Chương 23: Mang thai
Sưu tầm
Tôi cảm thấy bản thân mình dạo này có gì đó rất khác lạ. Từ cái lúc đi chơi về, tôi lúc nào cũng có cảm giác muốn ói, ăn gì cũng thấy không ngon nhưng lại thích mấy món chua. Ăn chua nhiều sẽ không tốt cho bao tử a?!!!
...
- Bác sĩ! Tôi không có bệnh chứ?
Hôm nay tôi âm thầm đi bệnh viện khám, dạo này anh bộn bề công việc. Đối tác có vẻ kiêu căng lắm cơ, mấy ngày rồi cứ kì kèo không chịu ký hợp đồng. Anh lần này đích thân đi gặp họ để tránh "đêm dài lắm mộng" nên lần này tôi tự đi khám luôn.
- Chúc mừng cô!!! Cô đã có em bé rồi!!!-Bác sĩ ấy tươi cười nói. Trong lòng tôi như lăn tăn những cơn sóng. Mừng cũng có mà lo cũng có. Có em bé sao???
- Thật chứ?!
- Thật! Chúc mừng cô!!!
- Hahaha...Hay quá! Tôi có con rồi, tôi sắp được làm mẹ rồi!!! Haha...
Tôi vui mừng đi ra khỏi bệnh viện. Con tôi mai sau tên gì nhỉ??? Nếu là con trai thì tên gì nhỉ??? Lâm? Phúc? Thiện???
Nếu là con gái thì là Vi? Linh? Trâm???
Ưm...Dù tên gì thì nó chắc chắn là một người xuất chúng. Haha...
Tôi định giữ bí mật hai ba ngày rồi mới cho anh biết. Không ngờ...
- Chắc là anh phải tạm vắng nhà một thời gian...Em đến công ty thay anh giám sát một số việc nhé???
- Anh đi bao lâu?-Tôi có hơi hụt hẫng.
- Đại khái là khoảng một tuần ha?!
- Một tuần???
- Sao??? Ít ư??? Cũng có lý, thêm...
- Thôi thôi!!! Nhiêu đó đủ rồi. Anh...nhớ chăm sóc bản thân nhé!!!
- Ưm!
Ngày hôm sau, sau cái ngày anh đi qua Úc thì tôi thay anh đến công ty giám sát. Hồ Lam Như nhìn tôi với đôi mắt căm thù. Nhưng tôi mặc xác cô ta chứ. Hơi đâu mà quan tâm. Ha ha...Huống gì trong bụng tôi đang có con của anh ấy nữa nè!!!
- Dạo này cô có vẻ hạnh phúc nhỉ???-Hồ Lam Như giọng điệu vừa có chút mỉa mai vừa có chút ganh tỵ.
- Haha...Ngay cả cô nhìn cũng ra...chẳng lẽ tôi là người che giấu cảm xúc kém vậy ư???
- Hứ!!! Đừng có mà tự mãn!
...
Tôi thỉnh thoảng cũng điện thoại cho Ngân Châu để tám chuyện và điện cho anh để nhắc nhở. Anh mà không ăn sáng thì sẽ thấy choáng váng. Còn tối mà anh lo lắng quá sẽ lại lấy bia uống mà thế thì không tốt cho sức khỏe tí nào. Hừm.
- Ngân Châu??? Bà tới đây làm gì???-Tôi ngạc nhiên.
- Sợ bà buồn quá nên tôi đến tám chuyện "trực tuyến" cho vui!!! Hihi...
- À! Tôi...tôi cũng có một chuyện quan trọng muốn nói với bà nè!!!
- Chuyện gì???
- Tôi...tôi đã...đã có em bé rồi!!!
- HẢ????????? WHATTTTTTT???? MY-GOD!!!!-Nó trợn ngược hai mắt, hét toáng lên. Con nhỏ này...
- Bà im cái nào. Tôi hiện đang giữ bí mật. Đợi khi chồng tôi về tôi sẽ tiết lộ bí mật. Hihi...
- Tôi thấy không hay nha. Bà nên nói liền đi.
- Hi hi...Nói liền thì mất vui ngay!!!
- Chúc mừng bà vậy!!!
- Hihi...
Buổi chiều thứ ba, khi công ty tan sở về hết. Tôi lặng thầm ngồi lại xử lý công việc.
Thật là...Hằng ngày anh phải xử lý nhiều công việc như thế, chắc hẳn là rất mệt mỏi. Tôi bất giác đưa tay sờ lên bụng, sau này con nhất định phải thương ba nha!!!
Reng reng...
- Alô!
[Hi! Vợ yêu! Dạo này anh khỏe lắm. Em có khỏe không???]
- Khỏe!!! Hihi...Dạo này anh không bỏ bữa đấy chứ?!
[Nào dám!!! Anh không bỏ bữa cũng không thức khuya. Khi về em nhất định em phải thưởng cho anh nha!!!]
- Hứ! Nhảm nhí!!! Ghét!!!
[Hihi!!! Còn ngại nữa sao? Phải rồi, Hồ Lam Như không gây khó dễ cho em chứ?!]
- Không có đâu!!!
[Ừm! Vậy thì tốt!!! Bye honey!!!]
- Đừng có giỡn nữa!!! Hứ!!!
Tôi gác máy, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường. Khà khà...anh sẽ phản ứng thế nào nếu biết tôi đang mang thai nhỉ???
Khoảng 10h30'...Tôi xếp lại tài liệu chuẩn bị ra về. Tới cầu thang, tôi bắt gặp Hồ Lam Như đang lườm tôi.
- Cô chưa về???-Tôi có chút ngạc nhiên.
- Mày! Mày tưởng tao sẽ để yên ày chắc?! Nằm mơ!!!
- Cô muốn gì hả??? Hả??? Gây sự sao?
- Haha...Mày hại tao chưa đủ hả? Từ cái ngày đầu tiên gặp mày tao đã cảm thấy ghét mày rồi!!!
- Cô ghét là chuyện của cô!!! Tránh đường cái nào!!!
- Mày!!! Chết đi!!!
Nó dùng sức đẩy tôi, mấy hôm nay tôi không mang giày cao gót mà mang giày đế phẳng bình thường. Bị nó đẩy như thế, tôi trượt chân té xuống từng bậc thang. KHÔNG!!!!!!!!!!!!!
@by txiuqw4