Giờ ra về, Kaito bước ra chỗ hẹn với Renata mà cậu đã ghi ra một tờ giấy, long tự nhủ thấy con bé đó sẽ gõ đầu nó vài cái vì tội nói mà không nghe. Khi bước tới gần khu vườn hoa nhỏ sau trường, Kaito chợt khựng lại.
Ai đó đang hát….là Renata?
“Regrets collect like old friends (Sự ân hận như người bạn cũ)
Here to relive your darkest moments (Đến đây để giải thoát thời gian tăm tối của bạn)
I can see no way, I can see no way (Tôi không thể thấy con đường nào cả)
And all of the ghouls e out to play (Và những hồn ma đều tới để vui đùa)
And every demon wants his pound of flesh (Mỗi con quỷ đều muốn xác thịt của con người)
But I like to keep some things to myself (Nhưng tôi muốn giữ một cái gì đó ình)
I like to keep my issues strong (Tôi muốn giữ ình mạnh mẽ)
It’s always darkest before the dawn” (Luôn luôn tăm tối trước khi bình minh đến)
Giọng hát nhẹ nhàng, con bé hát hay vậy sao?
“Này! Sao lại ngồi hát một bài buồn thảm như vậy hả?”_Kaito bước ra.
Renata ngưng bặt. Mặt đỏ lên.
“Đó chỉ là phần đầu bài hát thôi!”_Con bé cau mày.
“Thế hát tiếp tôi nghe nào.”
“Tôi…ngại lắm…”
“Vớ vẩn. Tôi cứ có phải ai đâu mà cô ngại? Không có ai đến nghe đâu. Tiếp đi. Nếu không tôi sẽ xử cô về tội lúc nãy.”_Kaito nói rồi ngồi xuống cạnh nhỏ.
Renata cau mày và hít vào một hơi.
“And I’ve been a fool and I’ve been blind (Tôi đã luôn ngu ngốc và mù quáng)
I can never leave the past behind (Tôi không thể từ bỏ quá khứ của mình)
I can see no way, I can see no way (Tôi không thể thấy con đường nào, không con đường nào cả)
I’m always dragging that horse around (Tôi chỉ luôn cưỡi con ngựa chạy vòng quanh mà thôi)
And our love is pastured such a mournful sound (Và tình yêu của chúng ta bị gặm nhấm trong khúc nhạc thê lương)
Tonight I’m gonna bury that horse in the ground (Nhưng đêm nay tôi sẽ chon chú
ngựa xuống đất)
So I like to keep my issues strong (Để tôi giữ cho bản than mình mạnh mẽ)
But it’s always darkest before the dawn (Nhưng nó luôn luôn tăm tối trước khi bình minh đến)
Shake it out, shake it out, shake it out, shake it out, ooh woah (Vậy nên hãy rũ bỏ, rũ bỏ)
Shake it out, shake it out, shake it out, shake it out, ooh woah (Vậy nên hãy rũ bỏ, rũ bỏ)
And it’s hard to dance with a devil on your back (Thật khó để nhảy múa khi có con quỷ trên lưng bạn.
So shake him off, oh woah….” (Vậy nên hãy rũ bỏ nó….)
Kaito bắt đầu gà gật. Khỉ. Giọng con bé dễ ru ngủ người ta quá.
“Sao cô hát được như vậy?”
“Chị tôi học ở Đại học Nghệ thuật Leeds.
Chị ấy hay luyện thanh cho tôi cũng như em trai.”_Nhỏ trầm ngâm.
“Hèn chi…”
“Anh không định xử tôi gì sao?”
“Khỏi. Vậy là được rồi. Về thôi.”_Kaito nói rồi kéo tay nhỏ dậy.
Họ rời đi mà không biết ở phía cuối khu vườn có một chàng trai đã đứng đó từ lúc nào.
****
“Giờ này chắc bà quản gia đã đến rồi. Anh tự tìm cách mà chuồn lên lầu đi nhá.”_Nhỏ nói.
“Yên tâm. Tôi giỏi đào tường khoét vách lắm.”_Anh nháy mắt rồi chuồn đi.
Nhỏ thở dài và mở cửa ra.
“Renata, chào hoàng yến nhỏ của vú!”_Người nhũ mẫu ôm chầm lấy nhỏ. Bà ấy tên Quinn, đã chăm sóc nhỏ từ bé đến giờ nên nhỏ thật sự rất yêu quý bà.
“Chào nhũ mẫu! Người khỏe không?”
“Tất nhiên rồi. Ta nhớ con lắm! Syrena và Natasy ở nhà cũng
vậy.”
“Vậy à?”_Nhỏ khá ngạc nhiên vì từ trước đến giờ Syrena và Natasy than thiết với nhau hơn là than với nhỏ.
“Con sống một mình bên này thế nào?”
“Dạ, cũng không tệ ạ.”
“Thật tình, tự nhiên đang yên ổn ở Anh mà lại đòi qua đây.”
“Con không hối hận đâu ạ.”_Nhỏ cười.
“Được rồi. Lên lầu tắm rửa đi rồi vú dọn cơm cho.”_Bà Quinn cười hiền.
Renata xách cặp lên lầu thì đụng ngay Kaito.
“Anh làm gì mà đứng trước phòng tôi vậy?”_Nhỏ nói thầm, cau mày lại.
“Hoàng yến nhỏ luôn kia đấy!”_Anh ta cười mỉa. Rõ ràng là đứng nghe rộm nãy giờ.
“Kệ tôi!”_Renata nói rồi gạt Kaito qua một bên.
“Khó ưa!”
“Anh cũng vậy thôi.”
“Này. Cô quên nghĩa vụ của mình rồi à?”
“Nghĩa vụ gì?”
“Người hiến máu.”_Kaito đảo mắt.
Nhỏ trắng bệch ra.
“Ơ uhm….”
“Vào phòng cô đã.”_Anh đạp nhỏ vào phòng.
“Nhẹ chân thôi chứ!”
“Cách dùng từ mới hay làm sao!”
“Thế giờ làm sao anh lấy máu được.”
“Thế cô muốn tôi lấy ở tay hay cổ?”-Kaito cười rồi dung tay vuốt tóc nhỏ một cách ám muội.
Renata tái mặt.
“Tay đi.”_Con bé đưa tay ra.
“Được thôi. As your wish.”_Anh cười và nắm lấy cổ tay Renata. Nhỏ run lên sợ hãi.
Kaito chợt nhìn chằm chằm vào mắt nhỏ.
“Mắt cô…đổi màu…”
“Eh?”_Renata ngạc nhiên vì câu hỏi lãng xẹt.
“Từ hôm qua tới giờ tôi để ý điều này rồi. Lần đầu tôi gặp cô, mắt cô có màu xám như bây giờ. Nhưng sang nay khi ngồi ăn sáng thì nó có màu xanh dương, lúc cô nói chuyện với Wagesa Himawari thì còn lấp lánh lên nữa chứ, sau khi tôi gọi cô thì nó lại thành xanh đen. Thế là thế nào?”_Kaito nhướng mày.
“Anh để ý kĩ thế? Chả ai rỗi hơi mà chú ý đến những màu gần gần giống nhau thế đâu!”
“Giác quan vampire nhạy bén hơn. Nào, nói đi.”
“Ba chị em tôi ai cũng bị vậy cả. Màu sắc trong mắt chúng tôi phản ánh tâm trạng. Ba tôi bảo đó là món quà của Thượng đế.”_Nhỏ đỏ mặt.
“Chị em cô đều bị vậy?” “Ừ. Nhưng Syrena màu mắt đổi theo hướng những màu nóng, từ đỏ sang hồng, rồi tím. Còn em trai tôi thì đổi từ nâu nhạt đến vàng mật ong.,”
“Ghê nhỉ?”_Kaito nhướng mày.
“Nhưng không ai thường để ý đến điều bất thường đó cả. Tôi không chịu đeo kính áp tròng một phần cũng vì không muốn người ta chú ý đến sự thay đổi màu sắc.”
“Vậy là từ nay tôi có thể biết cô đang cảm thấy thế nào…thú vị thật.”
“Này!”
“Được rồi! Trở lại việc chính. Đưa tay đây.”
Nhỏ rụt rè đưa tay ra và Kaito nhẹ nhàng cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên cổ tay nhỏ.
Chỉ là một nụ hôn bình thường như ngày đầu gặp mặt, nhưng nhỏ thấy mặt mình nóng lên. Mái tóc đen dày của Kaito dường như mang một vẻ bí hiểm vào đêm, tương phản rõ rệt với làn da trắng muốt. Renata phải nói rằng anh ấy không hẳn là đẹp nhưng rất hoàn hảo như một bức tượng La Mã cổ đại.
Họ giữ tư thế đó trong vài giây và Kaito thả tay nhỏ ra.
“Xong!”_Anh ta cười toe toét.
“Hả?”
“Tôi nói là xong. No rồi.”_Kaito liếm mép.
“Tôi còn chả cảm thấy gì!”
“Cảm thấy để cho cô la hét ầm trời à? Giao kèo nói rõ là tôi sẽ không làm đau cô mà.”
“Oh….”_Nhỏ thì thầm.
“Tôi đi đây.”
“Đi đâu?”
“Hẹn hò. Không được sao? Cũng phải có một vài thói quen của người bình thường chứ.”_Kaito cười rồi leo lên cửa sổ.
“Đi bằng đường cửa sổ sao?”_Nhỏ nhướng mày.
“Không chết đâu mà lo.”
“Ai thèm lo. Đi nhanh trước khi tôi giúp anh bằng cách đạp chân đấy.”
“Được rồi. Mà này, tôi đi hẹn hò với Matsuzaka Arita đấy. Biết không? Hoa khôi trường mình.”
“Tôi đã hỏi đâu mà khai? Anh đi với ai liên quan quái gì đến tôi? Đi mau.”_Nhỏ lầm bầm.
“Tạm biệt.”_Kaito nói rồi nhảy xuống, nhỏ nghe một tiếng “thịch” nhẹ nhàng.
“Chả liên quan gì đến mình cả.”_Nhỏ nghĩ thầm.
“Có thật vậy không nhỉ?”
“And I’m damned if I
do and I’m damned if I don’t
So here’s to drinks in the dark at the end of my road
And I’m ready to suffer and I’m ready to hope
It’s a shot in the dark and right at my throat
Cause looking for
heaven, for the devil in me
Looking for heaven,
for the devil in me
Well what the hell I’m gonna let it happen to me”
Nhỏ lại ngân nga bài hát của mình trong mà đêm tĩnh lặng….
@by txiuqw4