Chap 3:
Reeng…Reeng…
-Cuối cùng cũng ra chơi, mà từ nẫy cô có điều tra được gì không?
-Không, đành phải đợi lúc về nhà thôi-“Tay này có vẻ khó chơi đây,hừ, lâu lâu có một vụ thế này cũng hay”-Uây, đi ăn tí gì đi
-Ok,tôi cũng đói bụng rồi, cô khao à, chuyện lạ đây
-No,no,no, ngươi khao;)
-Hở @@!- mặt chàng nghệt ra, chưa hiểu mô tê gì cả (iu chết mất>------------------------------
CĂNG-TIN
-Cho một mì xào đặc biệt cỡ lớn, 5 cái bánh kem dâu, 5 cốc kem sôcôla to
-Cô có ăn hết không mà gọi nhiều…, ế,mà cô cười trông dễ thương hơn lúc lạnh như băng ngàn năm đấy, làm chung lâu vậy mà bây giờ tôi mới thấy cô cười đấy, sao lúc trước cô không cười nhiều hơn vậy?-hỏi một cách ngây thơ vô (số) tội
-Ớ, uhm…, chuyện đấy ngươi không cần biết làm gì
-Ừ, tôi cũng không hỏi nữa, mà còn truyện ông chủ giao thì tính sao đây
-Thì cứ điều tra thôi chứ sao nữa-“không hiểu tên này ngu bẩm sinh hay cố tình nữa đây==’ ”- no quá, ta lên lớp trước đây
“Sao cô ta ăn nhanh dữ vậy, sạch bay luôn chứ, dạ dày không đáy à?0o0”
-----------------------
Lúc đó, ở chỗ Kyo…
Vù…..
Người đó, không thế nào, tại sao người đó lại ở đây,người đó muốn gì, mình không muốn nó lặp lại, không được, nếu người đó ở đây thì nguy to, tên đầu đất đấy chẳng sớm thì muộn cũng sẽ gặp nguy hiểm mất.
Không, không được, nơi đâu có người đó, nơi đấy sẽ trở thành một biển máu, không, không được, chuyện đó không thể lặp lại.
Máu, máu ở khắp mọi nơi không được, máu, một biển máu, người ai cũng toàn máu
Sợ, sợ quá…
-Lắm rồi không gặp, tôi rất nhớ cô đấy, Ky~o
Vù…….
RẦMMMMM………
---------------------------------
-Ưm, tôi đang ở đâu đây?
-Ở phòng y tế thưa bà nội,tôi cũng không hiểu cô làm gì mà ngất giữa đường, ai cũng bảo mặt cô lúc đấy cứ như gặp phải ma ý, cô mà cứ thế này thì làm sao mà điều tra được chứ, nào, đứng lên đi về thôi,mà sao cô run thế, dù có chuyện gì thì vẫn có tôi mà. Đứng đậy đi- mạnh mồm gớm
-Arigato
-Nó là gì?
-Tự tìm hiểu lấy-“cùng đi học mà cái từ dễ hiêu như vậy mà cũng không biết ==’ “
----------------------------------
-Dạ, ông cho gọi cháu ạ?
-Ta nghe cháu bị ngất ở trường, cháu có sao không?
-Cháu không sao, nhưng…-Nói đến đây nó nhìn Kent với ánh mắt e dè
-Thế thôi, cháu cứ về phòng nghỉ đi cho khỏe- Ông Hùng nói với giọng nhắc nhở
-Ông chủ đừng lo, đã có cháu rồi thì không có gì phải lo đâu ạ, hìhì.
“Cái tên này tự tin hơi thái quá” hai ông cháu nó cùng nghĩ thầm
-Ừ, vậy hai cháu về phòng nghỉ ngơi đi, Kent chăm sóc Kyo cho cẩn thận đấy
“hazi, không hiểu ông nghĩ gì nữa, ế, giấy gì đây ‘12h đêm đến văn phòng ông nói chuyện’, có chuyện gì vậy ta?”-Thôi chết, còn vụ cái tên Kevin kia nữa, tại sao mình lại quên chứ!!
-Thôi khỏi, đây này-Vừa nói Kent vừa đưa cho Kyo Một tờ giấy
Họ và tên: Kevin Trần
Tuổi:17
Chiều cao:1m88
IQ:200
Là thiếu gia của tập đoàn đá quý nhà họ Trần, nắm trong tay 70% cổ phần của công ty
Là thiên tài trong ngành kinh doanh, đã tự mình giúp gia đình vực lại công ty đang trên bờ vực phá sản
Còn là một ông vương của thế giới bóng đêm, bang chủ của White Evil
-Thế nào, thấy tôi tài giỏi chưa?- Kent hất mặt tự kiêu vì những thông tin mình khổ sở vật vã để điều tra ra
-Có mỗi thông tin cuối là có ích- Nó đáp trả Kent phũ phàng- Thôi tôi mệt rồi, tôi đi nghỉ đây-“còn 1 tiếng nữa là đến 12h rồi”
-------------------------------------
Cốc…Cốc…Cốc…
-Vào đi- Ông Hùng lạnh lùng trả lời
-Ông cho gọi cháu có việc gì ạ?- Nó lễ phép nói
-Cứ uống trà đi nào,ngồi đây đi- Giọng ông Hùng đã trở nên dịu dàng (quanh ngoắt 1800=_=)-Cháu đã tìm ra người đó rồi chứ
-Dạ rồi ạ-“Lạ thật, bình thường thì ông đâu có quan tâm, chỉ giao nghiệm vụ rồi làm thôi mà”
-Hì hì, lần này khác, trong nhiệm vụ này, chúng ta phải…- như đoán được ý của nó, ông Hùng tiếp tục chậm rãi nói.
“Hử” Nó ngước lên nhìn ông khi nghe đến đấy “Bất ngờ thật”
-Phải tiếp cận để làm bạn gái nó-Ông Hùng chậm rãi nói
Phụt…Nó phun hết trà ra và ngạc nhiên nhìn trân trân ông Hùng (May mà không vào mặt ai cả >-Ấy ấy, từ từ đã nào, nó chính là con át chủ bài cho kế hoạch lớn của ta đó
“Phù, ra vậy”- Cháu hiểu ạ, cháu xin lui
@by txiuqw4