sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

MỘT QUYẾT ĐỊNH QUAN TRỌNG

Bỗng bà cụ ngửng đầu lên nói với Hồng:

- Cháu đi lấy cho bà cuộn len và hai cây kim đan để bà đan nốt cái áo cho con Lan.

Hai bàn tay cụ đan thoăn thoắt, nhưng nét ưu tư vẫn còn phảng phất trên gương mặt nhăn nheo. Anh Hồng thì lười biếng nằm dài trên chiếc ghế nệm bông. Anh chăm chú thưởng thức tài nghệ nhà văn Thế Lữ trong một cuốn sách trinh thám nổi tiếng. Lan và Tuấn chụm đầu vào nhau đọc một cuốn truyện hình. Nhưng hai em có vẻ lơ đãng, không mấy chú ý đến cốt truyện. Lan thì thào:

- Anh Tuấn à, không biết tại sao nhà mình lại giận nhau với nhà cụ Thành nhỉ?

- Anh cũng không biết nữa. Chẳng bao giờ anh để ý đến chuyện đó cả. Nhưng anh không thấy bà mình sang chơi nhà cụ Thành. Khi lên tỉnh có gặp nhau bà chỉ gật đầu chào xã giao. Không bao giờ anh thấy bà nói chuyện với cụ Thành cả, Lan ạ.

- Em muốn làm quen với cô Hiền quá. Trông cô ấy hiền dịu như một bà tiên. Nếu cô ấy choàng một cái áo thướt tha vào người, tay cầm chiếc đũa thần, thì chắc sẽ giống bà tiên trong truyện Lọ Lem lắm, anh nhỉ.

- Phải hỏi cho ra lẽ mới được. - Tuấn cương quyết nói. Hình như có chuyện gì xích mích xảy ra giữa hai gia đình thì phải!

- Nhưng bà đã cấm không cho anh Hồng nói đến chuyện ấy thì làm sao mình hỏi ảnh được.

- Anh biết rồi, nhưng mình cứ thử hỏi xem sao.

Bỗng tiếng anh Hồng vang lên:

- Chết chửa, bà làm rơi cuộn len năm lần rồi đấy, bà ạ. Chắc hôm nay bà mệt, để cháu đưa bà vào nghỉ nhé. Lan nó còn bao nhiêu là áo len, bà cứ thủng thẳng đan, bà ạ.

- Bà không mệt đâu cháu. Tối nay bà chỉ hơi đãng trí một chút thôi. Và cụ hạ giọng:

- Cậu Ân trở về gợi lại cho bà nhiều kỷ niệm buồn…

Lan thở dài, thì thầm:

- Tội nghiệp bà quá, anh Tuấn nhỉ. Bà đang buồn đó.

Rồi Lan vội chạy tới dụi đầu vào lòng bà thỏ thẻ:

- Bà đừng buồn nữa, cháu với anh Tuấn lúc nào cũng ở cạnh bà. Chúng cháu thương bà lắm. Bà vui lên đi cho chúng cháu vui theo. Bà mà còn buồn nữa cháu khóc bây giờ đó.

Bà cụ cảm động vuốt tóc cháu, ánh mắt xa vời…

Đồng hồ điểm chín tiếng êm đềm, nhắc nhở Lan và Tuấn đã đến giờ đi ngủ. Hai em vội xin phép bà rồi về phòng. Hồng tiếp tục đọc sách.

Thời gian chầm chậm trôi qua… Chiếc đồng hồ cổ ngân nga điểm mười tiếng. Bà cụ đứng dậy, đặt chiếc áo đan dở dang xuống ghế và ra ngồi cạnh Hồng, cụ nói:

- Hồng này, cháu có tin rằng bệnh tình của Nga (Nga là tên cụ bà Tôn Thất Thành) nguy kịch lắm không? Bà nghe nói Nga bị sưng phổi.

- Thưa bà, bệnh sưng phổi rất nguy hiểm đối với các cụ già.

Bà cụ chép miệng:

- Thế mới khổ chứ! Bà cũng già bằng Nga rồi, chắc bà cũng sắp qui tiên, cháu à. Nga và bà xưa là đôi bạn chí thân. Thế mà chỉ vì sự xích mích giữa thằng Ân bên ấy và thằng Đức nhà mình mà bà đã xa Nga. Tình mẫu tử đã làm bà mù quáng, vả lại thằng Đức đã làm cho thằng Ân đau khổ quá nhiều!... Lẽ ra bà phải quên chuyện đó đi và vị tha hơn, nhưng cái chết thảm thương của thằng Đức và vợ nó đã làm bà đau đớn tột độ. Hồi đó hai vợ chồng Thành và Nga có sang thăm chia buồn, nhưng bà từ chối không tiếp.

Hai bà cháu ngồi nhìn ngọn lửa tàn dần trong lò sưởi… Sự yên lặng lại bao trùm căn phòng rộng trong cảnh tranh tối tranh sáng.

Bà cụ bỗng lại lên tiếng như nói với chính mình, bằng một giọng thật cương quyết:

- Mai bà sẽ sang biệt thự Tố Nga. Bà không thể thờ ơ trong giây phút Nga gần đất xa trời!

Nghe vậy, anh Hồng sửng sốt không nói được lời nào. Thật là quá sức tưởng tượng! Thật là một quyết định cao thượng!

- Thôi cháu đi ngủ đi, khuya rồi đấy.

- Vâng ạ.

Tiếng dép của anh Hồng xa dần…

Chỉ còn lại một mình bà cụ ngồi trầm tư mặc tưởng trong phòng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx