Chương 41: Giải trí theo kiểu thục nữ
Sưu tầm
Chẹp! Nấu ăn, không. Chơi game, cấm. Điện thoại, nằm mơ. Đọc tiểu thuyết, bị cấm. Hức! Vậy có khác gì là tuyệt đường sống của tôi đâu. Anh sao mà ác thế?!
Tôi buồn bã bật ti vi lia lịa, đột nhiên dừng lại, nhìn chăm chú vào ti vi. Bởi vì, ti vi...đang...trực tiếp một chương trình...thêu may. Trong đầu tôi le lói một ánh sáng...
-Nguyệt ơi??? Hả??? Em...em đang làm gì đó?! - Anh ngỡ ngàng.
-Anh đó hả??? Em...em đang may, không nhìn thấy sao?!
-Nhưng đây là áo anh mà?!!! - Anh vẫn chưa hết bàng hoàng. Cũng phải! Mọi người cứ thử trông xem, một người ngày thường lửng tửng như tôi, biết nấu ăn cũng là giỏi rồi. Nay đột nhiên ngồi im phăng phắc lần mò từng sợi chỉ cây kim để thêu, thế nào? Ngạc nhiên không???
-Cho em mượn thử nghiệm không được hay sao??? - Tôi cau mày. Chồng con vậy đó, mới lấy có cái áo làm thấy ghê!!! Hứ!!
-Nhưng em không nhất thiết phải bứt nút áo ra chứ?!
-Không bứt ra lấy gì đơm lại!!!
Anh há hốc mồm, 5s sau mới thốt lên:
-Em...em...em thật là rảnh rỗi. Nút áo của anh đang nguyên vẹn thì bứt ra để...đơm lại...Hì hì...
-Anh - có - ý - kiến - ư???? - Tôi hầu như là nghiến răng nói. Dám không hả???
-Không có ý kiến!!! - Anh xua tay. Trước khi quay đi còn lưu luyến nhìn tôi (hoặc là cái áo) một cái. Tôi lườm lườm!!! Người gì keo thấy gớm!!!
-Trời ơi! Sao mà khó quá vậy?! Tại hồi đó mình..không chịu học may nên bây giờ mới thế!!! Hức! - Tôi vò đầu bức tai, lay hoay mãi với đám nút áo đáng ghét.
-Nguyệt ơi, vào ăn...HẢ????????????
Trong căn nhà sang trọng vang lên tiếng thét mưa giông gió giật của anh.
-La cái gì mà la hả??? - Tôi cau có.
-Này! Ngày mai anh hãy mặc nó đến công ty!!! - Tôi ra lệnh, điệu bộ không khác gì một bà hoàng đang ra lệnh cho thuộc hạ. Mà anh chính là tên thuộc hạ đó.
Nhưng...sao mà...anh...mặt mũi anh cứ nhăn nhăn nhó nhó thế???
-Anh...phải mặc thật sao? Em nói chơi hay nói giỡn vậy???
-Em nói thiệt à nha!!! - Tôi gắt.
-Nhưng...nút áo xiêu xiêu vẹo vẹo thế này...mặc đến công ty có phải...hơi khó coi hay không?
-GÌ HẢ???? Nút áo em đơm rất khó coi hả???
-Không không!!! Anh mặc, ngày mai anh sẽ mặc!
-Em phải theo anh đến công ty! Giám - sát - anh!!!
-Hả??? - Anh bày biện bộ mặt sống không bằng chết. Hừm!!! Có cần tôi cho anh thạch tín để anh tự động kết liễu hay không?!
Buổi sáng. Anh ngắm cái áo hết nửa ngày mới cắn răng mặc vào. Tôi nhìn cảnh tượng đấy chỉ bực bội hừ hừ mấy tiếng.
-Em ở nhà đi! - Anh nói.
-Không! Em phải đi theo anh!!! Lỡ anh cởi ra thì sao?!
Anh không nói gì, chỉ cười trừ nhìn tôi. Hừm!
Ở công ty...
Cho dù là anh đi đến đâu cũng nghe tiếng cười khúc khích nho nhỏ của đám người cấp dưới. Một vài bà chị cũng xun xoe đi ra xem. Vì sao? Vì hàng nút áo độc nhất vô nhị của tôi á!!!
Có kẻ nịnh nọt ráng nhịn cười bước ra nói:
-Sếp!!! Hôm nay áo sếp thực sự rất đẹp!!!
-Rảnh quá nhỉ??? Hay là tăng ca đi há?! - Anh bực mình buông một câu. Đám người ấy vừa nghe tới hai chữ "tăng ca" thì liền vọt vào bàn làm việc, ra vẻ, ta đây là chăm làm. Hứ!!!
...
-Em à!!! Thực sự phải mặc?!
-Ai nói giỡn đâu!!!
-Haizz...Nhưng...
-Anh dám chê thử coi?!!! Hử???
-Nhưng mà khó coi thiệt mà!!! - Anh nhăn nhó đầy ưu phiền.
@by txiuqw4