa bao giờ nghe thấy.

Biến chiêu đã không còn kịp nữa, thế bút của Trình Thương Cổ vẫn không thay đổi, lấy hai thành chân kình còn lại để dành ứng biến, đem cả vào thiết bút, những muốn cùng đối thủ trẻ tuổi này liều mình một chiêu.

Trác Cuồng Sinh lại thu hồi hai thành lực đạo, để ứng phó với côn pháp hư thật khó dò này của kình địch.

Côn bút lần đầu chính diện giao phong.

Trình Thương Cổ lập tức trong lòng kêu không xong.

Nguyên lai Hướng Vũ Điền tay phải huy đoản côn đánh tới nhìn như là sắc bén, sự thật lại hoàn toàn không phải như vậy, mà là xảo diệu sử dụng kình lực mượn của y, vừa chạm mũi bút, hóa đánh thành xoắn, lập tức làm tan mất phần lớn chân lực của Trình Thương Cổ. Rồi lại kéo ngang một cái, mượn lực đạo của Trình Thương Cổ xuất ra, kéo y bay bổng ngã sang bên, văng khỏi vọng đài, rơi xuống sàn tầng ba của khoang thuyền.

Trình Thương Cổ tuy ngàn vạn lần không muốn, nhưng vì đã dùng hết lực đạo, căn bản vô lực biến hóa, không có lực để xoay xở, trợn to mắt bị y mạnh mẽ hất văng đi.

"Phốc!"

Đầu côn điểm trúng quyền đầu của Trác Cuồng Sinh, lại truyền tới tiếng gió của kình khí đánh tới. Khi Trác Cuồng Sinh thầm kêu kêu trúng kế, quyền đầu như bị đại thiết chùy đập mạnh một cái, chấn kình cuồng mãnh của đối phương công nhập kinh mạch của Trác Cuồng Sinh. Với công phu của y, cũng có cảm giác chịu không nổi. Trác Cuồng Sinh thê thảm bị chấn lui một bước, mặc dù không bị thương, nhưng nhất thời huyết khí sôi trào, không thể đánh ra đòn tiếp theo.

Ai mà tưởng nối một côn tay trái của Hướng Vũ Điền di động phiêu hốt, mà lại còn ẩn chứa chân khí kinh người có khả năng làm tê liệt kinh mạch như vậy.

Hướng Vũ Điền ha hả cười: “Quả nhiên có chút công phu." Vừa nói vừa mượn quyền kình của Trác Cuồng Sinh lăng không phóng lên, cả người bốc lên, hướng về phía Cao Ngạn vẫn còn đang lui về sau.

Hai Hoang nhân đại cao thủ, trực diện giao phong thua tan tác, bị Hướng Vũ Điền xảo diệu lợi dụng hình thế của đài cao, phá đi ưu thế liên thủ của bọn họ.

Trác Cuồng Sinh quát lớn: “Lui vào trong phòng." Đồng thời mạnh mẽ hít một hơi chân khí, đè huyết khí đang quay cuồng xuống, vượt tới chặn đường Hướng Vũ Điền đang muốn hạ sát thủ với Cao Ngạn.

Bản lĩnh khác thì Cao Ngạn không có, nhưng dựa vào khinh công siêu phàm và thân pháp linh hoạt thì bản lĩnh chạy trốn đúng là nhất đẳng. Không đợi Trác Cuồng Sinh xuất ngôn đề tỉnh, gã đã sớm hướng về phía bậc thang thông tới tầng dưới vọt đi như chớp. Chỉ cần trở lại được thương phòng, gã sẽ có Hoang nhân huynh đệ trấn giữ chặn giúp, tạm thời được an toàn.

Hướng Vũ Điền không thể chuyển hướng tại không trung, đánh dứ một chiêu, nhưng y vẫn lộ dáng điệu thoải mái ung dung, cười dài nói: “Trốn được sao?”

Trong lúc cười, hai đoạn đoản côn trong tay đồng thời rời tay bắn ra, một đoạn bắn về phía Trác Cuồng Sinh đang nhào tới, đoạn kia bay thẳng tới nơi bối tâm của Cao Ngạn đang chạy thẳng tới bậc thang.

Trác Cuồng Sinh có cảm giác không dám nhìn, chỉ hận lão không có cách nào ứng cứu Cao Ngạn, còn phải ứng phó với ám khí chết người của Hướng Vũ Điền. Chụm ngón tay thành đao, lão chém về đoạn đoản côn đang bắn tới.

Mắt thấy cái mạng nhỏ của Cao Ngạn khó bảo toàn được, mà lại bị chết rất thảm. Với thủ kình của Hướng Vũ Điền, đoản côn nếu không từ phía sau Cao Ngạn xuyên ra thủng ngực thì mới là kì sự.

Lúc này Trình Thương Cổ từ sàn thuyền nhảy vọt lên, thấy thế điên cuồng kêu lên một tiếng, thiết bút rời tay như chớp bay về phía Hướng Vũ Điền. Như thế cũng biết trong lòng y bi phẫn khó nén nổi như thế nào.

Đột nhiên nơi bậc thang có tiếng quát yêu kiều, một đạo bạch ảnh chạy vội lên, kiếm quang xạ ra, đón đỡ đoản côn còn cách sau lưng Cao Ngạn không đến nửa thước, vận kiếm đánh mạnh.

"Canh!"

Đoản côn vỡ vụn từng mảnh, rơi vãi vào sau lưng Cao Ngạn. Cao Ngạn đau đến la thảm một tiếng, đâm thẳng vào lan can. Bởi vậy có thể thấy được lực đạo của đoản côn cuồng mãnh đến mức nào. Bất quá lúc này Cao Ngạn chịu chỉ là cái khổ của da thịt, tuyệt đối không hại nổi cái mạng nhỏ của gã.

Phá được chiêu tất sát này của Hướng Vũ Điền chính là Tiểu Bạch Nhạn. Chỉ thấy nàng trừng mắt hạnh, chặn ở sau lưng Cao Ngạn, trường kiếm chỉ về Hướng Vũ Điền.

Đoản côn bị Trác Cuồng Sinh đánh rơi xuống mặt đất, phát ra một âm hưởng khác.

Lần này Trác Cuồng Sinh chỉ bị đẩy lùi nửa bước ngắn.

"Viu!"

Hướng Vũ Điền thong dong cất bước, chặn đỡ thiết bút đang bắn về phía y, không chút run tay, ánh mắt nhìn vào Tiểu Bạch Nhạn, ngạc nhiên nói: “Quả nhiên có cao thủ khác, lại là một vị tiểu cô nương xinh đẹp. Lão Trác ngươi quả thật không có khoác lác.”

Trình Thương Cổ thấy Cao Ngạn đã nhặt lại được mạng nhỏ, không dám liều lĩnh tấn công, dừng ở nơi lan can, thủ thế chờ địch.

Hướng Vũ Điền cầm thiết bút đưa đến trước mắt, cười nói: “Cái này cũng không tệ lắm, lão tử tạm thời trưng dụng vậy.”

Cao Ngạn đi ra sau lưng Tiểu Bạch Nhạn, vẻ mặt biểu tình vẫn thống khổ, thảm hại phi thường.

Trước khi mọi người mở miệng, Hướng Vũ Điền đã lộn một vòng, nhảy khỏi vọng đài, hạ xuống nơi mép thuyền, cười dài nói: “Hoang nhân thật là danh bất hư truyền, bổn nhân bội phục. Rất may ngày sau còn dài, Hướng mỗ vì vậy tạm thời xin lỗi không bồi tiếp được.”

Dứt lời đằng thân mà đi, hướng về khu rừng rậm ở bờ tây, biến mất.

"Ôi!"

Cao Ngạn đã quên mất thống khổ của bản thân, đưa tay cầm lấy hai vai của Tiểu Bạch Nhạn, vội la lên: “Nhã nhi bị thương sao?”

Trình Thương Cổ từ nơi lan can nhảy xuống tới. Trác Cuồng Sinh vẫn ngơ ngẩn nhìn về phía khu rừng rậm nơi Hướng Vũ Điền biến mất.

Tay cầm kiếm của Tiểu Bạch Nhạn rũ xuống vô lực, sẵng giọng: “Ngươi mới bị thương ấy! Ta mà giống dáng vẻ khiếp nhược của ngươi sao? Chẳng qua tay người ta hơi đau một chút thôi.”

Cao Ngạn vội lấy tay xoa bóp ngọc thủ của nàng, nói giọng thương tiếc: “Ta xoa bóp cho nàng, cam đoan không có việc gì.”

Tiểu Bạch Nhạn cũng kì quái, mới vừa rồi còn bộ dạng muốn lấy cái mạng nhỏ của Cao Ngạn, bây giờ lại mặc gã xoa bóp cánh tay, chỉ bĩu môi, tức giận không nói nên lời.

Chúng huynh đệ từ nơi bậc thang lũ lượt ùa đến vọng đài.

Trình Thương Cổ và Trác Cuồng Sinh đưa mắt nhìn nhau cười khổ, ai nghĩ được Hướng Vũ Điền lợi hại đến thế. Ở Biên Hoang tập có lẽ chỉ Yến Phi mới có khả năng làm đối thủ của y.

Hơn mười người tụ tập xung quanh Tiểu Bạch Nhạn, nhìn không chớp mắt.

Tiểu Bạch Nhạn nhíu mày la: “Có gì hay mà nhìn? Chưa thấy qua nữ nhân sao?”

Chúng nhân đều cảm thấy ngượng ngùng.

Tiểu Bạch Nhạn phì cười, đánh một trỏ vào dưới sườn Cao Ngạn, làm gã đau đến loạng choạng lùi lại, nói: “Lần này đã cứu một mạng của ngươi, từ nay về sau ngươi không mắc nợ ta, Tiểu Bạch Nhạn ta cũng không nợ ngươi. Còn dám chiếm tiện nghi của ta, thì đừng trách bổn cô nương lạt thủ vô tình.”

Nói xong vui mừng hớn hở đi xuống bậc thềm.

Mặc Sĩ Minh Dao có phải là nàng không?

Khả năng này là có thật, lúc ấy cũng không biết tên của nàng. Ài! Nếu thật là nàng, mình nên làm thế nào?

Thác Bạt Khuê đi phía trước xe ngựa chở Sở Vô Hạ, tâm tư trong lòng ngổn ngang.

Trái phải hai bên là Thôi Hoành và Trưởng Tôn Đạo Sinh. Bọn Trưởng Tôn Tung đã phụng lệnh y chạy về Thịnh Nhạc, gánh vác trách nhiệm khác xây dựng lại Thịnh Nhạc, để phòng ngừa người của Bí tộc cướp đoạt hoàng kim, thuận đường chuyển các chiến sĩ tử trận về quê hương an táng.

Bí tộc dựa vào phía Mộ Dung Thùy, làm cả tình thế bị thay đổi. Chiến lược đại kế nghĩ ra trước kia, sẽ khó có thể sinh ra hiệu dụng.

Không để ý đến việc Mặc Sĩ Minh Dao có để hắn ở trong lòng không, Thác Bạt Khuê biết rõ bản thân không có lựa chọn khác, chính như hắn thường nói: “Kẻ thuận ta thì sống, kẻ nghịch ta thì chết.”

Đêm qua hắn từ nơi Sở Vô Hạ, biết được một việc rất giá trị liên quan đến Bí tộc mà ít người biết.

Thôi Hoành và Trưởng Tôn Đạo Sinh thấy bộ dạng tâm sự trùng trùng của y, đều không dám xuất ngôn quấy rầy.

Xa đội đi khá nhanh. Cái gọi là ngũ xa kim tử, chỉ là mỗi xe chứa một rương hoàng kim, mỗi rương ước chừng có năm ngàn lượng. Bất quá tương đương sức nặng của ba gã hán tử, đối với tốc độ xe chỉ có ảnh hưởng chút ít.

Thác Bạt Khuê đột nhiên hung hãn nói: “Thù này chúng ta nhất định báo, ta muốn dạy cho Bí tộc một bài học, nợ máu phải trả bằng máu.”

Thôi Hoành và Trưởng Tôn Đạo Sinh đều có điểm mơ hồ, với tác phong hành sự gần đây của Thác Bạt Khuê, nhất định là trừng mắt báo thù, không cần nói rõ tâm ý như muốn thuyết phục bản thân.

Trưởng Tôn Đạo Sinh nói: “Bí nhân ra khỏi sa mạc, giống như rồng rời khỏi biển lớn, khó có thể xuất quỷ nhập thần, đi đến như gió. Đạo Sinh nguyện lĩnh trách nhiệm quét sạch Bí tộc.”

Thác Bạt Khuê quả quyết nói: “Việc này do ta tự mình chủ trì đại cục, đối phó Bí nhân, tuyệt không thể dùng thủ đoạn tầm thường. Bọn chúng có thể ở điều kiện rất tồi tệ như sa mạc xưng hùng thì cũng có thể ở bình nguyên rộng lớn phát huy uy lực. Một khi để bọn chúng quen với khí hậu, bọn chúng sẽ lợi dụng mọi dịp để thâm nhập vào đất đai của chúng ta, tùy ý phá hoại, làm chúng ta suốt ngày tim gan nhảy lộn. Điều đó sẽ khiến lòng người không yên, sẽ càng làm tổn hại nghiêm trọng đến uy vọng khó khăn lắm mới có của chúng ta.”

Trưởng Tôn Đạo Sinh trầm lặng không nói.

Thôi Hoành nhíu mày nói: “Bí nhân làm sao biết được việc chuyển vàng đến Bình Thành của chúng ta?”

Thác Bạt Khuê nói: “Bí nhân vốn không biết xa đội vận chuyển thứ gì. Nếu như ta đoán không sai, Bí nhân thấy được nhược điểm của chúng ta là Thịnh Nhạc và Bình Thành cách nhau quá xa, nên cố gắng chặn đứt đường chuyển vận giữa hai vùng. Chứ bọn chúng không nghĩ tới lần này hộ tống xe vàng tới Bình Thành lại toàn bộ là chiến sĩ tinh nhuệ của tộc ta, lại có cao thủ như Vô Hạ, Thôi khanh và Đạo Sinh, cho nên thất bại trong gang tấc. Tình huống hiện giờ song phương đều sinh ra lòng kinh hãi, tất cả đều muốn điều chỉnh sách lược. Mà chúng ta còn phải phòng bị kì binh của Mộ Dung Thùy đột nhiên tới đánh.”

Thôi Hoành nói: “Nghe Đạo Sinh nói nhân số Bí tộc bất quá ngàn người, có thật như vậy không?”

Thác Bạt Khuê nói: “Nhân số chính thức của Bí tộc, có lẽ chỉ có Bí nhân mới biết rõ. Bất quá với nhân số đánh lén xa đội mà tính, lần này Bí nhân được Mộ Dung Thùy mời tới đối phó chúng ta, sẽ không thể có nhiều nơi để đi tới. Thôi khanh còn có vấn đề gì không?”

Thôi Hoành đáp: “Bí nhân năm đó vì sao cùng Nhu Nhiên tộc liên thủ phản kháng Phù Kiên? Chiếu theo tình thế, chỉ cần Bí tộc tránh ở trong Đại mạc, bất luận đế quốc Phù Tần lớn mạnh như thế nào, vẫn không thể làm gì được bọn họ.”

Lòng Thác Bạt Khuê bình tĩnh trở lại.

Từ đêm qua sau khi hiểu được đánh lén xa đội chính là Bí nhân, lại không thể nói ra được nguyên nhân, hắn luôn tâm tình thất thường, không có cách gì an tĩnh trở lại, cũng khó để suy xét ra phương pháp phản kích lại Bí nhân. Nhưng khi được vị trí sĩ do Yến Phi giới thiệu này hướng về hắn kéo tơ bóc kén mà hỏi, mạch suy nghĩ của hắn dần dần đi vào đường đúng, có phần vén được mây mù thấy trời xanh, cảm giác trở lại từ đường mê.

Đúng! Bây giờ việc phục quốc lập nghiệp của y, đang ở thời khắc mấu chốt nhất, tuyệt không thể bị vấn đề của cá nhân chi phối. Nếu như quả Mặc Sĩ Minh Dao thật là nàng, hắn cũng muốn giết không tha.

Thác Bạt Khuê gật đầu nói: “Thôi huynh hỏi rất hay. Nhu Nhiên tộc từ khi theo khả hãn Khâu Đậu Phạt, dưới sự lãnh đạo thông minh tháo vát của y, Nhu Nhiên tộc đã thành dân tộc du mục mạnh mẽ nhất trên đại thảo nguyên, trở thành uy hiếp nghiêm trọng đối với Phù Kiên. Khả hãn Khấu Đậu Phạt là người có dã tâm, hiểu rõ nếu như bị Phù Kiên thống nhất Trung nguyên, kế tiếp thì sẽ đến lượt Nhu Nhiên tộc của bọn họ. Cho nên y không ngừng xâm nhập biên giới, làm Phù Kiên không dám ồ ạt Nam phạt. Bí tộc cùng Nhu Nhiên tộc gần đây nước sông không phạm nước giếng, quan hệ tốt đẹp. Nhưng nếu Nhu Nhiên tộc bị diệt, Bí nhân sẽ có cái họa môi hở răng lạnh. Cho nên khi Vương Mãnh phụng mệnh Phù Kiên, thảo phạt Nhu Nhiên tộc, Bí tộc biết khó có thể chỉ lo cho thân mình, nên mới đưa ra việc liên thủ đối kháng Tần quân. Bí nhân đối với việc mở rộng lãnh thổ cho tới bây giờ không có hứng thú, nhưng đối với việc địch nhân xâm nhập phạm vi thế lực của bọn chúng lại là tâm ngoan thủ lạt. Phù Kiên chính là phạm vào tối kị của Bí nhân, cho nên đã kích khởi cái tâm liều chết phản kháng của Bí nhân. Kết quả là Nhu Nhiên tộc bại lui về phía Bắc. Bí tộc tộc chủ Mặc Sĩ Nỗ Nã bị Vương Mãnh dùng kế bắt sống, áp giải về giam ở Trường An, làm Bí tộc do sợ ném chuột vỡ bình không dám lại động can qua. Mà điều kiện Nam chinh của Phù Kiên cũng đã chín muồi, chỉ là thiên toán vạn toán, lại không có tính qua việc Vương Mãnh bị chết sớm như vậy.”

Thôi Hoành nói: “Nói như thế, Bí nhân lần này rời khỏi sa mạc, tịnh không phải là việc cam tâm tình nguyện. Chỉ vì Mặc Sĩ Minh Dao đã hứa, không thể không gắng sức mà làm.”

Thác Bạt Khuê nói: “Bí nhân là một dân tộc thần bí mà đặc biệt, khó có thể lấy tiêu chuẩn của thường nhân để xem, bọn chúng chính thức nghĩ gì, sợ chỉ có chính bọn chúng mới biết.”

Thôi Hoành nói: “Bất luận bọn chúng có sai biệt bất đồng thế nào, nhưng bọn chúng đối với lãnh tụ thì tôn kính và sùng bái, khẳng định là mù quáng. Cho nên sẽ vì Mặc Sĩ Nỗ Nã bị giam, không dám khinh cử vọng động. Hiện tại cũng vì hứa hẹn của Mặc Sĩ Minh Dao đối với Mộ Dung Thùy, toàn tộc lao vào cuộc chiến không có liên quan trực tiếp với bọn chúng. Năm đó, Vương Mãnh chính là nhìn ra điểm này, nên dùng kế ‘cầm tặc tiên cầm vương’ áp phục Bí nhân. Phương pháp này hiện nay vẫn đang có hiệu quả, chỉ cần chúng ta có thể bắt sống Mặc Sĩ Minh Dao, lập tức sẽ giải trừ được uy hiếp của Bí tộc. Nếu không cuộc chiến của chúng ta cùng Mộ Dung Thùy, sẽ bị đẩy vào tình thế xấu.”

Trưởng Tôn Đạo Sinh đồng ý nói: “Thôi tiên sinh nói rất chính xác, đạo lý đơn giải như vậy, ta lại không nghĩ tới được.”

Thác Bạt Khuê thầm than một hơi, nói: “Bởi vì Bí tộc sớm đã ở trong lòng chúng ta, hình thành ấn tượng thần long thấy đầu không thấy đuôi, căn bản không có nghĩ tới ý niệm bắt sống thủ lĩnh của chúng. Thôi khanh lại là kẻ đứng ngoài mà xem, nên không có tâm chướng này.”

Chuyển qua Thôi Hoành hỏi: “Thôi khanh trong lòng có đối sách chứ?”

Thôi Hoành đáp: “Trước tiên chúng ta cần biết rõ chiến lược bố trí của Bí tộc. Ví như là chỉ có phụ trách chặt đứt liên lạc giữa Thịnh Nhạc và Bình Thành, tìm cách cô lập chúng ta hay không. Hoặc mục tiêu của Bí nhân chỉ giới hạn ở chúng ta. Biên Hoang tập lại do Mộ Dung Thùy phụ trách. Sau khi biết rõ tình hình, chúng ta mới có thể bố trí phản kích, trước khi Mộ Dung Thùy toàn lực đến tấn công, bắt được Mặc Sĩ Minh Dao.”

Trưởng Tôn Đạo Sinh nói: “Chiến lược Bí nhân áp dụng, chính là chiến thuật của mã tặc chúng ta trước kia đối phó với Phù Kiên. Giờ đây chúng ta biến thành Phù Kiên, nhưng lại khó khăn hơn so với Phù Kiên, đều có đại địch rình bên cạnh. Năm đó Phù Kiên không làm gì được chúng ta, bây giờ chúng ta có thể đánh bại Bí nhân không?”

Thôi Hoành nói: “Xem tình thế từ bên ngoài, chúng ta đúng là còn xa mới bằng Phù Kiên lúc đó. Nhưng chúng ta ngày đó là toàn là chạy trốn tán loạn, bảo vệ tính mạng là chính. Bây giờ Bí nhân lại có mục tiêu quân sự, cho nên chỉ cần chúng ta có thể khéo dùng diệu kế, dụ Bí nhân sa vào cạm bẫy thì bắt sống Mặc Sĩ Minh Dao tịnh không phải là việc không có khả năng.”

Thác Bạt Khuê ngửa mặt lên trời cười nói: “Có thể được Thôi khanh giúp đỡ, là phúc khí của Thác Bạt Khuê ta, cũng đại biểu cho khí vận hưng vượng của Thác Bạt tộc ta. Tương lai nếu như có thể hoàn thành bá nghiệp, Thôi khanh sẽ chiếm công đầu.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx