Chương 38: Ôm cổng nhà đợi vợ
Sưu tầm
Suốt đoạn đường về nhà, tôi cứ ủ rũ. Haizzz..Có con rồi sẽ rất mập, mà mập thì sẽ xấu, mà xấu thì anh không thích, mà anh không thích thì sẽ bỏ mặc tôi, mà bỏ tôi thì sẽ...
Vậy là bao nhiêu chuỗi hình ảnh không mấy lạc quan dần hiện ra, mặt tôi càng lúc càng ngáo. Tài xế nhìn thấy có vẻ không an tâm nên quay xuống hỏi:
- Cô gì ơi! Cô ổn chứ?!
-... - Há mồm không nói. Mặt vẫn đau thương như cũ.
- Hay tôi đưa cô đi khám nhé?!
-... - Như trên ạ!
- Cô gì ơi...
-... - Vẫn như cũ.
Anh tài xế ấy nản lòng, nhún vai tiếp tục chăm chăm lái xe không hỏi nữa.
Tôi vừa ủ rũ bước xuống trả tiền xe thì thấy một bóng người quen thuộc ngồi xổm trước cổng nhà. Ai nhỉ???
Các bạn đoán thử xem là ai??? Vâng! Chính là một con người rất ư là ngang ngược, Lâm Thế Ưu!
- Anh sao ngồi ở đây? - Tôi hỏi, có chút thắc mắc vậy a!
- Vợ! - Anh vừa thấy tôi liền ôm chầm lấy. Tôi đứng hình với phản ứng hơi bị quá của anh. Hử?
- Thế Ưu?!
- Trời ơi!!! Anh chờ em từ chiều tới giờ muốn điên luôn. Chỉ tại mẹ dặn anh không được đến nhà mẹ nếu không sẽ không thả em về nên anh đành ngồi đây chờ. Anh đã ngồi đây 5 tiếng rồi! - Anh nói.
WHAT??? Mẹ nói thế ư???
"Tới lúc hưởng phúc rồi đấy Nguyệt!!!"
Vậy hồi nãy mẹ tôi nói thế là ý gì??? Hừ! Đừng bắt tôi đoán mò ấy chứ?!!!
- Nguyệt! Vào nhà đi!!! - Anh lùa tôi vào nhà. Tôi mới bước có một chân thì người nào đó tóm lại, kéo ra ngoài bắt taxi đi một mạch.
Điểm dừng là bệnh viện.
HẢ???
- Thế Ưu! Em đã khám rồi!!
- Đó là khám chung với mẹ! Anh chưa tận tai nghe!!! Khám lần nữa!
>__
- Ưu!!! - Tôi năn nỉ cách mấy vẫn bị anh lôi đi. (Lôi á?!!!)
...
- Chúc mừng! Vợ anh có thai!!!
- YEAH!!! - Anh vừa nghe thì nhảy lon ton như khỉ trong sở thú. Trời ơi!!! Mấy tuổi đây?!!!
Bác sĩ đối với phản ứng của anh thì há hốc miệng. Tôi chỉ có thể đối diện bà ta khe khẽ cười.
- Nguyệt!!! Anh sắp làm cha!!! Há há há!!!
Tôi không khỏi rùng mình một cái. Kinh dị quá!!!
Về nhà được khoảng 15' thì mẹ tôi không biết cưỡi gì tới mà lù lù xuất hiện.
- Mẹ?! - Tôi nói.
- Mẹ sẽ ra mặt giùm con! - Mẹ tôi nháy mắt, bí ẩn nói. Gì nữa đây??? Sẽ không phải tin tức sao Hỏa đổ bộ xuống Trái Đất đấy chứ?!
- Mẹ?! - Anh đang loay hoay trong bếp nghe tiếng chạy ù ra. Mặt vẫn còn hớn hở bởi dư âm làm cha khi nãy.
- E hèm!!! Nguyệt! Con lên phòng đi, mẹ muốn nói chuyện riêng với Thế Ưu.
- Con...
- Đi lên phòng đi!!! - Mẹ tôi tuyệt tình lặp lại lần nữa.
Tôi uể oải cất bước lên phòng, tất nhiên, chỉ là núp ở góc tối nào đó nghe lén thôi à!!!
...
- E hèm!!! Mẹ không muốn xảy ra tình trạng Hiểu Nguyệt một lần nữa về nhà mẹ tố cáo con. - Mẹ tôi nhanh chóng nhập vào chủ đề chính.
- Vâng! Tại vì lúc đó con không nhận ra cô ấy mang thai. Mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc cô ấy thật kỹ.
Chăm sóc á?!!! Mẹ ơi, không phải chiến dịch trá hình hành hạ nữa chứ?
- Ừm. Đây là lần đầu nên hai đứa chắc có nhiều điều chưa biết. Hiểu Nguyệt bản tính tâm hơi tâm hớt, bản thân mình có khi còn bỏ mặc nên con phải chú tâm đến nó. Nếu sức khỏe không có mai mốt sinh non thì không hay.
- Dạaaaaaaa!!!!! - Anh gật đầu.
Trời! Dạ giống Điêu Thuyền quá!!! (>___
- Còn nữa. Phụ nữ mang thai buổi tối cần phải xoa bóp chân. Nhớ chưa???
- Dạaaaaaaaa!!!! - Tập 2 rồi đó!!!
- Chưa hết. Dù sinh con gái hay con trai con đều phải thương nha!!!
- Dạaaaaaaaa!!!!
T__T|||
Mẹ vừa về, anh liền nhào vào phòng, để chân tôi lên gối xoa bóp.
Nhưng anh là người ngốc, ngốc nhất thiên hạ. Tôi rất sợ nhột a!!! Mà anh làm cứ như thọc lét vậy, tôi cười thiếu điều muốn chết, cuối cùng bực mình quá đạp anh té ghế luôn. Đáng đời!!!
Dạo này tôi thường xuyên gặp ác mộng. Hễ nhắm mắt lại là tôi liền nhìn thấy lần sảy thai lúc trước. Chuyện này tôi không dám kể cho ai nghe nên thành ra bây giờ tôi rất sợ ngủ.
Lâm Thế Ưu thời điểm này phải nói là anh muốn phát điên, công ty đang bề bộn công việc mà anh vẫn phải về nhà lo việc nhà, nấu cơm thay tôi, lại còn phụ trách việc chăm lo cho tôi nữa. Thế mà anh không than vãn tiếng nào.
Thấy anh cực khổ như thế tôi cũng không muốn kể cho anh nghe vì sợ lại tạo thêm một gánh nặng nữa cho anh. Dù gì tôi cũng lớn đầu rồi, không nên chuyện gì cũng nhờ người khác a!
Tối nay tôi vẫn không dám ngủ.
- Nguyệt! Sao em còn chưa ngủ thế? - Anh nằm bên cạnh mơ màng mở mắt hỏi tôi.
- Em...em...em ngủ liền!
- Ờ! Thức khuya không tốt cho sức khỏe nha!
- Dạ!
...15' sau...
- Nguyệt! Còn chưa ngủ hả?
- Em...em...
- Mau ngủ đi! - Anh nghiêm khắc.
Tôi cố gắng nhắm mắt lại, thở đều đều chỉ mong chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên, cơn ác mộng đó lại chập chờn hiện về. Tôi hoảng hốt ngồi bật dậy, mồ hôi toát ra đầy tay chân và trán.
- Nguyệt! Em bị làm sao vậy? Thấy không khỏe chỗ nào đấy? - Anh lo lắng vỗ về lưng tôi như muốn an ủi. Tôi ngả vào lòng anh, hưởng chút ấm áp sau đó hít thở sâu vào, trấn tĩnh nói:
- Em không sao hết!
- Em nằm mơ thấy ác mộng hả? Có gì phải nói với anh nha!
-...
- Nguyệt? Em có chuyện gì giấu anh hả?
- Em...em nằm mơ thấy ác mộng...là...
- Là?
- Là thấy lần sảy thai lúc trước...
- Không có gì hết! Đừng sợ. Đó là lúc trước, bây giờ nhất định em sẽ bình an vô sự mà! - Anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, vuốt tóc tôi an ủi. Tôi bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng giống như buông xuống được một gánh nặng. Biết sớm vậy tôi đã nói với anh từ kiếp nào rồi!
- Thật không?
- Thật! Giờ em phải đi ngủ. Nếu em không ngủ anh lấy thuốc mẹ đưa cho em uống đó!!!
- Á!!! - Tôi xám mặt. Chúa ơi! Cái thuốc đó...Oẹ...nhắc tới là thấy kinh dị rồi, mỗi lần uống nó là cực hình nhân gian a!
Mẹ tôi nói đó là cái gì mà tốt cho sức khỏe. Chỉ biết lần nào uống xong thì cơm nước mới ăn muốn một phát nôn hết ra ngoài luôn!
- Ngủ mau!
- Ngủ liền! - Tôi ủ dột tiếp tục đắp chăn ngủ khò khò. Anh cũng thật là tài, đêm đó tôi không còn mơ thấy cơn ác mộng quỷ quái đó nữa!
@by txiuqw4