Chương 16: Kết hôn và tuần trăng mật rắc rối
Sưu tầm
Tiệm áo cưới...
Tôi uể oải ngồi nhìn Cổ Ngân Châu hăng say lựa váy cưới cho tôi. Trông cái mặt nó kìa, cứ như là nó làm đám cưới không bằng!!! Hứ!
- Hahaha...Nguyệt ơi! Bà thấy cái váy này đẹp không???
- Đẹp!
Tôi chả thèm liếc qua cái váy, gật gù tán thưởng cho êm chuyện. Cũng phải, dù gì đây cũng là tiệm áo cưới nổi tiếng, ai ngu dại bày cái áo cưới xấu hoắc ra đây!!!
- Bà mau mau mặc thử đi!
Tôi chán nản đứng lên, vớ lấy áo cưới vào thay. Tâm trạng thực sự rất là tồi tệ.
Ầm...Trong phòng thay đồ, Cổ Ngân Châu mặt mũi đen thui nhìn tôi chằm chằm, hét:
- Bà bị sốt hả??? Đi lựa áo cưới mà cứ như đi đưa ma! Kêu bà đi lấy chồng chứ đâu có kêu bà đi chết!!! Làm ơn đi, làm ơn cười lên một cái cho con nhờ!!!
- Hừ! Bà cứ thử như tôi thì biết. Thật là...Tôi chán lắm rồi! Bà tự lựa đi!!!-Nói dứt lời, tôi mở cửa bước ra rồi về luôn. Bỏ lại nó đứng phía sau gọi:
- Ê!!! Là đám cưới của bà chứ bộ của tôi sao??? Ê! Nguyệt!!!!!
Ngày đám cưới đã sắp tới rồi. Anh nói rằng tôi không cần đi làm, nhưng...ORZ...Vậy thì chán chết luôn a!!! Haizzz...Thật ra...nhìn tôi vẫn còn trẻ chán, thế mà bọn họ kháo tôi già! Hứ!
Reng reng
- Alô?
[Em yêu! Áo cưới chọn xong chưa???]
- Rồi! Chọn xong rồi!
[Nhất Hiểu Nguyệt! Em nên biết rằng, đào hôn là kế sách rất, rất tồi. Nếu em không ngoan ngoãn đám cưới, đừng ép anh phải trói em lại để làm cô dâu nha!!! Em không phải định thế chứ??? Hử?]
- KHÔNG PHẢI-Tôi hoảng hồn hét lên. Chúa ơi!!!
[Ưhm...Rất ngoan! Bye em nha!!! ^___^]
- T___T...
Tôi thiếu điều ném bay cái di động nữa là xong. Mẹ ơi! Lần này mẹ hại chết con gái rồi!!!
Và rồi...Cái ngày mà mọi người trông đợi còn tôi thì muốn chết ấy cũng đã tới... CHƯƠNG 16.2
KẾT HÔN VÀ TUẦN TRĂNG MẬT RẮC RỐI.
Mặt tôi cho dù có trang điểm thêm tầng tầng lớp phấn nữa cũng chả thể nào tươi lên được. Huhu...Tôi hận, tôi hận!!!
- Hello!!! Way you, why are you sad???-Cổ Ngân Châu nhí nhảnh lao vào phòng, cười tươi đến toét cả miệng. Con nhỏ này...
- Bà đừng có giỡn nữa...
- Nè! Thử loại nước hoa này đi. Loại xịn đó nha! Mama bà bảo phải xịt cho bà, càng nhiều càng tốt! Hehe...
- Ê...
Tôi liếc khẽ qua nhãn hiệu (Để xem có phải đồ dỏm không ấy mà!!!!) thì hơi bất ngờ. Midnight poison (*)??? Cái hiệu này nghe quen quen nha!!! Ở đâu rồi ta???
- Thơm không? Đồ xịn đó nha!!! Xem ra mama bà mong bà gả đi lắm luôn!
Hừm! Sao không nói thành mama mong tôi đi ra ngoài sớm luôn đi!
(*) Midnight Poison, nghĩa là Độc dược đêm khuya, là một loại nước hoa của Pháp chuyên dành cho những quý bà gợi cảm. Sở dĩ gọi là độc dược, là vì Midnight Poison giống như bông hoa hồng đen có gai, khi tiếng chuông nửa đêm vang lên cũng là lúc nó nở rộ tỏa mùi hương chí mạng, nguy hiểm mà xinh đẹp, khiến đàn ông không thể kháng cự.
Tranh thủ lúc Ngân Châu đi ra ngoài, tôi nhanh chóng lượn lên mạng bằng cái di động yêu dấu thì mới phát hiện...công dụng của cái loại nước hoa này...hết sức là...biến-thái!!!!!
Trời ơi!!!!! Chết tôi rồi a!!! Midnight poison ơi là Midnight poison, mày hại chết tao rồi!!!!
Đêm nhanh chóng thay thế mặt trời. Trong nhà hàng, tiếng vồn vã nói cười, tiếng lanh canh nâng ly chúc mừng. Nàng trăng lơ lửng trên cao, khuyết mất một nửa như đang tươi cười. Còn nhân vật nữ chính ư? Đang rất, rất, rất là sầu não.
Tôi cứ đi hết bàn này tới bàn khác, uống hết ly rượu này tới ly rượu khác, gương mặt cứ thế mà hồng lên. ORZ...Lần đầu tiên tôi biết mình tửu lượng cao đến phát khủng như thế a! Bà nội nó, sao không bỏ đại một viên thuốc mê vào ly cho xong chuyện. Thiệt tình...uống thế này, mình chả ăn được gì mà đã thấy no mất rồi! Thôi kệ, thà chết vì no còn hơn chết vì đói!!! =___=
Bữa tiệc dần dần vơi đi, tiếng vồn vã cũng bớt hẳn, ánh trăng cũng bị mây che khuất gần hết. Tôi với Lâm Thế Ưu tiễn khách, nụ cười thường trực trên môi tôi hạ xuống khi vị khách cuối cùng ra về. Chết tiệt! Vì sao anh còn tỉnh táo thế cơ chứ???
Mẹ ơi!!! Nước hoa gì gì đó của mẹ, ghét chết mất!!! Huhu...Tôi muốn được ngất, muốn được ngất!!! Oaoa...
Ai không có nhóm máu bt, đề nghị bỏ qua chap này. (Thật sự thì ta cũng có một ít nhóm máu bt đó!!! =___=)
- Vợ ơi!!!...
Phòng tân hôn trang hoàng lộng lẫy, tôi bước vào, ngón chân, bàn chân, lưng, gáy, cổ, tay, ngón tay...Nói chung là cơ thể bắt đầu cảm thấy bủn rủn rồi. Bình tĩnh, bình tĩnh nào! Đừng sợ, có gì cứ đạp cho anh một cước là xong. (Vấn đề là chị có dám đạp hay không ạ???)
Boong...Đồng hồ điểm 12h, đó là lúc nước hoa phát huy công dụng mãnh liệt nhất, cũng là lúc tôi...Huhu...Chắc chết quá!!!
- Ơ...Em...sực nhớ mình quên đem điện thoại theo. Anh chờ tí nha!...-Tôi kiếm cớ dzọt đi. Chỉ cần 3 tiếng, 3 tiếng thôi.
Huhu...Nhưng làm gì có ai đi lấy điện thoại mà tới ba tiếng lận, tôi cũng đâu phải là rùa! T__T
- Em dùng nước hoa gì???-Anh nhanh chóng giữ tôi lại. Tôi á khẩu.
-...
o(*O*)o
T_T
>__
Đó chính là biểu cảm của tôi khi nghe câu hỏi của anh. Tôi sai rồi, sai thật rồi, đây không phải là "chắc chết" mà là...chết chắc!!!
- Em dùng nước hoa gì?-Câu hỏi được lặp lại. Tôi ú ớ:
- Mid...mid....
Í! Không được. Nếu như nói là Midnight poison thì...chẳng phải anh sẽ cho là tôi quyến rũ anh ư???
- Midnight poison???
- Ơ...
- Rất hợp với em! Sau này xài loại này luôn đi!
Hứ! Tôi đâu có khùng!!! Nguy rồi, anh...anh bị gì vậy???
Tôi định nói thêm gì nhưng anh nhanh chóng che miệng tôi lại, khóa trái cửa, đem tôi dịu dàng đặt trên giường lớn, bàn tay xoa nhẹ lưng tôi như muốn trấn an. Mặt tôi xám lại như mặt đường, cả người lạnh băng như xác chết.
- Thế...Thế Ưu???-Tôi có thể cảm nhận sau lưng mình là một bàn tay nóng hừng hực đang bất chính kéo khóa áo xuống. Một cảm giác không tên xông thẳng vào tim. Anh hôn môi tôi, nụ hôn vừa dịu dàng trấn an, vừa mãnh liệt đến tê dại làm tôi không cách nào kháng cự mà còn đáp lại anh. Giọng anh khàn khàn:
- Nhớ đó! Là em quyến rũ anh...
O__o
Gì kỳ vậy??? Sao lại là tôi quyến rũ??? Yaaaaa... (Chị ấy đang rất bức xúc!!!)
-...
Bộ váy cưới khệ nệ ban đầu làm tôi chỉ muốn vứt đi mà thay ngay bộ khác nhưng bây giờ tự nhiên muốn mặc lại nó vô cùng. Anh giơ tay định xé nội y của tôi nhưng lí trí kịp thời thức tỉnh, tôi dồn sức đẩy anh ra, nói:
- Không được xé!!! Bộ này đắt lắm nha!!! Đây là tiền mồ hôi nước mắt của em...
- Tiếc của gớm!-Anh mất hứng lườm tôi một cái, tiếp:
- Vậy thì tự cởi đi!
-...
Tôi như người câm ngậm phải quả đắng, tay run đến độ không còn sức lực. Anh nóng nảy lao tới xé phắt đi, tôi đơ mất 3.1s sau đó rưng rưng nước mắt nói:
- Chẳng phải...chẳng phải...em...em nói không...không được xé hay sao???
- Tiền của anh là tiền của em, sau này em có thể tiêu xài tùy ý!
$__$
Tôi vừa nghe đến chữ "tiền" lập tức hai mắt sáng như đèn pha ô tô. Chả khác mẹ tôi là bao. Còn anh, dễ dàng đạt được một đích, có một đêm xuân tràn ngập phong tình, tôi cũng đắm chìm trong cảm xúc ấy.
Tuần trăng mật diễn ra ở Hàn Quốc. Nơi đầu tiên chúng tôi cùng nhau hẹn hò trên danh nghĩa công tác. Sặc...Thật ra, nơi đó có một ám ảnh rất lớn đối với tôi là vì...học trượt băng kiểu gì mà xém té gãy cổ. T__T (Kỷ niệm của bà chị này thật là độc đáo!)
Tất nhiên tuần trăng mật còn phải đi kèm với...Ưhm...không trong sáng! Huhu...Kiểu này chắc tôi vĩnh biệt quá!!!
Lần này tôi cũng được sáng mắt ra, hóa ra anh tiêu xài hoang phí cực kỳ. Chúa ơi! Anh không tiếc tiền, tôi cũng biết tiếc cơ mà! Oaoa...
@by txiuqw4