sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Biên niên sử Narnia (Tập 7: Trận chiến cuối cùng) - Chương 09

CHƯƠNG 9

Đại hội trên đỉnh đồi

Trong một phút dài lê thê không ai có thể nói hoặc nhỏ một giọt lệ nào. Đoạn, kì lân nện móng xuống đất, rung bờm và nói:

- Thưa bệ hạ, không cần phải bàn tới bàn lui gì nữa, Chúng ta đã thấy là âm mưu của vượn còn thâm độc hơn là chúng ta có thể tưởng tượng được. Không còn nghi ngờ gì nữa, từ lâu nó đã bí mật thông đồng với Tisroc. Và ngay khi tìm được tấm da sư tử, nó đã truyền đi một tín hiệu để cho hải quân, tàu chiến của Tisroc đổ bộ đến Cair Paravel và toàn lãnh thổ Narnia. Chẳng còn lại gì cho bảy chúng ta làm ngoài việc quay lại đồi vượn, bóc trần sự thật và chấp nhận thử thách mà Aslan muốn chúng ta phải vượt qua. Nếu có may mắn lớn, chúng ta giết được 30 tên Calormen theo bảo vệ vượn thì chúng ta sẽ quay lại chiến đấu trong trận đọ sức cuối cùng với ông chủ tối cao của chúng, kẻ chẳng bao lâu sẽ tiến đánh từ Cair Paravel.

Tirian chậm rãi gật đầu rồi quay sang hai thiếu niên, chàng nói:

- Bây giờ đã đến lúc các bạn quay trở về thế giới của mình. Bởi vì chẳng có gì phải nghi ngờ nữa, các bạn đã hoàn thành tốt sứ mệnh.

- Nhưng …nhưng chúng em đã làm được gì đâu. – Jill nói, cô bé vẫn run khắp cả người, không phải vì sợ mà bởi vì những chuyện xảy ra đều nằm ngoài sức tưởng tưởng.

- Không làm được gì ư? – Vua nói. – Các em đã giải phóng cho tôi. Jill thân mến, đêm qua em đã trườn đi như một con rắn vào lều bắt Puzzle mang về đây, còn em, Eustace em đã hạ chết tên lính. Nhưng các em còn quá non nớt để chia sẻ với chúng tôi cái kết thúc đẫm máu mà chúng tôi sẽ gặp vào tối nay hoặc vài ba ngày nữa. Tôi cầu xin các em, không, tôi yêu cầu các em – hãy quay về với thế giới của mình. Tôi sẽ bị muôn đời lên án nếu để cho những anh hùng thiếu nhi ưu tú như thế này ngã xuống trên chiến trường bên cạnh xác tôi.

- Không, không, không đời nào! – Jill nói. Mặt cô trắng bệch rồi chuyển sang đỏ ửng cuối cùng tái mét đi lần nữa. – Chúng em quyết không đi, em không quan tâm đến những gì anh nói đâu. Chúng em quyết đi theo anh dù anh có nói gì cũng mặc, phải thế không Eustace?

- Phải, nhưng không cần thiết phải làm lớn chuyện. – Eustace đáp, thọc cả hai tay vào túi (mà quên rằng trông cậu rất tức cười khi đang mặc áo giáp mà lại làm động tác đó). – Anh xem, chúng em làm gì còn sự lựa chọn nào khác. Vậy có ích gì khi nói chuyện quay về? Về như thế nào? Chúng em đâu có quyền năng để làm việc đó chứ!

Điều đó hoàn toàn đúng nhưng lúc ấy Jill đâm ghét Eustace vì đã nói ra điều đó: “Cậu ta khoái có cái vẻ bất cần chết tiệt trong khi ai nấy đều rất xúc động.”

Khi Tirian nhận ra là hai người bạn mới không thể quay về nhà (trừ khi Aslan bất thình lình đưa họ đi), chàng bèn khuyên họ đi về miền núi phía nam nơi giáp ranh với Archenland, lánh nạn ở đấy. Nhưng họ không biết đường vả lại cũng không có ai đi cùng với họ. Hơn nữa như Poggin đã vạch ra, một khi bọn Calormen đã thôn tính Narnia thì chỉ một tuần sau chúng cũng kéo đến đánh chiếm Archenland. Tisroc bao giờ cũng có cuồng vọng xâm lược những nước này, nới rộng lãnh thổ của y cho đến vô tận. Eustace và Jill năn nỉ quyết liệt đến nỗi cuối cùng Tirian phải tuyên bố họ có thể đi cùng với chàng, chấp nhận may rủi của họ, hay như chàng gọi một cách có lí hơn là chấp nhận cuộc phiêu lưu mà Aslan đã gửi đến họ.

Ý kiến đầu tiên của vua là họ không nên quay về đồi vượn ngay bây giờ - lúc này họ rất kinh sợ cái tên ấy – mà hãy đợi đến khi đêm xuống. Nhưng chú lùn lại nói, nếu họ quay về vào lúc mặt trời còn chiếu sáng thì họ có thể phát hiện thấy nơi này hoàn toàn hoang vắng, có lẽ chỉ trừ một  tên lính canh Calormen. Muông thú quá sợ cái điều mà vượn (và Ginger) nói với chúng về cơn giận dữ mới của Aslan – hay Tashlan – sắp giáng xuống để còn dám lai vãng quanh đấy. Trừ phi chúng bị buộc phải triệu tập đến dự những buổi họp kinh khủng vào lúc nửa đêm. Vả chăng bọn Calormen không bao giờ là những người quen thuộc với địa hình rừng núi. Poggin nghĩ là dưới ánh sáng ban ngày họ có thể dễ dàng tìm chỗ núp sau lều mà không bị phát hiện. Điều này sẽ khó thực hiện hơn trong bóng đêm vì rất có thể vượn sẽ triệu tập thú rừng và bọn Calormen lại làm nhiệm vụ canh phòng. Khi cuộc gặp mặt bắt đầu, họ sẽ để Puzzle đứng sau lều, tránh xa tất cả các cặp mắt chờ đến thời điểm có thể đem trưng chú ta ra. Kế hoạch này xem ra là rất hay, bởi vì cơ hội duy nhất của họ là tạo cho người Narnia một sự ngạc nhiên lớn.

Mọi người nhất trí với kế hoạch này và toàn đội đi theo lộ trình mới – về hướng bắc – về ngọn đồi đáng sợ đó. Thỉnh thoảng đại bàng bay trước mặt họ, có lúc lại đậu trên lưng Puzzle. Không ai, kể cả vua cũng không dám mơ đến chuyện cưỡi một con kì lân – trừ phi là trong những trường hợp cần thiết.

Lần này Jill và Eustace đi bên nhau. Chúng cảm thấy trong người đầy dũng khí khi yêu cầu để được cùng đi với mọi người, nhưng lúc này bao nhiêu dũng khí đã sơ tán đi đâu hết.

- Pole à, - Eustace hỏi với một tiếng thì thầm, - tớ để cho cậu biết sự thật là tớ có hơi quá khích một chút.

- Ồ không, cậu làm thế là đúng, Lông vịt ạ. Cậu có thể chiến đấu được mà. Nhưng còn tớ… tớ hơi run nếu như cậu muốn biết sự thật.

- Run thì có nghĩ lí gì. Tớ cảm thấy tớ phát bệnh đến nơi rồi.

- Đừng nói như thế nữa, vì Chúa đừng nói thế!

- Pole này. – Eustace gọi bạn sau vài phút im lặng.

- Gì cơ?

- Chuyện gì xảy ra nếu ta bị giết ở đây?

- Nhưng tớ cho là trước sau gì mình cũng chết.

- Không, tớ muốn nói là điều gì sẽ xảy ra trong thế giới của chúng ta? Tớ và cậu sẽ thức dậy và thấy mình đang có mặt trên tàu chứ? Hay chúng ta chỉ tan biến vào không trung và không bao giờ còn có ai nói gì về mình nữa? Hoặc giả chúng ta sẽ chết ở Anh?

- Kỳ lạ thật. Tớ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ấy.

- Sẽ là một cú sốc với Peter và những người khác nếu họ thấy tớ bay qua cửa sổ và rồi khi con tàu về bến lại chả tìm thấy tớ ở đâu cả. Cũng có thể họ tìm thấy cả hai – tớ muốn nói nếu chúng ta chết ở Anh.

- Trời đất ơi! – Jill nói. – Đó là một ý nghĩ thật kinh khủng.

- Nó sẽ không kinh khủng đối với chúng ta. – Eustace nói. – Chúng ta đâu có ở đấy.

- Tớ gần như chỉ mong là như thế… dù vậy… không tớ không… - Jill ngập ngừng nói.

- Cậu muốn nói gì vậy?

- Tớ đang định nói ước gì chúng ta không bao giờ đến đây. Nhưng không, không, không được nói thế. Dù chúng ta có bị giết chăng nữa. Tớ thà bị chết trong khu chiến đấu cho Narnia còn hơn trở nên  già nua, ngu ngốc ở nhà và rất có thể còn phải ngồi trên xe lăn trong những năm cuối đời mà suy cho cùng rồi cũng chết mà thôi.

- Hoặc có thể bị tàu hỏa cán chết ở Anh.

- Tại sao cậu lại nói thế?

- Phải, khi tàu giật một cú chết người như thế - một cú dường như ném chúng ta vào Narnia – tớ đã nghĩ: “Rồi, đây lại là một tai nạn đường sắt.” Thế là tớ đã mừng đến phát điên lên khi phát hiện chúng ta đang ở đây.

Trong khi Jill và Eustace nói những chuyện này thì những người khác thảo luận về kế hoạch chiến đấu và tình hình xem ra bớt bi đát hơn. Đó là bởi vì bấy giờ họ chỉ nghĩ đến chuyện sẽ làm gì tối nay, còn ý nghĩ chuyện gì đang diễn ra ở Narnia, cái ý nghĩ rằng tất cả những vinh quang và niềm vui của nó đã qua rồi thì bị đẩy ra khỏi đầu óc. Nếu họ thôi không nói về những chuyện này nữa thì những suy nghĩ u sầu kia sẽ quay lại và khiến họ rơi vào cảm giác khốn khổ, vì thế họ cứ nói liên tu bất tận. Poggin tỏ vẻ lạc quan với cuộc tấn công đêm nay. Chú lấy làm chắc chắn rằng gấu, heo rừng và tất cả chó rừng sẽ về phe họ. Ngay lập tức, chú không tin là tất cả những người lùn khác sẽ theo đuôi Griffle. Đánh nhau dưới ánh lửa và len lỏi giữa các lùm cây sẽ tạo lợi thế cho bên yếu hơn. Và nếu như họ có thể chiến thắng tối nay thì họ đâu nhất thiết sẽ mất mạng trong cuộc đụng độ với cánh quân chủ lực của địch vào mấy ngày sau.

Tại sao không lẩn trốn trong rừng hoặc thậm chí trốn đến miền Tây hoang dã ở bên ngoài thác nước hùng vĩ kia mà sống như những kẻ ngoài vòng pháp luật? Bởi vì họ sẽ có thể mạnh dần lên, những con thú biết nói và người Archenland có thể gia nhập vào đội ngũ của họ. Rồi đến một lúc nào đó có thể thoát khỏi cuộc sống chui lủi, kéo quân về quét sạch bọn Calormen (vào cái lúc chúng mất cảnh giác) ra khỏi bờ cõi và Narnia sẽ hồi sinh. Sau cùng chẳng phải có một cái gì tương tự xảy ra vào thời của vua Miraz hay sao?

Tirian nghe tất cả những điều này và thầm nghĩ, “Nhưng còn Tash thì sao?” và chàng cảm thấy từng đốt xương trong người mình nói rằng sẽ không có một chuyện như thế xảy ra đâu. Và chàng chỉ giữ ý nghĩ đó cho riêng mình.

Khi họ đến gần ngọn đồi, ai nấy đều yên lặng. Công việc bây giờ mới thật sự bắt đầu. Từ lúc họ nhìn thấy quả đồi cho đến lúc tới được phía sau túp lều phải mất hai tiếng. Và không thể miêu tả đầy đủ những gì đang diễn ra trừ khi bạn phải tốn hao nhiều giấy mực cho nó. Cuộc hành trình từ gốc cây này đến gốc cây kia bản thân nó đã là một cuộc phiêu lưu riêng biệt. Bao giờ cũng phải chờ đợi rất lâu và có cả những tín hiệu giả. Nếu bạn là hướng đạo sinh giỏi hoặc một lính trinh sát dày dạn kinh nghiệm bạn sẽ biết tất cả những chuyện này như thế nào. Dù sao vào lúc nhá nhem tất cả đã an toàn ngồi trong một bụi cây ôrô cách túp lều khoảng mươi, mười lăm mét. Họ ăn một ít bánh quy và nằm chờ đợi.

Đó là khoảng thời gian kinh khủng nhất. May cho bọn trẻ là chúng đã ngủ được vài giờ và thức giấc khi đêm trở nên lạnh cóng, tệ hơn là chúng thức giấc vì khát khô cả cổ mà lại không được uống nước. Puzzle đứng im, run rẩy vì lo lắng nhưng không nói gì cả. Còn Tirian với cái đầu tựa vào lườn Jewel ngủ say sưa như thể chàng đang nằm trong long sàng ở Cair Paravel cho đến lúc tiếng cồng đánh thức chàng dậy. Chàng ngồi dậy, nhìn thấy ánh lửa ở bên kia lều và biết rằng giờ đã điểm.

- Hãy hôn tôi đi anh bạn Jewel. – Chàng nói. – Bởi vì chắc chắn đây là cái giờ phút cuối cùng của chúng ta trên trần gian. Nếu như có bao giờ tôi gay gắt với bạn dù là chuyện lớn hay nhỏ xin bạn hãy tha thứ cho tôi nhé.

- Bệ hạ yêu quý, tôi cũng chỉ mong là bệ hạ đã từng làm như thế để tôi có dịp tha thứ. Vĩnh biệt. Chúng ta đã cùng nhau chia sẻ bao niềm vui lớn nhỏ trong đời. Nếu Aslan cho tôi có quyền lựa chọn, tôi quyết không chọn một cuộc đời nào ngoài cuộc đời này và không chọn cái chết nào ngoài cái chết đang đợi chúng ta phía trước.

Đến đây họ đánh thức Thiên lý nhãn dậy. Đại bàng ngủ đứng, đầu rúc vào dưới cánh (trông như thể nó không hề có đầu). Cả bọn lặng lẽ bò về phía lều. Họ để Puzzle lại phía sau (với những lời trìu mến vì lúc này chẳng ai có lòng nào giận chú), bảo chú đừng đi đâu cho đến khi có ai đó đến tìm và chiếm lấy một vị trí ở cuối lều.

Đống lửa trước lều được nhóm lên không mất nhiều thời gian lắm và chẳng bao lâu đã bắt đầu cháy đượm. Ngọn lửa bốc cao hơn, nó chỉ cách họ có vài mét và đám đông các sinh vật Narnia tụ tập ở phía bên kia. Vì thế thoạt đầu Tirian không phân biệt được các con thú rõ lắm mặc dù chàng thấy hàng mấy chục đôi mắt phản chiếu ánh lửa lấp lánh như các bạn có thể nhìn thấy trong mắt thỏ hay mắt mèo cái ánh phản chiếu của đèn pha.

Vừa khi Tirian ổn định vị trí thì tiếng cồng vang lên, cùng lúc từ một chỗ nào đó bên trái chàng ba bóng người xuất hiện. Đó là Rishda Tarkaan, tên chỉ huy người Calormen. Kẻ thứ hai là vượn, lão nắm tay Tarkaan và luôn miệng lẩm bẩm, rên rỉ:

- Đừng đi nhanh quá! Đừng đi nhanh quá, tôi không được khỏe lắm. Ôi cái đầu khốn khổ của tôi. Những cuộc gặp gỡ nửa đêm nửa hôm thế này là quá sức đối với tôi. Loài vượn đâu có quen thức khuya thế này. Cứ làm như tôi là dơi hay chuột không bằng. Ôi cái đầu tội nghiệp!

Dìu vượn phía bên kia là mèo Ginger, đi đứng nhẹ nhàng, oai vệ với cái đuôi dựng thẳng lên trời.

Cả ba đi đến gần đống lửa và dừng lại ở gần Tirian đến nỗi chúng hẳn sẽ thấy chàng ngay nếu tình cờ nhìn đúng hướng. May thay không có chuyện đó. Tirian nghe thấy Rishda hạ thấp giọng nói với Ginger:

- Nào Ginger, chú mày hãy đến đúng vị trí đi. Để coi chú mày diễn ra sao.

- Ngao, ngao. Cứ trông cả vào tôi! – Ginger đáp, đoạn nó vòng qua đống lửa ngồi xuống ở hàng đầu tiên, trong đám khán giả - như các bạn có thể nói như thế.

Trong thực tế những điều xảy ra cũng giống như trên sân khấu. Đám đông cư dân Narnia giống những khán giả ngồi chật các hàng ghế trong rạp. Bãi cỏ xanh ngay trước túp lều nhỏ hoặc nói cho đúng hơn trước chuồng gia súc, nơi ngọn lửa cháy phừng phực cũng là nơi vượn và tên chỉ huy sẽ đứng nói chuyện với đám đông là bục sân khấu. Tirian và các bạn chàng là những người núp sau tấm rèm trong cánh gà len lén nhìn ra. Đó là một vị trí lý tưởng, nếu có bất cứ ai trong bọn bước ra chỗ ánh lửa chiếu sáng, tất cả các cặp mắt sẽ lập tức tập trung vào người ấy ngay; mặt khác, chừng nào họ còn đứng ở chỗ khuất sau bức vách lều thì dám chắc một trăm ăn một là họ sẽ không bị phát hiện.

Rishda Tarkaan lôi vượn lại gần đống lửa. Cả hai quay về phía đám đông và như thế có nghĩ là chúng quay lưng lại Tirian và các bạn chàng.

- Này con vượn già, - Rishda Tarkaan nói nhỏ, - bây giờ hãy nói những điều mà những cái đầu khôn ngoan đã mớm cho mày. Hãy ngẩng đầu lên – Vừa nói hắn vừa dùng mũi chân hích hoặc đá vào đít con vượn già một cái.

- Đừng để tôi lại một mình – Vượn lẩm bẩm. Nhưng nó đã đứng thẳng lên và bắt đầu nói với giọng cao hơn. – Hãy nghe đây tất cả các bạn. Một việc vô cùng khủng khiếp đã xảy ra. Một tai họa khôn lường. Một tai họa thảm khốc nhất từng xảy ra ở Narnia. Hỡi ôi Aslan…

- Tashlan, đồ ngu. – Rishda Tarkaan xiết chặt răng lại, khẽ nhắc.

- Tất nhiên tôi muốn nói là Tashlan. – Vượn chống chế. – Tashlan rất giận dữ trong chuyện này.

Một phút im lặng khủng khiếp, các con thú đợi nghe xem tin dữ nào sắp giáng xuống đầu. Cái nhóm nhỏ đang núp trong bóng tối cũng nín thở chờ nghe. Chuyện quái quỷ gì nữa đây?

- Phải, - vượn nói - vào lúc này khi cái con vật kinh khủng ấy đang ở giữa chúng ta - ở trong các chuồng sau lưng tôi – con vật khốn nạn ấy đã làm một việc mà không ai trong chúng ta dám làm cho dù ngài có ở cách đây hàng ngàn hàng vạn dặm đi nữa. Còn vật ấy đã khoác một tấm da sư tử lên người và lang thang trong rừng giả danh sư tử - Aslan.

Trong một tích tắc Jill tự hỏi không biết con vượn già này có điên không khi nói hết ra sự thực. Tiếng gầm, rống khủng khiếp vang dậy trong đám thú rừng:

- Gừ…rừ..rừ…? – Đám đông gào lên. – Nó là ai? Nó ở đâu? Để tôi lấy răng xé xác nó thành từng mảnh!

- Mới đêm qua nó còn ở đây! – Vượn kêu lên thống thiết. – Bây giờ nó đã đi rồi. Đó là một con lừa. Một con lừa tầm thường, khốn khổ! Nếu có bất cứ ai trông thấy lừa…

- Gừ ừ…! – Những con thú rống lên – Chúng tôi sẽ thấy, sẽ gặp, sẽ tìm ra. Khôn hồn thì nó cứ tránh xa đường chúng tôi đi.

Jill nhìn nhà vua trẻ, cái miệng há ra, khuôn mặt thể hiện một nỗi kinh hoàng khôn tả. Bây giờ thì cô bé hiểu kế hoạch độc ác của kẻ thù. Bằng việc nhào nặn với một chút sự thực, chúng làm cho lời nói dối của chúng có sức thuyết phục hơn. Còn có ích gì nữa khi vạch trần sự thật ấy ra, khi nói với muông thú rằng lừa đã đội lốt Aslan để lừa dối chúng! Vượn chỉ việc múa tay trong bị mà rằng: “Đó chẳng phải là điều tôi vừa nói sao?” Còn có ích gì khi để lừa ra gặp mọi người? Chắc chắn những con thú đang trong cơn giận dữ sẽ xé xác nó ra thành trăm mảnh.

- Có khác nào hướng gió đổi chiều, không thổi vào buồm của chúng ta nữa. – Eustace thì thào.

- Và đất đang sụt dưới chân chúng ta. – Tirian lẩm bẩm - Đáng nguyên rủa, sự ma lanh đáng nguyền rủa!

Poggin rít lên khe khẽ:

- Tôi dám thề rằng việc lật lại thế cờ này là tác phẩm của Ginger.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx