sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 22: Tình Oán

Cô có một sự tự tin khiến người ta cảm thấy nó là tuyệt đối, dương dương tự đắc ưỡn ngực nói: “Nếu ta trang điểm cho cẩn thận hơn chút, thì đứng trước mặt nói với ngươi ta là con gái, ngươi cũng sẽ tìm ra sơ hở nào đó trên người ta, ngươi có tin không”.

Dương Hạo nhìn cô ta từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ hàm ý cười bỡn cợt: “Thế cũng chưa chắc, nếu thực sự muốn tìm sơ hở của cô, thì đã luôn luôn có sơ hở”.

Trúc Vận không phục nói: “Thế là thế nào? Dựa vào bổn... Của ta... Phi”.

Cô liếc nhìn Dương Hạo, biết không phải là lời gì hay ho, nhịn lại nói: “Ngươi yên tâm, xung quanh không có trong ba mươi bước, một khi có người tới gần, ta tuyệt đối biết”.

Dương Hạo nghiêm mặt nói: “Tự tin là một chuyện tốt, nhưng quá tự tin thì được gọi là cuồng vọng đấy. Con người ta một khi quá cuồng vọng, thì sẽ trở thành khuyết điểm chí mạng. Tai mắt của ta tinh thông, không để ý đến cô, có thể coi là hơi kém so với cô. Trong hai mươi bước có người đến gần, ta cũng sẽ cảm nhận được, nhưng nói như vậy ta cũng không dám nói, người ngoài có người, thiên ngoại hữu thiên, thế giới này nhất định có người có thể dễ dàng đi đến sau ta, rồi sát vào thân ta, ta cũng không thể phát hiện ra hơi thở của hắn, có cao nhân bản lĩnh như vậy, khó mà tìm được người thứ hai, mỗi chuyện mà ngươi làm đều rất nguy hiểm, mong cô nương từ nay về sau có thể nhớ kỹ lời ta, làm việc phải cẩn thận, sẽ không bao giờ có chuyện xấu đến với cô”.

Trúc Vận nghĩ ngợi hồi lâu, rồi nghiêm mặt nói với hắn: “Thái úy lời nào nói ra cũng đều có lý, Trúc Vận xin thụ giáo”.

Dương Hạo lúc này rất hài lòng nói: “Cô lại đây, ngồi xuống đây nào, ta sẽ nói cẩn thận cho cô nghe”.

Trúc Vận tuy hơi không quen gần với đàn ông, song vẫn nghe lời ngồi xuống, Dương Hạo sau một lúc lâu thì thầm to nhỏ, hai người một hỏi một trả lời, đối với kế hoạch của Dương Hạo, Trúc Vận dần dần đã hiểu, không kìm khỏi mặt mày hớn hở nói: “Một kế hoạch quá hay, kế hoạch lần này của thái úy nếu thành công, Khánh Vương nhất định sẽ như bị chặt đứt cánh tay, vì bị thái úy áp chế”.

Dương Hạo cười hì hì nói: “Ở thành Ngân Châu này, ta thực sự đã chịu nhiều khổ cực, song mong kế hoạch lần này thành công. Trúc Vận, thực sự là ta không nghĩ cô lại đến, song nói việc này thì cô làm là hợp lý nhất, nhưng dù sao thì cô cũng là thân nữ, ghi nhớ kỹ, việc có thất bại thì cũng không sao hết, nếu tùy thời không đúng, thì mau chóng ẩn đi, ngộ nhỡ có gì sơ xuất, an toàn là trên hết”.

Trúc Vận mở to mắt nghi ngờ nhìn Dương Hạo, rồi khẽ cười nói: “Song ta là người của Thừa Tự đường, nhưng nói câu gì không dễ nghe, ở Thừa Tự đường, ta chỉ là một con chó đi men vòng ngoài cung người ta, năm hai mươi tuổi bắt đầu giết người đầu tiên, mỗi khi ta tiếp một sai sứ thì đều nguy hiểm tới tính mạng, những tên thuê ta, còn có các trưởng lão của Thừa Tự đường, chưa bao giờ nói với ta một câu như thế, giờ có câu này của thái úy, Trúc Vận sẽ xông pha khói lửa, bất chấp gian nguy hoàn thành nhiệm vụ của thái úy giao, như thế có chết cũng cam tâm tình nguyện”.

Lời này nói ra đủ chua xót, Dương Hạo không ngờ cô lại quá bị đau lòng, bèn trêu: “Nói vậy thực là điềm gở, thu lại đi. Còn nữa, một tên đàn ông xấu xí cười duyên như vậy, nói khiến người ta cảm động, tuy trời rất nóng, ta vẫn sẽ bị nổi da gà”.

Trúc Vận bật cười, đột nhiên bịt tay vào miệng Dương Hạo, ra bộ chớ có lên tiếng.

“Chỉ có một người, đã vào trước lều rồi”.

Trúc Vận hơi đắc ý, tiếp tục khoe khoang: “Đi lại nhẹ nhàng là luyện gia tử”.

“Ồ, là con gái, cô ấy còn có kiếm, ta nghe thấy vỏ kiếm đập”.

Dương Hạo bỗng chen lời vào nói: “Cô ấy đi đôi giày Man, mũi giày có thêu hoa văn, bên hông đeo đoản kiếm, người hơi thấp hơn cô nửa cái đầu, năm nay chưa đến mười tám tuổi”.

Trúc Vận ngạc nhiên nhìn hắn, mắt lộ vẻ ngưỡng mộ nói: “Ôi trời ơi, cái này mà ngươi cũng nghe ra? Ngươi còn chưa luyện thành thiên nhãn thông lợi hại như vậy?”.

Dương Hạo thở dài nói: “Ta chỉ thấy tiếng bước chân trùng hợp mà thôi”.

Dương Hạo lại nói: “Cô ấy đang đến đây”.

Trúc Vận mở to mắt nói: “Ta cũng nghe thấy”.

Dương Hạo nhìn ngó xung quanh nói: “Cô trốn ở đâu mới được nhỉ?”.

Trúc Vận trừng mắt nhìn hắn: “Tại sao tôi phải trốn?”.

Dương Hạo mặt nghiêm nghị rồi bỗng bật cười nói: “Trúc Vận được lắm, ta nhớ rồi... Cô đóng vai cây đại thụ phải không?”.

“Thế là thế nào?”.

Dương Hạo nhìn thấy cây đại thụ trong lều, rồi chỉ tay vào đó.

“Dương thái úy, ta có thể vào không?”. Ngoài lều truyền tới giọng Chiết Tử Du.

Dương Hạo đi ra, mỉm cười, cầm lấy tay cô nói: “Tử Du, nàng đến rồi đấy à?”.

Chiết Tử Du thấy hắn ân cần, đâm ra nghi ngờ nhìn quanh lều, trong lều trống không, không khỏi kinh ngạc nói: “Tiểu Vũ nói từ Lô Lĩnh Châu có người đến thông báo tình hình với chàng, sao lại không thấy ai cả vậy?”.

Dương Hạo bình thản nói: “Ồ, ta đã tống cổ hắn đi rồi, lại đây, lại đây nào, nàng ngồi đi”.

Chiết Tử Du vào trong lều, hít hít mũi nói: “Hình như có mùi thơm ở đâu đó?”.

Dương Hạo bình thản nói: “Đúng thế, mùi gỗ tùng mà”.

Chiết Tử Du nhìn thấy một cái cây lớn mọc trong phòng, tao nhã vô cùng, liền khoanh chân ngồi xuống thảm, liếc mắt nhìn Dương Hạo, mắt hơi nhíu lại: “Thái úy, tại sao hai ngày nay lại tấn công như vậy? Xem ra thủ quân phòng thủ rất cẩn mật, nhân mã của ta còn lâu mới tấn công được Khiết Đan, nhưng dựa vào vũ khí công thành của chúng ta, nếu tòa thành này có thể nằm trong tay, thì dễ có đến tám chín phần hướng phá thành sẽ ở hướng của chúng ta. Giờ chợt ngừng tấn công, tuy nói là quân đội có thể nghỉ ngơi, nhưng thủ thành cũng có thể nhân cơ hội này mà cố gắng tu chỉnh lại tường thành, sau đó lại quay sang tấn công, sợ rằng độ khó sẽ gia tăng...”.

Dương Hạo mỉm cười ngồi xuống phía đối diện cô, rồi tiện rót luôn một chén trà cho cô, để ở cái bàn phía trước, nói: “Điều này đương nhiên là ta biết, nhưng nhân mã Lô Lĩnh Châu, đã không chịu nổi hao tổn lớn hơn rồi. Cùng với dùng lực, không bằng dùng trí, mấy ngày này ta không ngừng phát tờ rơi vào trong thành, mong có thể có tác dụng, một khi dân tráng trong thành, binh tốt thủ thành và phản quân Khiết Đan tan rã, thì chúng ta có thể dùng một số tiền nhỏ nhất mà được một thành công lớn nhất. Thành lũy tan rã từ trong, mới là dễ công phá nhất”.

Chiết Tử Du trầm ngâm nói: “Thủ nội bộ... Cố nhiên tổn thất nhỏ nhất. Nhưng, giờ ta và Phi Vũ của chàng đều mất đi liên lạc nội tuyến, nếu như không thể liên hệ được với quân và dân tráng Ngân Châu, để mời chào, để thu mua, nói điều kiện này, cho hứa hẹn, và dựa vào mấy tờ truyền đơn có thể trông cậy vào họ vứt bỏ theo Khánh Vương và quay sang đầu hàng hiến thành, nói dễ hơn làm?”.

Dương Hạo nói: “Điều này ta biết, cho nên... Ta mới từ Lô Lĩnh Châu điều người Phi Vũ đến, chẳng sợ thiệt hại, cũng khiến vài người trong số họ hỗn loạn lên. Hai ngày trước ở trong Ngân Châu có đám người chạy ra, ta đã hiểu tình hình trong thành, chỉ cần người của ta có thể lén vào thành, liên hệ được với đám binh và đám dân tráng Ngân Châu thì có thể uống thuốc đúng bệnh, họ có thể yêu cầu gì nữa? Song đem danh lợi mua chuộc lòng người, bảo vệ bình yên, việc này ta đều có thể đồng ý làm được, một khi sự thành, tòa thành Ngân Châu khó mà thủ được”.

Chiết Tử Du nhíu mày lại một lúc, rồi ngẩng đầu nói: “Có cần... Chúng tôi, tùy thời phái người tương trợ, bên ta cũng có vài kỳ nhân dị sĩ, hoặc có thể phái công dụng”.

Dương Hạo vội nói: “Không cần nữa, nàng làm cho ta như vậy đủ rồi, ta cũng không biết... Nên làm thế nào để cảm ơn nàng”.

Chiết Tử Du khẽ nói: “Nói gì đến cảm ơn chứ, trên dưới Lô Lĩnh Châu, hàng vạn quân dân đều nhờ cả vào chàng, lần này có bại, liên quan đến trọng đại, giờ lâu công không thể, ta thực là rất lo lắng, nếu như thủ chiến thất lợi, sát vũ trở về, chàng nên thế nào là tốt”.

Dương Hạo cảm thấy người nóng ran, cầm lấy tay nàng, cảm kích nói: “Tử Du...”.

Chiết Tử Du không dãy dụa, và cũng không phản kháng, để mặc cho hắn cầm lấy tay mình, nói nhỏ: “Chàng đừng hiểu lầm, Lô Lĩnh Châu và Phủ Châu ta giờ đã cùng là đồng minh có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, cho nên ta mới... Còn về giữa ta và chàng... Hic, qua thì cứ cho nó qua đi, ta không hề oán giận gì chàng, nhưng cũng... Không thể lại nghĩ nhiều nữa?”.

“Tại sao không thể? Nàng nói ta vô liêm sỉ cũng được, tham lam cũng được, ta giờ chỉ không muốn để nàng rời xa ta, Tử Du, ta... Không dám tưởng tượng, có một ngày nàng lấy người ta...”.

“Thế thì sao?”.

Chiết Tử Du bập răng vào môi, từ từ nhướn mày, ánh mắt sáng ngời nói: “Ta đã ra đi, lẽ nào không thể trở về sao? Chàng nói cho ta hay, ta nên làm thế nào đây? Lấy chàng, làm ngũ nương của Dương gia sao?”.

Dương Hạo ngẩn người, không nói câu gì. Trước mắt là người con gái lần đầu làm rung động trái tim hắn, hai người tình oán đến tận hôm nay, yêu hận tình thù đã phức tạp, hơn nữa cũng không thể giải thích rõ, hắn không nỡ rời xa Tử Du, tình không nỡ quên, hắn có thể nói gì được đây? Nếu như hắn là một cố nhân rõ đầu rõ đuôi, hắn có thể không chút do dự để cho nàng lấy hắn, đúng lý hợp tình, nhưng hắn không phải vậy, vừa nghĩ đến phu nhân tứ phòng của mình, hắn sao dám mở miệng?

Mắt hắn từ từ nhìn đi chỗ khác, mắt Chiết Tử Du từ sáng bỗng trở nên u ám, cô khẽ cười, rút tay mình về, nói: “Đối đầu với kẻ địch mạnh, không nên nghĩ nhiều nữa, chúng ta dựa vào lời mà thái úy nói, xem xem có thể liên lạc với tay chân trong thành được không, nếu như không được, chúng ta hẵng tấn công dồn dập, thái úy, Tử Du... Xin cáo từ”.

Tiếng bước chân dần xa, Dương Hạo ngồi lặng người ở đó, lòng nao nao.

Hoa văn trong trụ sản sinh sự biến hóa, giống như người ta mắt hoa lên thấy đường cong vặn vẹo, nét vẽ có sự biến hóa ấy không ngừng động đậy, đột nhiên chợt tắt, Trúc Vận cô nương xuất hiện.

“Trụ này chặt cũng quá là cân đối? Vừa thô nữa chứ, bản cô nương ôm trụ này, đến nơi mượn lực cũng không có, mệt đến chết đi được, may mà các người nói chuyện không lâu, nếu không thì ta cũng không thể đỡ được”.

Dương Hạo vẫn trầm ngâm không nói gì, Trúc Vận khẽ hừ một tiếng, nói: “Thái úy đại nhân có khi thông minh tuyệt đỉnh, có khi lại ngốc như con lợn”.

Dương Hạo đờ người nói: “Ta ngốc thế nào?”.

Trúc Vận múa may tay chân, từ từ đi gần lại hắn nói: “Nhìn bộ dáng Chiết Tử Du lúc nãy, rõ ràng là muốn hứa hẹn với ngươi, ta dám đánh cuộc, chỉ cần ngươi nói ý của ngươi nghĩ ra, là trong lòng có cô ấy, thì chắc chắn cô ấy sẽ lấy ngươi ngay lập tức, nhưng ngươi lại đánh trống lảng, lùi bước, đối với cái loại bỏ đi không có can đảm như ngươi, thì vừa đi vừa không mắng ngươi mới là lạ”.

Dương Hạo đờ người nói: “Hứa hẹn gì cơ? Cái gì gọi là hứa hẹn? Vì ta không đoán được suy nghĩ của cô ấy, nhỡ đâu nói sai câu nào, sẽ làm mọi chuyện rối tung lên, cô nương cũng là con gái, cô cũng biết cô ấy nghĩ gì sao?”.

“Thế ta làm sao biết?”. Trúc Vận cô nương nói thẳng: “Bản cô nương hai mươi tuổi bắt đầu giết người, ngươi nếu như hỏi thủ đoạn giết người của ta, thì ta có thể nói với ngươi ba ngày ba đêm không hết, còn về chuyện này, ngươi thỉnh giáo ta, thì ta đi thỉnh giáo ai đây?”.

Dương Hạo buồn bã lắc đầu, Trúc Vận nhìn mặt hắn, vội an ủi: “Nghe khẩu khí vừa rồi của cô ấy, thái úy lần này dùng kế ly gián, cô ấy còn không biết?”.

Dương Hạo nói: “Đúng”.

Trúc Vận hơi nheo mắt lại, hiếu kỳ nói: “Ta thấy cô ấy thực rất là quan tâm đến ngươi, tại sao lại dấu cô ấy chứ?”.

Dương Hạo cầm lấy chén trà mà khi nãy rót cho Tử Du mà nàng chưa kịp uống, nhấp môi rồi nói: “Vì... Viên đại tướng thủ thành là anh rể của cô ấy, ta không thể biết được giữa họ có mối liên hệ nào không, và cũng không chắc là một khi biết sẽ có phản ứng ra sao, ta không thể mạo hiểm”.

Trúc Vận im lặng, khẽ than: “Nhưng lần này đến, ngươi có thể xin lỗi cô ấy”.

Dương Hạo mặt méo xệch nói: “Ta biết”.

Trúc Vận an ủi nói: “Song... Nếu ta nói với cô ấy, đó chính là đưa đến sự mạo hiểm cho vô số hảo hán theo ngươi ở Lô Lĩnh Châu, cô ấy cũng đành chấp nhận...”.

Dương Hạo ngẩng mặt, buồn bã nói: “Có thể có một người hồng nhan tri kỷ như cô nương, Dương Hạo ta buồn khổ, hai bên làm khó, người này sinh... Cũng không phải vô cùng cô đơn”.

“Ngươi chớ khách khí”. Trúc Vận vỗ vỗ vào bả vai hắn, rồi ngồi trước mặt hắn, tỏ ra hả hê nói: “Ta chỉ là rất muốn biết, Chiết cô nương khi biết ngươi lại lừa cô ấy thì sẽ có phản ứng thế nào thôi”.

*

* *

Tiểu Chu Hậu trở về Lũng Tây quận công phủ, trong lòng vẫn đầy hỗn loạn, nghĩ tới tất cả mọi chuyện vừa nãy, cô vừa thẹn vừa thấy nhục nhã, may mà có hoàng tử Triệu Đức Sùng tới, nếu không thì cái con người yếu liễu đào tơ như cô sao có thể phản kháng lại được, giờ chỉ sợ đã rơi vào...

Lời nói của Triệu Quang Nghĩa vẫn văng vẳng bên tai cô: “Một khi thoát được, thì có trốn nổi cả đời không. Hắn là Yến đế Đại Tống, mình là con chim trong lồng của hắn, lần này may mà chạy thoát được, lần sau phải làm thế nào đây?”.

Tiểu Chu Hậu lấy lại bình tĩnh hít một hơi dài, vừa mới đi vào trong hậu viện, ngẩng đầu lên nhìn thấy một người đi lại, Tiểu Chu Hậu giật mình, hét toáng lên, rồi lùi lại phía sau, người đó vội đến đỡ cô, hỏi: “Nữ Anh, nàng sao vậy?”.

Tiểu Chu Hậu định thần lại nhìn, thấy là trượng phu của mình, lúc này mới thở dài, sợ hãi nói: “... Không... Không có gì ạ”.

Lý Dục dò xét cô, rồi nghi ngờ hỏi: “Nữ Anh, nàng... Sáng sớm vào cung, mặc bộ mệnh phu triều, sao... Sao giờ lại mặc đồ cung?”.

Tiểu Chu Hậu mặt từ đỏ ửng chuyển sang trắng bệch, lắp bắp nói: “Ồ, bộ đó... Không... Cẩn thận... Umm, Hoàng hậu nương nương lệnh thiếp làm thơ ứng đối, không cẩn thận làm rơi nghiên mực, làm bẩn quần áo, nên nương nương ban thưởng cho bộ cung phục. Phu quân, thần thiếp hơi mệt, muốn... Vào phòng tắm rửa nghỉ ngơi một chút”.

Tiểu Chu Hậu nói, rồi vội vàng vào phòng ngủ của mình, Lý Dục đứng đó, nghi ngờ nhìn theo bóng dáng cô, sau một hồi suy nghĩ, sắc mặt chợt biến, bước nhanh đuổi theo.

Tiểu Chu Hậu dặn dò đám nô tỳ chuẩn bị nước nóng, đang toan cởi quần áo ra, Lý Dục bỗng bước vào, Tiểu Chu Hậu giật thót tim, rồi mới ý thức được mặc quần áo lại, thấy trượng phu của mình, lúc này mới thầm nghĩ, nói: “Phu quân vào đây làm gì vậy?”.

Lý Dục thở phì phò, bước vào nhìn từ trên xuống dưới người cô, bỗng như nhặt được hòn ngọc, cầm lấy cổ tay cô, chỉ vào cánh tay hét lớn: “Đây là cái gì? Đây là cái gì hả? Nàng... Nàng là dâm phụ, không tuân thủ nữ tắc”.

Tiểu Chu Hậu bị hắn mắng, ngạc nhiên nói: “Chàng... Chàng nói cái gì?”.

Lý Dục chỉ vào cánh tay nàng cười nhạt nói: “Nàng còn giả vờ ngốc nghếch ư? Đây là cái gì? Đây là cái gì hả? Ta nói nàng hôm nay vào cung gặp nương nương thì sao lại về muộn đến thế, còn cái gì là nghiên mực đổ vào quần áo, dâm phụ, cánh tay vẫn còn vết hằn, nàng giải thích sao đây?”.

Da Tiểu Chu Hậu trắng như ngọc, sáng hồng, bị Triệu Quang Nghĩa dùng lực tóm lấy, in hằn năm ngón tay trên da, vết hằn rõ mồm một không thể che giấu, Tiểu Chu Hậu lúng túng một lúc lâu sau, và kiên trì giải thích: “Thiếp... Thiếp thực sự là bị Quan Gia lừa tới Hồi Xuân điện, hắn cưỡng hiếp thiếp không thành, thiếp...”.

“Dâm phụ, cuối cùng thì ngươi cũng đã thừa nhận”. Lý Dục tức như lửa, giơ tay tát bốp vào mặt cô, khiến cô lảo đảo, suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất, Lý Dục tức giận, đau lòng mắng: “Tiện tỳ, uổng công Lý Dục ta một lòng tốt với ngươi, si mê ngươi, giờ nước mất nhà tan, cố thổ nan quy, ta chỉ mong vợ chồng sống gần nhau suốt quãng đời còn lại này, không thể ngờ là ngươi lại như vậy, lấy nhan sắc cơ thể làm mê hồn quân vương, mong có vinh hoa phú quý, ngươi thật vô liêm sỉ, là một con tiện nhân”.

“Thiếp không... Không...”. Tiểu Chu Hậu không ngờ về đến phủ bị trượng phu ruồng rẫy như vậy, tức run người, hai hàng lệ thi nhau rơi: “Quan Gia thực sự là có ý làm nhục thần thiếp, nhưng thần thiếp sao cam chịu như vậy được, đã cố gắng dãy giụa, may mà có hoàng tử Đức Sùng làm ầm lên trong cung thì mới có cơ hội thoát thân, Chu Nữ Anh từ khi vào cung phục vụ phu quân đến nay, luôn một lòng một dạ, giữ phép tắc, có đời nào...”.

Lý Dục giận tím mặt nói: “Từ khi vào cung tới nay? Đúng, giờ Lý Dục ta đến cái cung còn chẳng có, ngươi nhân cơ hội này mà vào cái cung nào đó và giở thủ đoạn phong tình của mình ra đi, ngâm ca hầu hạ cho Hoàng đế nào đó, ngươi còn muốn giấu ta ư? Đương kim Hoàng đế si mê nhan sắc của ngươi, còn có ai dám ngăn hắn chứ? Ngươi là con tiện tì chỉ biết dựa vào dung nhan, về đến nhà còn không biết xấu hổ, lại còn đi lừa gạt ta? Tiện tỳ, đồ vô liêm sỉ, tiện nhân. Lý Dục ta có mắt như mù, không được để ngươi cưỡi đầu cưỡi cổ được nữa...”.

Lý Dục tức giận run người, miệng nói không lưu loát, Tiểu Chu Hậu thấy hắn vậy, nước mắt dần khô kiệt, ánh mắt chợt trở nên vô hồn.

Đây là người đàn ông mà cô luôn yêu thương kính trọng sao? Vị tài tử trong số Hoàng đế, thương hoa tiếc ngọc, một Lý Dục với một kho kinh thư sao? Hắn tức giận, rít gào như sấm, giống như một con sư tử, hắn... Hắn là người đàn ông của mình sao?

Tiểu Chu Hậu nhếch miệng cười ảm đạm: “Hắn không tin thê tử của mình, hắn không thể bảo vệ được đất nước của mình, thần dân của mình, thậm chí cả người đàn bà của mình, khi hắn cho rằng mình chịu sự nhục nhã, phản ứng duy nhất của hắn là gán cho thê tử của mình là tiện nhân, thực quá lắm”.

Lý Dục thấy mặt cô ảm đạm cười, giễu cợt mình, mạnh dạn tiến đến trước một bước, tát luôn vào giữa mặt cô, quát: “Con tiện nhân vô liêm sỉ, ngươi còn dám cười à, ngươi cười nữa đi”.

Tiểu Chu Hậu hất mặt lên, lạnh lùng nói: “Tại sao ta không thể cười chứ? Ngươi có bản lĩnh thì đánh đi, đánh nữa đi, đúng, Quan Gia muốn cơ thể ta đấy, Quan Gia muốn ta hầu hạ đấy, Chu Nữ Anh xinh đẹp kiêu sa, đã rơi vào mắt xanh của Quan Gia, ngươi đoán đúng lắm, tất cả đều là sự thật, thế... Thì sao chứ?”.

Cô tức giận tiến lên một bước, quát: “Phu quân đại nhân đã tức giận tới cực điểm rồi sao? Thế ngươi giết ta đi. Ngươi là trượng phu của ta, ngươi là người đàn ông của ta, ngươi rút kiếm vào cung đi tìm tên gian phu lấy lại công đạo thì mới được coi là có bản lĩnh, ngươi có gan đó không?”.

“Ta... Ta...”. Lý Dục bị dao động, thối lui từng bước.

Tiểu Chu Hậu vứt luôn bộ quần áo cầm trên tay, búi lại tóc, cơ thể lõa đồ trắng nõn, cơ thể nửa kín nửa hở, vẻ đẹp rung động lòng người, cơ thể mềm mại dường như bị phong tỏa băng và hỏa, giọng lạnh như băng, ánh mắt như lửa thiêu trụi, cô đi gần lại phía Lý Dục, lạnh lùng nói: “Ngươi kêu đi, kêu to nữa lên đi, kêu nam nữ hạ nhân, để cho mọi người xung quanh đều nghe thấy nữa đi, để biết được phu nhân của Lũng tây quận công ngươi trở thành đàn bà của Hoàng thượng, ngươi thỏa mãn chứ?”.

“Ta... Ta...”. Lý Dục không ngừng thối lui, đến cửa thì vấp vào cửa, suýt nữa thì ngã nhào ra cửa, vẫn sợ hãi thối lui, Tiểu Chu Hậu thấy bộ dạng hắn thảm hại liền bật cười lớn, cười run rẩy toàn thân, nhưng ánh mắt lại ngập tràn nước mắt.

Bỗng nhiên cô không cười nữa, quay người lại, trở vào cởi hết quần áo, dáng ngọc khoan thai bước vào bồn tắm, khẽ ngồi xuống, quay lưng lại phía Lý Dục, nói: “Đóng cửa lại, ta còn phải tắm, tháng sau... Người ta phải vào cung hầu hạ Quan Gia rồi, nếu ngươi mà đánh ta có vết thương nào đó, thì Quan Gia sẽ không vui, mà Quan Gia không vui, cái đồ bỏ đi như ngươi sẽ lo lắng mà chết đi”.

Lý Dục răng lập cập va vào nhau, từng chữ Tiểu Chu Hậu nói ra như đao sát muối, đâm vào trái tim rỉ máu của hắn, nhưng hắn đã không còn dũng khí mà mắng nhiếc nữa, càng không có dũng khí như người đàn ông, rút kiếm đến ngọ môn, nào dám liều mạng thịt nát xương tan, và càng không dám đưa chuyện gièm pha của Triệu Quang Nghĩa cho thiên hạ biết, hắn hét toáng lên, quay người bỏ đi.

Tiểu Chu Hậu cười lớn vài tiếng, hai hàng lệ tràn mi, lạc vào nước nóng quanh mình...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx