Tối đến cả trường tập trung lại một khoảng đất, đốt lữa trại múa hát, nhảy nhót tưng bừng. Không khí rất sôi nỗi.
Tụi hắn.và tụi nó xuất hiện làm tâm điểm chú ý của mọi người.
Con gái ào lại bu quanh mấy chàng đẩy tụi nó ra xa.
Tiểu An tức tối chen vô đám đông đó, nhưng đều bị xô ra không thương tiếc.
Tuấn Anh chẳng những không từ chối mà còn cười toe toét chụp hình, đùa giỡn với bọn họ.
Tiểu An không thèm nhìn khoanh tay trước ngực ngoảnh mặt làm ngơ.
Bỗng từ đâu có một chàng trai nhìn cũng có vẻ bảnh trai bước đến gần.
Cậu chìa bó hoa trước mặt nhỏ.
- tặng em này!
nhỏ đang bực mình mà tên này lại đến làm phiền. Tiểu An định giận cá chém thớt nhưng suy đi nghĩ lại đã đưa ra quyết định.
- ôi hoa đẹp quá, cám ơn anh!_ Nhỏ cố tình nói lớn lên cho ai đó nghe thấy.
- em thích là anh vui rồi hi hi_ Cậu cười niềm nở
Tuấn Anh nhìn qua sắc mặt thay đổi lập túc.
Anh nhìn tên con trai với ánh mắt hình viên đạn. Sau đó thì quay sang các cô gái bên cạnh nói lớn.
- Anh đây chung tình lắm đấy, đừng thấy anh đẹp trai vầy mà lăng nhăng nha, có em nào muốn làm bạn gái anh không?
- thật không, em yêu anh Tuấn Anh
- em muốn làm bạn gái anh nè.
-....
Tiểu An nghe thì nóng máu, tay nắm chặt bó hoa. Nếu bây giờ có thẻ thì nhỏ đã cho anh một trận. Ủa mà nghĩ cũng lạ tự nhiên cái tức là sao?
- anh đáng yêu quá hà! Cho em số phone nhé, có dịp chúng ta đi uống nước!_ Tiểu cười tươi nói với chàng trai kia. mắt thì nhìn Tuấn Anh.
Còn anh thì vảnh lỗ tai lên nghe ngóng rồi lên tiếng.
- tiêu chuẩn chọn người yêu của anh rất cao đấy nhé, trước hết hôn anh một cái đi rồi tính!_ Tuấn Anh chỉ vào má mình nói.
- chụt... chụt...
- hừ!_ máu Tiểu An đã gần 900 đọ khi nhìn thấy cảnh tượng đó
- anh có thể làm bạn trai em không người đẹp!_ chàng trai đó cầm tay Tiểu An lên hôn nhẹ và nói.
Tiểu An cực kì ngạc nhiên, không biết từ chối như thế nào?
Tiểu San và Tiểu Đan và 2 anh kia đứng há hốc mồm.
Bụp...
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Tuấn Anh bay đến từ lúc nào, ban cho tên kia một cú đấm cực kì mạnh.
Ai cũng trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
- khôn hồn thì biến!_ Anh gằn giọng. Chàng trai kia lấy tay quẹt máu nơi khoé miệng ném ánh nhìn tức giận rồi bước đi.
- cô nữa, sao tùy tiện để cho người ta hôn như vậy hả?_ anh gầm gừ nói. Tiểu An do quá bất ngờ nên chưa thể nói gì cả.
- anh thí được còn tôi thì không à? mắc mớ gì đến anh chứ tôi thích cậu ta đó thì sao?_ Tiểu An sau khi định thần lại thì cũng quát lên tức tối.
- Tuấn Anh bị sao thế?_ Tiểu San nắm tay Anh Kiệt lay lay hỏi
- vậy mà không biết sao?_ Anh Kiệt ghé tai trả lời.
- là ghen đó!_ Hàn Phong và Tiểu Đan đồng thanh nói rồi nhìn nhau
- HẢ????_ Tiểu San hét lên, Anh Kiệt vội vàng bịt miệng cô lại.
- nè! anh ăn đi!_ Tú Quỳnh bước lại đưa cho Anh Kiệt quả dâu.
- cám ơn em!_ Anh nhận lấy nói.
Tiểu San liếc nhìn rồi bĩu môi. lòng bực hơn cả Tiểu An.
Tú Quỳnh nhìn Tiểu San nhếch môi.
Ting... ting...
Máy Tiểu Đan có tin nhắn. Cô mở máy.
"Chưa chết sao? Số cô cũng may lắm"
Tiểu Đan đưa mắt nhìn xung quanh kiếm tìm.
"Đang tìm tôi à? Muốn gặp tôi sao?"
tin nhắn tiếp theo tác dộng rất lớn tới tâm lí của cô. Tiểu Đan nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang sáng.
"Đi về hướng tây nếu muốn gặp tôi".
Tiểu Đan tìm cách rời khỏi đám đông không để ai biết. Cô chạy nhanh về phía tây.
Khoảng 10" sau điện thoại của cô vang lên.
- a lô! Cô ở đâu?_ Tiểu Đan vừa thở vừa nói, tay chống gối.
- cô cũng nhanh lắm!_ trong điện thoại vang lên tiếng nói.
- LỤC THIÊN MẪN CÔ RA ĐÂY ĐI!_ Tiểu Đan gọi lớn mắt nhìn xung quanh. Cô quá bực bội với cái trò thật thật ảo ảo này rồi.
Bộp... bộp... bộp
Một người con gái có mái tóc dài thẳng mượt bước ra từ màn đêm. Cô vỗ tay và cất tiếng.
- biết rồi sao? Thế thì khỏi phải giấu nữa. Rất hân hạnh được gặp lại bạn cũ!
- cô muốn gì đây? Định hù dọa tôi bằng cái trò này sao?_ Tiểu Đan đứng đối diện với cô gái ấy mắt nhìn cô chăm chú.
- cô thừa biết tôi muốn gì mà? tôi muốn đòi lại món nợ mà cô nợ tôi!_ Thiên Mẫn gằn từng chữ đay nghiến. Gương mặt diễu cợt lúc nấy đã thay bằng vẻ mặt giận dữ.
- tôi không nợ gì cô cả. Thiên Mẫn à tại sao chúng ta phải trở thành như thế này!_ Tiểu Đan hạ giọng buồn bả nói.
- im đi! Đừng nói với tôi những lời vô bổ đó_ cô gắt lên ánh mắt oán hận nhìn Tiểu Đan
- Thiên... Mẫn...
- tôi đi đây! hẹn gặp lại cô vào một ngày không xa!_ nói rồi cô gái kia hòa vào màn đêm rồi dần mất bóng. Để lại Tiểu Đan đứng đó nhìn theo hụt hẫng. Nếu như thời gian quay lại....
- Á!_ Tiểu Đan bất ngờ hét lên khi ai đó vỗ vào vai mình.
- cô ở đây làm gì có biết nguy hiểm không?_ đó là Hàn Phong. Anh không thấy cô đâu nên mới đi tìm.
- ờ... tôi muốn gọi điện thoại mà ở đó sóng yếu quá nên ra đây!_ Tiểu Đan trả lời ngượng ngập. Anh nheo mắt nhìn cô nghi ngờ rồi lên tiếng
- về thôi!_Nói rồi Hàn Phong quay bước đi Tiểu Đan lẽo đẽo theo sau chút chút lại ngoái đầu nhìn lại phía sau, chỉ là một màng đêm mờ ảo của ánh trăng.
@by txiuqw4