Mọi người nhìn trong sững sờ và kinh ngạc khi đội quân phù thủy áo đen bắt đầu tập hợp lại, di chuyển một cách chậm chạp nhưng chắc chắn. Nhỏ cảm thấy như mình đang đứng trong một bộ phim kinh dị khi các thây ma sống lại. Họ bắt đầu tiến đến không một tiếng động. Mọi thứ cứ chìm vào yên lặng đến khi Himawari là người đầu tiên chú ý bọn áo đen đang càng tiến sát hơn.
“Witchzarath Audivi Imperio!!!”_Cậu ấy hét lên. Một màng ánh sáng đỏ hiện ra, quét đi phần đầu của đội quân địch. Tuy nhiên, chúng không hề có vẻ no núng. Đòn tấn công của Himawari đã giúp mọi người tỉnh lại, họ bắt đầu choàng mũ lên và tấn công.
“Có lẽ cậu mệt rồi, mình sẽ tạo một bức tường, cậu tạm tránh trong đó nhé!”_Hima nói.
Rena cố phản đối nhưng không thể, mắt nhỏ đã hoa lên và tay thì gần như không thể cửa động được nữa. Nếu sử dụng năng lực quá giới hạn, nhỏ sẽ chết. Tất nhiên giới hạn của nhỏ không cao, chỉ có Sy là người có giới hạn ma pháp cao nhất. Chị ấy có thể thiêu rụi mọi thứ trong vòng bán kính 100 km mà chỉ bị choáng một chút.
“Đừng lo, bức tường này trong suốt, cậu có thể nhìn ra bên ngoài được.”_Hima dỗ dành và đứng dậy, đưa tay ra. Một lớp màng mỏng màu đỏ nhạt hiện lên xung quanh nhỏ.
Với cái thị giác yếu ớt của mình lúc này, Rena chỉ có thể thấy những chấm mờ mờ đỏ và đen. Tuy nhiên, nhỏ vẫn vòn đủ tỉnh táo để nhận ra bên mình đang yếu thế. Những tên phù thủy áo đen sau khi bị Rena quét đi có vẻ tụ tập lại càng ngày càng đông hơn. Chúng kết hợp với nhau, tạo ra những bức tường năng lượng đen khổng lồ. Mọi chuyện đang càng ngày càng xấu đi.
Đột nhiên, giữa hàng quân áo đỏ có một ánh sáng lóe lên, ánh sáng đó lao thẳng lên trời, tạo thành hình một con phượng hoàng tuyệt đẹp. Đó là một con phượng hoàng rất to lớn và những tên áo đen có vẻ chùn bước. Rena nhận ra người đang ở giữa điều khiển ánh sáng đỏ đó là ai. Himawari.
“WITCHZARATH…..AUDIVI…..IMPERIO!!!!!!”_Cậu ấy hét lên, chiếc áo choàng đỏ tung bay phấp phới và con phượng hoàng tung cánh, hàng loạt tia sáng màu đỏ bay ra, lao vào những tên áo đen. Những tia sáng cứ bắn ra liên tục với sức công phá kinh hoàng. Những tên áo đen phần bị thổi bay, phần tan biến. Những tia sáng bắt đầu thưa dần và dứt hẳn. Rena thật sự ấn tượng với màn trình diễn đó. Con phượng hoàng, gấp cánh lại chuẩn bị tan biến thì bên phe áo đen có sự thay đổi.
Một ánh sáng đen cũng hiện lên và bùng nổ. Nhỏ gần như bật dậy hẳn, thị lực đã tốt trở lại và hình ảnh trước mắt hiện lên rõ mồn một. Ánh sáng đen đó đã thay đổi hình dạng, một con quạ. Rena kinh hoàng nhìn con quạ đen đó to không kém gì phượng hoàng của Hima, những người áo đỏ bắt đầu xì xầm với sự kinh ngạc và sợ hãi không che dấu.
“WITCHZARATH…..REGIONa….ZINTHOST!!!”_Giọng nói từ người điều khiển con quạ vang lên. Ngay lập tức, bãi chiến trường trở nên náo động. Những luồng ánh sáng đen hiện ra, hất bay mọi thứ. Con phượng hoàng của Hima có vẻ đã yếu đi nhiều sau lần tấn công thứ nhất. Nó có vẻ yếu ớt trước con quạ đen có vẻ đầy uy lực hơn. Hima cắn răng, hét một tiếng. Con phượng hoàng tỏa sáng và phát nổ. Ánh sáng chói lòa lan tỏa khắp mọi nơi. Nhỏ nhắm mắt lại, cảm nhận làn sóng năng lượng trào ra. Hãy tưởng tượng một luồng điện cực lớn lao vào ổ cắm điện nhà bạn và thổi bay cái TV. Chính là thứ đang diễn ra tại đây ngay lúc này. Rena dần mở mắt ra khi làn sóng đó yếu dần, bụi bay mù mịt khắp nơi. Nhỏ nhận ra lớp màng bảo vệ của mình đạ bị nứt và vỡ ra. Rena gượng đứng dậy, khắp nơi bị che khuất bởi bụi là bụi, không thấy được ai cả. Một bóng áo đỏ ngã xuống ngay gần nhỏ, là Himawari. Cô bạn trông xanh xao và yếu ớt, mái tóc đỏ bị bung ra, xõa dài xuống như dòng suối. Rena đỡ lấy cô bạn mình. Chắc cậu ấy cũng đã dồn hết sức cho chiêu cuối cùng đó.
“Cậu đã làm rất tốt….Hima à….”_Nhỏ mỉm cười.
Bụi bắt đầu tan dần và mọi thứ trở nên rõ ràng. Những phù thủy áo đỏ gượng đứng dậy và tháo mũ ra. Không có dấu vết của bọn người áo đen. Nhỏ mừng thầm, nhưng nụ cười trên môi nhỏ tắt hẳn khi thấy thứ trong đám bụi xa xa.
“Không ổn rồi….”_Edgar thì thầm bên cạnh Rena. Cậu ấy bây giờ trông cũng xơ xác như Hima vậy. Cánh tay cậu ấy đang chảy máu và đầy vết cắt. Mái tóc đen bám đầy bụi, đôi mắt xám như bầu trời lúc mây bão hiện lên vẻ mệt mỏi.
“Hima không sao chứ?”_Ryo vội chạy đến, trông cậu ấy cũng bị thương khá nặng.
“Không sao, nhưng mình nghĩ chúng ta có vấn đề lớn hơn.”_Rena hất đầu về phía đám khói bụi đang dần tan đi ở xa. Một bóng đen, đúng hơn là một bóng đen to lớn đang hiện ra nơi đó. Bụi tan đi và co quạ hắc ám của những phù thủy áo đen vẫn đứng đó một cách hang nghiên. Nhỏ nhìn thấy một bức màn màu đen vừa biến mất ở hàng ngũ đội quân áo đen đó. Lá chắn. Chúng đã tránh được đòn tấn công cuối cùng của Hima. Con át chủ bài vậy là vô dụng. Những phù thủy áo đỏ há hốc miệng ngạc nhiên, vài người khụy xuống. Nhỏ run rẩy nhìn Hima và những người bạn của mình. Họ không còn hy vọng. Đoàn quân áo đen lại tiến đến một cách chậm rãi, như để thưởng thức chiến thắng của chính họ.
“Chúng ta phải làm sao đây?”_Ryo lo lắng.
“Mọi khả năng đều đã được sử dụng.”_Nhỏ nói trong vô vọng, cảm nhận nước mắt của mình đang trào ra. Dù đây không phải quê hương nhỏ, nhưng nhỏ thấy mình có trách nhiệm với nó. Và Hima làm sao có thể chịu đựng nổi cú sốc này chứ? Rena cảm nhận được bàn tay ai đó đang vuốt má mình, lau khô những giọt nước mắt nóng hổi.
“Chúng ta chưa hết hy vọng mà.”_Edgar nhẹ nhàng nói. Cậu ấy mỉm cười buồn.
“Edgar?”_Rena ngạc nhiên, trái tim nhỏ bỗng đập nhanh lên trước nụ cười hiền của cậu ấy. Nhỏ đỏ mặt. Chuyện gì…..?
“Cho dù có trở về, thì cậu vẫn không chấp nhận hôn ước giữa chúng ta phải không?”
Nhỏ sững sờ, nước mắt lai chảy ra.
“Không được khóc! Cậu phải sống sót, để trở về và nói cho tên Kaito đáng ghét đó tình cảm của cậu! Nhớ đấy! Cố lên!”_Edgar cười và đứng dậy.
Rena có cảm giác như ai đó đang dâm lưỡi dao qua tim mình vậy. Lời nói của Edgar….hàng động của cậu ấy…..Không lẽ….?
“Đừng…..làm ơn….”_Nhỏ nói với giọng yếu ớt, giơ tay về phía Edgar.
“Xin lỗi…..Rena…”_Edgar quay lại, đôi mắt xám ánh lên vẻ buồn bã.
“Không…..chuyện đó sẽ giết cậu!!”
“Nhưng cậu sẽ sống.”
“Làm ơn!!!!”
“Cho dù có trở về được….mình cũng phải về Anh ngay khi nghe quyết định của cậu về hôn ước. Giờ mình nghe rồi…..có trở về hay không…..cũng đâu quan trọng nữa….”
“Edgar.”_Nhỏ chìm trong đau đớn và tuyệt vọng. Edgar đã lớn lên cùng nhỏ, đã cùng nhỏ trải qua bao nhiêu chuyện. Vậy mà nhỏ chỉ đơn giản thích một người không hề coi mình là gì. Tại sao cuộc đời lại tàn nhẫn như thế? Tại sao nhỏ lại tàn nhẫn với Edgar như thế? Và giờ đây, trong giây phút cuối cùng….nhỏ lại không thể hoàn tất câu nói cuối cùng của mình.
“Xin lỗi….hạnh phúc nhé….Rena….”_Edgar mỉm cười, cậu ấy quay lưng lại và bắt đầu chạy về phía đoàn quân áo đen.
“Edgar!!! Cậu đi đâu vậy!?!?”_Ryo gọi với theo. Những phù thủy áo đỏ bắt đầu xì xầm kinh ngạc. Nhưng không ai di chuyển.
“KHÔNG!!! EDGAR!!!!”_Rena hét lên, nhỏ quá yếu để di chuyển và Hima lại đang dựa vào người nhỏ. Từng giọt nước mắt trào ra. Mọi thứ trước mắt nhỏ nhòe đi. Phải. Rena biết Edgar định làm gì. Khi quá buồn,…..bản chất ác quỷ nằm ẩn sâu trong câu ấy sẽ được giải phóng. Bản chất ác quỷ.
Rena run rẩy, cảm thấy thế giới xung quanh mình như sụp đổ khi nghe một tiếng hét vang lên từ phía bên đội quân kẻ địch. Tiếng hét của Edgar. Tiếng hét cuối cùng của con người…..
@by txiuqw4