Qua ngày hôm sau, ai cũng kéo nhau đi mua những vật dụng cần thiết để cấm trại trong rừng.
Cả đám tụi nó và tụi hắn đi đến khu mua sắm ngoài trời rộng lớn nhất ở gần khách sạn.
Người bán người mua nườm nượp qua lại.
Tụi nó hí hửng chạy nhảy khắp nơi như con nít. Bọn hắn đi đằng sau, phong thái phong lưu ngang tàn làm cho hàn trăm cô gái ở đây nhìn lé con mắt.
Đã quá quen với chuyện này nên các anh vẫn bình thương theo chân mấy chị.
Tuấn Anh cứ kè kè theo Tiểu An, nhỏ thì chẳng để ý đến anh vì nhỏ đã bị quyến rủ bởi nhiều hàng hoá phong phú.
- anh xem cái này có đẹp không?_ Tiểu An giơ quả cầu tuyết bằng thuỷ tinh trong suốt trước mặt Tuấn Anh.
- cô thích nó hả? tôi sẽ mua tặng cô_ Tuấn Anh trả lời
- là tự anh nói đó nha_ Nhỏ nhìn anh nói.
- ừ! lấy cho tôi cái này_ Tuấn Anh lên tiếng nói với con bé bán hàng cũng trạc tuổi tụi nó.
Cô cứ nhìn anh đăm đăm, hình như chẳng nghe Tuấn Anh nói gì cả.
- nè!_ Anh huơ huơ tay qua lại và gọi. Mắt cô gái đó vẫn mơ màng nhìn anh đắm đuối.
- NÈ!_ Tiểu An gọi lớn làm cô giật mình tỉnh mộng. Nhỏ đang muốn sở hữu quả cầu ấy lắm mà cô ta lại chậm chạp làm Tiểu An bực mình.
- ơ... Dạ... dạ sao ạ?
- tôi mua cái này_ Tuấn Anh lặp lại câu nói.
- Vâng!
- hey! mua gì đó, đẹp nha, cho tao đi_
Cùng lúc đó 4 người còn lại bước đến. Tiểu San vỡ vai nhỏ liến thoắng.
- đẹp chứ sao. Tuấn Anh vừa mua tặng tao đó!_ nhỏ hếch mũi nói.
- Tuấn Anhhhhh!_ Tiểu San quay sang anh chớp chớp mắt long lanh.
- hở?_ Anh nghệch mặt trước thái đọ của Tiểu San
- tôi cũng muốn có nó, anh tặng tôi đi_ Tiểu San dùng cái giọng nịnh hót nói. Tay chỉ vật trên tay nhỏ bạn.
- ơ... ừ_ Tuấn Anh ngơ ra đó chỉ biết gật đầu làm theo. Tiểu San vui vẻ cười tít mắt.
- để tôi mua tặng cô cũng được cần gì đến nó_Anh Kiệt kế bên lên tiếng ngay.
- biết anh có tặng không, anh là đồ keo kiệt mà_ Tiểu San quay sang nói.
- ai nói tôi keo kiệt hả, muốn thì tôi cho cô cả mấy trăm cái luôn đấy!_ Anh Kiệt vảnh mỏ lên cải lại khi bị Tiểu San làm cho tự ái.
- thế thì có giỏi mua mấy trăm cái cho tôi đi. chỉ giỏi khoác lác xì_ Tiểu San bĩu môi. chuyện nhỏ xíu cũng cải cho được
- khoác lác ư? đã thế thì khỏi mua cái gì hết_ Anh Kiệt giận dỗi
- không mua thì thôi! Tuấn Anh mua cho tôi đi_ Cô quay lại nói với Tuấn Anh.
- thôi tôi không dám đâu cô kêu Anh Kiệt mua đi_ Tuấn Anh rùng mình khi bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của thằng bạn
- ơ... _Tiểu San bị vỡ kế hoạch.
- ở đây chơi đi tụi này đi trước nhẹ!_ Cả đám bước đi bỏ lại 2 người họ.
Anh Kiệt đứng khoanh tay nghênh mặt.
- sao muốn mua không tôi đi nhé!_ Anh Kiệt nói
Tiểu San quay ngoắc qua lườm anh một cái sắc lẻm.
Không thấy Tiểu San trả lời anh toang bước đi, tay bỏ túi quần miệng huýt sao vu vơ.
Tiểu San đứng đó nhìn theo, lầm bầm chửi anh sao đó lên tiếng kêu.
- mua!_ cô nói tiếng một. Anh Kiệt không thèm quay lại, vẫn đi bình thường, Tiểu San thấy vậy nhấc chân chạy theo vòi vĩnh, nắm lấy tay anh lắc lư.
- mua... mua... muốn mua Anh Kiệt!!!!
- nói gì không nghe rỡ_ Anh giả bộ làm ngơ.
- mua cái quả cầu ấy cho tôi, lẹ đi, nhanh đi!_ Tiểu San chỉ tay.
- cô không được nói tôi keo kiệt OK?
-...... gật gật
- không được nói tôi khoác lác nữa OK?
-....gật gật
- thôi được rồi. nhớ những gì tôi nói đó!
- hí hí_ Tiểu San nhe răng cười.
"Có ngu mới nhớ he he "_ đúng là chỉ có Tiểu San.
Tụi nó lượn hết ngả này đến ngả kia. Chọn lựa khí thế.
Tiểu Đan và Hàn Phong nãy giờ đi cạnh nhau mà không nói câu nào. Có vẻ như không khí giữa họ quá gượng gạo vì cái sự cố ngày hôm qua.
- anh...!/ cô... _2 người cùng lên tiếng nhưng rồi lại lấp lửng
- cám ơn!_ Tiểu Đan lí nhí nói. Hình như nói với Hàn Phong lời này hơi bị khó khăn vì cô hơi ngượng.
- tôi có làm gì mà phải cám ơn_ Hàn Phong trả lời
- ờ thì cám ơn vì tất cả của ngày hôm qua!
- lúc cô ngã, tôi thấy một bóng người chạy đi_Hàn Phong nói
- sao?_ Tiểu Đan ngạc nhiên. Cô cứ nghĩ là do sự cố.
- có chuyện gì với cô sao? _ Anh thắc mắc hỏi
- bỏ đi, tôi cũng không biết tại sao?_ Tiểu Đan đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Hẳn là nghĩ về lời nói của Hàn Phong.
- nhưng tại sao lúc đó cô lại...?_ Bấy giờ Hàn Phong mới chợt nhớ đến điều này.
- ờ.... chỉ là đau dạ dày?_ Tiểu Đan không biết trả lời sao thì tiếng nhỏ An gọi í ới đằng trước. Nhân cơ hội cô bước nhanh lên trước.
Hàn Phong nhìn cô bao nhieu dấu hỏi muốn biết nhưng không sao hiểu được. Tiểu Đan có quá nhiều điều chưa rỡ.
@by txiuqw4