***
Chap 15:Ngàychủnhậtvui vẻ (1)
Buổi sáng của một ngày mới...Những tia nắng phản chiếu qua cánh cửa sổ chui lọt vào chiếc giường màu trắng rộng thênh thang. Jay cựa quậy khó chịu khi bị những ánh sáng chiếu vào mắt (tuy có thể thích nghi với ánh sáng mặt trời nhưng vẫn rất ghét).Jay mở đôi mắt của mình ra.Ném cái chăn với vẻ mặt tức giận:
- Cái ánh sáng chết tiệt!!Đừng có chiếu vào mặt của bổn thiếu gia trong lúc thiếu gia đang ngủ!!!
Nhưng rồi cậu phát hiện ra...
Zen không có ở trên giường!!!
Jay đứng dậy nhìn qua nhìn lại một lượt trong căn phòng rồi dừng lại ngay tại chỗ ghế sofa màu đen dài thường thượt. Jay đến gần chỗ ghế dài. Zen nằm chùm chăn trắng kín cả đầu (). Cậu thở dài:
- Ngủ cái kiểu này chắc người ta tưởng con nhỏ này là người chết tái sinh lại quá!
Cậu mở cái chăn màu trắng này ra nhìn Zen ngủ ngon lành (hệt như tối hôm qua luôn) khác xa với vẻ mặt lạnh lùng ốn có của mình Jay nhìn Zen giờ mà thấy tức cười muốn chết nhưng chỉ tiếc là không cười to được. Zen bây giờ là như thế này nhá. Áo thì một bên ngắn một bên dài, đầu tóc bù rù như tổ cú. Mặt thì lúc bình thường lúc nhăn nhó khó hiểu. Jay phải cắn răng cắn môi đập bàn đập ghế để không cười to thành tiếng nên đành cười thầm trong đầu
"- Nhìn bà này giờ buồn cười muốn chết!!!May mà không có tụi kia ở đây!!!!"
Jay ôm bụng của mình dùng tay chọt chọt vào má của Zen:
- Oi...Dậy đi...trời sáng rồi..!!!
Bỏ qua lời nói của Jay, Zen quay mặt vào bên trong ghế. Hở nửa lưng để hở áo trong luôn...(
Jay nhìn thấy...nhìn thấy....mặt đỏ ửng cấp độ S quay mặt đi úp tay vào mặt:(
" Không được mình là thanh niêm nghiêm túc cơ mà!!!Dùng chăn che vào là Ok!!! * lấy tay kéo chăn lại *
- Này!!!Nhỏ nhu nhược dậy ngay đi bạn của cô lo lắm đấy!!!
Jay hô to đùng làm cho Zen không muốn mở mắt cũng phải mở:
- Im đê tên tóc hồng!
- Này!Tôi gọi cô dậy mà còn thế nào nữa??Bạn cô hôm qua lo lắm đấy.
Zen thở dài kéo chăn đi ra hỏi ghế dài cô nhìn người qua một lượt:
" Áo đồng phục hôm qua chưa có thay còn phải đi tắm nữa. "
Zen đi ra ngoài cửa phòng mở cửa:
- Ra ngoài dùm đi tên tóc hồng.
Jay đứng im: - Ra làm gì hả?
- Cứ ra đi.
- Phải có lí do chứ? - Jay xoa cằm
Zen với cả Jay nhìn nhau chằm chằm.
- Tôi phải đi tắm hôm qua bị rơi xuống nước tôi chưa có thay quần áo.
Jay cười gian xảo:
- Có cần bổn thiếu gia giúp không?
Zen tách tay lôi ra cái điện thoại chìa vào mặt của Jay
- À..hôm qua ông ngủ trông buồn cười lắm đó còn nhỏ dãi ra cả gối nữa! Ông có phiền nếu tôi ấy người kia xem ảnh hôm qua của ông.
Jay mặt chuyển từ xanh sang vàng từ vàng sang đỏ." Nếu tụi nó biết mình như vậy thì chắc chắn là mình a ma toi luôn":
- Không cần đâu!! Tôi ra ngoài là Ok rồi đúng không???
- Thân lừa ưa nặng. Ra nhoài nhanh dùm đi!
Jay lừ đừ bước ra chính xác là khng muốn ra nhưng thấy Zen cứ giơ giơ cái con điện thoại trước mặt nên cũng đành phải ra.Jay nghiến răng đi ra cửa phòng. Cửa phòng đóng Rầmmột cái (khóa chốt luôn)
- Chết tiệt * đá chân*
***
Trong khu vực phòng ăn nơi tập trung đông nhất và cũng là đày đủ nhất của các thánh.
À mà khoan tua lại trước chỗ đó.
Đây là nơi huyền thoại mà ai cũng biết...
- Aaaaaaaaaaaa!!!!!!
Một tiếng thét kinh khủng được vang lên trong TOLET THẦNTHÁNH!
Komi đá chân Min cái rõ đau:
- Làm gì mà hét ầm lên thế!!!!!!
Quay lại nhìn Komi mắt Min rưng rựng nước mắt *lã chã lã chã*:
- Híc...hix...ôm oa ui ấu ổ óa [Dịch: Hôm qua tui xấu hổ quá!]
Bốp- Rei đánh một phát vào đầu Min:
- Thế bà tưởng mình bà xấu khổ hả???Cả tui nữa nè!! AaaaaaaA.....- Rei hét to hơn cả Min.
Komi ra ôm hai con bạn
- Thôi thôi hai bà đã lỡ lỡ luôn đi. Hầy... tôi ra ngoài trưởng cứ đây mấy bà muốn ở đây hét cho nó hả giận thì cũng mặc kệ. Tôi sang thăm Zen đây! - Komi bỏ lại hai đứa kia muốn làm gì thì làm. Kể ra hôm qua nhỏ Komi cũng kinh thật. Lừ đừ vác cái xác sắp bay hồn tiến về phòng của Zen...
Phòng Zen....
Komi xoay xoay ổ khóa:
- Ủa???Cửa phòng sao lại khóa được ấy nhỉ? Không lẽ nào cái tên Jay đó....#%$@#"'%;??___++!!!! *bắt đầu tưởng tượng* - Đừng suy nghĩ nhiều...hãy để chí tưởng tượng của các bạn bay cao và xa hơn nữa. Nhưng đừng bay xa quá mà lìa khỏi Trái Đất luôn đấy.
- Mình chỉ ỏi cái ảo tưởng sức mạnh làm gì có chuyện đó... - Komi lắc đàu lia lịa.
Cạch- Cửa phòng mở ra...
- Komi? - Zen mở cửa đi ra ngoài cô mặc một cái áo màu phong cách Hàn Quốc màu đen chùm xuống tận hông, quần ngố bó phong cách và đi đôi giày Nike màu đen viền trắng. Tay của Zen có vòng đeo tay cũng màu đen nốt, cô nhìn Komi.
- Ah Zen bà tỉnh rồi hả!?? Híc...may mà bà vẫn ổn - Xà vào ôm chặt Zen.
- Này tránh ra chút tôi không phải là Les đâu.
Komi lập tức bỏ ra ngay sau lời nói đắng lòng của con bạn.
- Ủa mấy đứa kia đâu rồi? - Zen lảo đảo mắt.
Komi cười sảng khoái:
- À...2 bà đấy đưng trong Tolet thần thánh rồi!!Không sao đâu chỉ cần hét tầm mấy chục phút nữa là ra ngay đấy mà?
- Hét? - Zen á khẩu.
Komi cười lè lưỡi và gãi đầu rồi không nói gì. Dĩ nhiên chuyện hôm qua quá hay nhưng chỉ tiếc là chụy Zen bất tỉnh vô nhân sự không xem được thôi.
Zen nhìn con bạn khó hiểu liền quay lại nói:
- Có chấy hả, mà sao gãi đầu kinh thế?
Komi: $&@&$%@&-----;;;;:::#(#($+
@by txiuqw4