sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9: Liễu Lục

Chùa Thê Vân được xây ở thành tây Ngân Châu, Phật giáo khu Tây Vực vô cùng hưng thịnh, còn Đạo giáo thì chẳng có mấy người biết đến, cho nên quy mô của Thê vân quan rất nhỏ, chiếm diện tích không lớn, trước sau có ba lạc viện, rách nát, bình thường thì cũng chẳng có mấy ai thắp hương. Trong chùa chỉ có đạo nhân ăn mặc lôi thôi lo chuyện hương khói, và có một đồ đệ nhỏ tuổi sống qua ngày. Song thành Ngân Châu nhiều lần chiến loạn, rất nhiều Phật tự đều bị phá bỏ trong lúc chiến loạn, Thê vân đạo quan chẳng có mấy tín đồ hương khói vì quá nghèo, cho nên không bị tổn hại gì cả, đó cũng được coi là một sự may mắn.

Tiểu Chu Hậu đi cùng đám tùy tùng, nghiêm trang tiến vào đạo quan, chỉ thấy trong đạo quan lạnh lẽo, hoang vu, tuyết đọng trong lạc viện cũng chẳng có ai dọn dẹp, mấy cây cỏ dại đâm lên qua lớp tuyết đọng, trơ trọi đứng đó. Vào đại điện bị phá bỏ thì chẳng có một cái gì, những tượng thần bị phá bỏ đều bị mạng nhiện chăng, hoang tàn như vậy có tín đồ thắp nhang mới là lạ.

Tiểu Chu Hậu nhìn quanh, không thấy một bóng người, nàng khẽ nhíu mày, bước ra khỏi chính điện thì thấy căn phòng bên trái khép hờ, rèm cửa thò ra một cái đầu, có người sống ở đó, cách ăn mặc không giống đạo nhân chút nào.

Hắn vén tấm rèm, liếc mắt nhìn cô nương mắt ngọc mày ngài, cách ăn mặc trông sang trọng vô cùng, mắt hắn phát sáng lên, mau chóng chạy ra, chắp tay thi lễ, ra vẻ đạo mạo nói: “Vô lượng thiên tôn, bần đạo là Đan Dương Tử, vị thí chủ này tới đây thắp hương sao?”.

Tiểu Chu Hậu nói: “Ồ, hóa ra là Đan Dương Tử đạo trưởng, tiểu nữ được lời mời của một vị Tịnh Âm tiên cô tới đây gặp nhau, không biết vị tiên cô có ở trong chùa không vậy?”.

Đan Dương Tử đạo trưởng vừa nghe, thất vọng, ánh mắt trũng xuống, quay đầu nói: “Tiểu Chân, Tiểu Chân, mau dẫn vị thí chủ này đi ra sau điện gặp Tịnh âm đạo trưởng”.

Một tiểu đạo đồng đi ra từ phía sau cửa, mặt không chút biểu hiện, cũng không biết hắn đang ăn gì, miệng bóng nhẫy, hắn liếc nhìn Tiểu Chu Hậu một cái, liếm mép nói: “Mời nữ thí chủ qua bên này”.

Lão đạo sĩ cười bồi gật đầu, chui tọt về phòng của mình, rèm cửa được kéo vào, Tiểu Chu Hậu ngửi thấy mùi thịt dê, thầm ngạc nhiên: “Hai thầy trò nhà này, chẳng lẽ không tuân thủ quy củ, ăn thịt trong đạo chùa sao?”.

Nàng vội nhìn thoáng qua, nhìn quanh thấy lò lửa, trên lò có một cái bồn, bên trong không ít rau.

Tên tiểu đạo đồng dẫn nàng đến hậu viện, chỉ về phía cửa điện nói: “Tịnh Âm tiên cô ở đây rồi, mời nữ thí chủ vào trong”. Nói rồi xoay người chạy biến, cứ như sợ về muộn, đĩa rau ấy sẽ bị sư phụ hắn ăn sạch.

Tiểu Chu Hậu thấy cửa điện, cầm vạt áo trước thi lễ nói: “Tiểu nữ... Ngô Oa Nhi cầu kiến Tịnh am sơn trưởng.

“Đến rồi à?”.

“Cửa điện được mở ra, Tịnh Âm đạo cô cười đi ra, nói: “Chùa Thê vân đôi đồ đệ chẳng qua là cầu chỗ ký thân, không phải là đệ tử đạo môn, đương nhiên cũng không cần mong họ tuân thủ phép tắc gì cả, ta cũng chỉ làmượn hắn chỗ ở tạm mà thôi”.

Tịnh Âm đạo cô tuy là người xuất gia, song nụ cười vô cùng quyến rũ, nếu như là một nữ tử thì phong tình lắm. Tịnh âm đạo ánh mắt sáng lên lại nói: “Sao lại chỉ có một mình ngươi đến, thế Đường Diễm Diễm đâu?”.

Tiểu Chu Hậu chần chừ giây lát, rắn rỏi đáp: “Quan nhân mới được Ngân Châu, có rất nhiều đại sự quân chính phải làm, phu nhân phò tá quan nhân, bận rộn mọi việc, thực là không rời được, ta theo tiên cô tập nghệ, trở về sẽ lại nói với nàng ấy...”.

Tiểu Chu Hậu mãi mới vẽ ra được lời nói dối, khuôn mặt không tự chủ được đỏ ửng lên, Tịnh Âm đạo cô thấy nàng có vẻ xấu hổ, nghĩ lệch đi, mặt lạnh tanh, không do dự nói: “Nghe nói vị Đường cô nương là nữ tử của đại hộ người ta? Xem ra coi thường công phu của bàng môn tả đạo ta đây, hừ, thôi vậy, học hay không là do người ta, ngươi vào đi”.

Tiểu Chu Hậu khẽ đáp lời, cất bước vào trong điện, nơi này được lau dọn, bố trí khá là sạch sẽ, Tịnh Âm đạo cô đưa cho nàng một cái đệm cói để ngồi, nói: “Ta đây công tham tạo hóa vô cùng cao, không chỉ có hiệu quả làm cơ thể khỏe mạnh mà còn kéo dài tuổi thọ, thanh xuân dài lâu, ở cái tuổi của ta còn hơn cả tuổi cửa tổ mẫu nhà ngươi, ngươi xem dung mạo của ta giờ thế nào?”.

Tiểu Chu Hậu gật gù: “Tiên cô... Đã là người có tuổi rồi ư? Sao có thể kỳ diệu đến vậy?”.

Tịnh Âm đạo cô cười nói: “Đó là chuyện đương nhiên... Nói ra thì... Ta xuất thân cũng giống như ngươi mà thôi, cho nên cảm nhận gần nhất đối với ngươi, ngươi có tâm học bản lĩnh của ta, ta đương nhiên sẽ truyền thụ cho ngươi thôi”.

Tiểu Chu Hậu vui mừng, vội nói: “Đa tạ sư phụ”.

Tịnh Âm đạo cô nói: “Cửa này của ta vốn là âm dương càn khôn chi biệt, người mới học thì đương nhiên là phải bắt đầu từ Trúc cơ. Nam tử mà, công phu của Trúc cơ là thuật càn đạo chú kiếm, còn nữ tử thì là thôn đạo chú đỉnh thuật”.

“Trúc Cơ... Nhưng lệnh nguyên khí quy nguyên, hình thân câu diệu có thể sử dụng sự cân bằng của âm dương, chu thiên tự thông, trăm mạch lưu xướng, thân cường thể tráng, hít thở nhỏ nhẹ, tâm sáng như trăng, thiên nhân cộng trấn, ngoài vị sinh chi chúng bệnh, không có gì khó khăn, đương nhiên sẽ hồi dương. Tập luyện đến độ thành, thì từ âm dương song tu đạt đến tính mệnh song tu cảnh giới, long hổ tương giao, tu luyện đắc đạo. Nguyên khí hợp lại, kinh mạch lưu thông co thể nói là huyền diệu, cơ thể thành đắc thọ dài lâu...”.

Tịnh Âm tiên cô nói những điều ấy, có rất nhiều thuật ngữ của Đạo gia, nếu như là người Đạo gia thật, nghe được đến đây sẽ hiều những lời tiên cô nói là loại công phu gì, Tiểu Chu Hậu thì đương nhiên là không hiểu, nghe thấy nói huyền ảo, ngược lại vui vô cùng.

Tịnh Âm đạo cô cười nói: “Ta đã ngầm dòm ngó phu quân ngươi, đã nhập đạo, song lưỡng phòng thể tử này ngươi đều chưa học qua môn công phu này, chẳng có cách nào phối hợp, cho nên hắn chỉ luyện đến cảnh giới hái thuốc hoàn lô. Hái thuốc hoàn lô ban đầu còn vô sự, nhưng qua thời gian lâu, lò thuốc đầy đủ, không thể âm dương thông, hòa hợp đại lạc, tất sẽ thành cô dương sát, cô dương sát cần vô độ, lại không thể âm dương quán thông, vậy nên như chim sen khát, tất sẽ gây nên họa lớn. Hơn nữa tính tình cũng sẽ trở nên táo bạo mãnh liệt hơn, hắn là người cầm binh, khó màtrở nên tàn nhẫn thị sát.

Lão quỷ đó không biết nặng nhẹ, đồ nhi chưa vô đỉnh lò, đã thụ chú kiếm của hắn, suýt nữa gây đại họa, may mà giờ còn kịp, nếu không ta ở đây truyền thụ ba năm năm cho ngươi thì không thể được. Ngươi là tài nữ Biện Lương, học thức đầy mình, sức lĩnh ngộ vô cùng lớn, ta sẽ ái mộ mà truyền thụ, ngươi nhớ chăm chỉ ghi chú, thử tập luyện một lần, ta sẽ dốc lòng chỉ điểm, công trăn đại thành, tất sẽ tu luyện tốt. Song ta tuy là kiếm đi nghiêng song lại dễ thực hiện, có chỗ nào hơi sai lệch, cũng không sao hết. Dựa vào công lực của phu quân ngươi hiện giờ, có thể hướng dẫn cho ngươi, tuyệt đối sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma đâu”.

Tiểu Chu Hậu nghe câu được câu chăng, mập mờ không hiểu. Song sự ngây thơ của nàng vốn là tin tưởng vào thứ thần đạo, nghe vậy càng không hiểu, muốn học thật nhanh để hiểu.

Tịnh Âm đạo cô ngước nhìn sắc trời, lại cười nói: “Trời không còn sớm nữa, trước khi dạy cho ngươi Khôn đạo chú đỉnh thuật, sẽ lại dạy cho ngươi thổ nạp vận nhất phiên, nắm vững được bí quyết trong đó, mỗi ngày ngươi có thể tự luyện tập. Còn về ảo ảnh kiếm phát, hí đạo bát động, hợp đạo thập tu, âm dương thái luyện, ngọc dịch hoàn đan, tiên đạo cầu sách chư ban tài nghệ, cũng không phải là nóng lòng nhất thời mà học được”.

Tiểu Chu Hậu nghe thấy nói đến Ảo Ảnh kiếm pháp, còn cứ tưởng rằng là một kiếm pháp gì đó cao minh, vui mừng khôn xiết, gật đầu lia lịa nói: “Đa tạ sư phụ”. Nói rồi đứng phắt dậy, hai đầu gối quỳ trên đệm, cung kính khấu đầu bái sư phụ, Tịnh Âm đạo cô cười nhận lễ bái của nàng, nói: “Được rồi, được rồi, ha ha, lễ này của ngươi, bần đạo xin nhận. Đứng dậy đi, vi sư giờ sẽ truyền thụ Khôn đạo chú đỉnh thuật cho ngươi”.

*

* *

Tại Dương phủ, trong hậu trạch, có gì đó động sau tấm bình phong, tiếng thở hổn hển ở cạnh giường, Dương Hạo tiếp tục, nhìn quanh bốn phía, Đường Diễm Diễm đã mềm yếu như bún, không chịu được cơn cuồng phong, chỉ còn chút ít sức lực dư thừa, đùi thon dài mềm mại kẹo chặt hông của hắn, miên man. Cuối cùng những tiếng kêu rên của Đường Diễm Diễm, uyên ương giao cảnh, tiếng bỡn cợt của Dương Hạo vang lên: “Giờ còn nói phu quân nhà nàng không có bản lĩnh không?”.

Trên chiếc giường căng màn đôi chân mềm yếu trắng nõn bất lực, tiếng kêu của Đường Diễm Diễm vang lên thay câu trả lời. Lúc này, màn đã được vén lên, mặt Oa Nhi như được nhuộm đỏ, nhăn mũi gắt giọng: “Ban ngày ban mặt, hai người chiếm giường của người ta làm chuyện hoang đường, thực không biết xấu hổ”.

Dương Hạo cũng không biết bây giờ tại sao mình lại có hứng thú với chuyện trai gái, thực là ban ngày ban mặt, nhưng lúc nào người cũng nóng hừng hực như lửa, hắn thò tay kéo Oa Nhi lên giường cười nói: “Oa Nhi ghen rồi sao, lại đây, lại đây nào, chúng ta cùng giết hạnh đào Yên vũ Giang Nam...”.

Oa Nhi hừ nhẹ một tiếng, mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ liếc nhìn sang Đường Diễm Diễm, nhắm nghiền hai mắt lại, người đàn ông của mình kéo ngực phập phồng của nàng, lộ ra đôi nhũ hoa sắc hồng...

*

* *

Một cái đầu chim diều hâu bay vào trong Dương phủ, trong nháy mắt, Đinh Thừa Tông xuất hiện ở hậu trạch Dương gia: “Tiểu Nguyên, thái úy đại nhân đâu?”.

Tiểu Nguyên vừa nhìn thấy Đinh Thừa Tông, vẫn theo lệ chào hỏi hắn ở Đinh gia, Đinh Thừa Tông gật đầu nói: “Ta có chuyện gấp, mau mời thái úy đại nhân đến đi”.

Tiểu Nguyên đáp một tiếng rồi chạy biến về phía lạc viện Ngô Oa Nhi, được một lát, Dương Hạo hồ hởi đi tới phòng khách: “Đại ca, ca gọi đệ?”.

Đinh Thừa Tông rút từ trong tay áo ra một cái ống trúc, trầm giọng nói: “Không ngoài dự tính của đệ, Hạ Châu quả nhiên giải hòa bí mật”.

Dương Hạo mặt giãn ra, vội cầm lấy ống trúc trong tay hắn, xem xét kỹ những tin mật trong đó, bước đi thong thả trong phòng, Đinh Thừa Tông nói: “Hạ Châu có mấy lần giảng hòa đều bị người ta phá đám, lần này bí ẩn một chút cũng không có gì là ngạc nhiên, vị tất chính là có ý phạt Ngân Châu của ta, nhưng nếu như thái úy ứng chiếu đi phạt Hán quốc, Hạ Châu được tin nhất định sẽ đến, chi bằng tìm chút lý do kéo dài thời gian ra đi”.

Dương Hạo dừng bước, suy nghĩ đắn đo chút nói: “Đi, đi tới tiết đường, chiêu tập văn võ cùng nhau bàn đại sự”.

Văn võ tập trung đông đảo tại tiết đường, Dương Hạo lấy những tình báo mà Thác Bạt Hạo Phong và Xích Bang Tùng tìm hiểu được nói lại một lần nữa với văn võ quan, hắn nhìn khắp một lượt, hỏi: “Chư vị, có ý kiến gì không?”.

Tiêu Nghiễm nói: “Thái úy, cho dù Triệu Quang Nghĩa và Lý Quang Duệ không ngầm câu kết với nhau, nếu như biết được thái úy dẫn đại quân phạt Hán quốc, Lý Quang Duệ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này, theo ý ti chức, chúng ta chưa sống yên ổn ở Ngân Châu, thái úy không nên rời đi, nhất là phải dẫn đại quân rời đi, Ngân Châu hư không, Hạ Châu nếu như huy động toàn bộ lực lượng ra quân, chỉ với Đảng Hạng Thất thị thì không thể ngăn được đâu”.

Mộc Khôi xua tay nói: “Thiếu chủ, chúng ta dứt khoát nhân Triệu Quan Gia phạt Hán, không ra tay để lo liệu chuyện Tây Bắc, trực tiếp bỏ Hạ Châu thôi, làm trước lấy thế mạnh, làm sau sẽ bị tai ương đấy”.

Dương Hạo lắc đầu: “Trước mặt là địch, ta giờ chưa phải là đối thủ của Lý Quang Duệ, nếu như ta dẫn binh đi Ngân Châu, Hạ Châu tất sẽ không thủ được, điều Tuy Châu, Hực Châu, Tịnh Châu điều binh mã phạt Ngân Châu, Lô Lĩnh Châu ta, lúc đó thì ta thối lui cũng không kịp”.

Tiêu Nghiễm nói: “Điều này là thứ nhất. Triệu Quang Nghĩa chỉ dựa đơn thuần vào thực lực Tống quân, giờ nếu như diệt Hán quốc cũng dễ như trở bàn tay, thái úy nếu như chủ động xuất binh đi phạt Hạ Châu, ra quân vô danh, Triệu Quang Nghĩa được Hán quốc rồi, ngay lập tức có thể dựa vào danh chính ngôn thuận mà đi phạt Ngân Châu ta, lúc đó bao năm thái úy dốc tâm dốc lực sẽ bị lũ cuốn trôi”.

“Không sai... Tiêu đại nhân nói phải lắm”.

Dương Hạo nói: “Giờ không thể lật mặt với Triệu Quan Gia được, hắn cần điều binh của ta, ta không những phải đi mà còn phải đích thân đi. Duy chỉ như vậy mới có thể có mấy chục vạn hùng sư vào tay, song cầm ta không có cách nào khác. Ta đi Hán quốc còn có một điểm hay, nếu như Hạ Châu chủ động phát binh tấn công Ngân Châu, Lô Lĩnh Châu ta, thì chúng ta theo đạo nghĩa mà đứng trụ, tái phản kích Hạ Châu, Triệu Quan Gia còn lời gì để nói đây?”.

Kha Trấn Ác chần chừ nói: “Nhưng mà... Nếu đại soái dẫn đại quân phạt Hán quốc, Hạ Châu chấm dứt chiến sự Thổ Phiên, Hồi Hột, công kích đánh Ngân Châu, Lô Lĩnh Châu ta, chúng ta nhất định có thủ được không đây? Ngân Châu bị Lý gia thống trị khoảng thời gian dài trăm năm, thế lực ở đây căn cơ thâm hậu, tuy bề ngoài chúng ta giờ đã hoàn toàn có được Ngân Châu, nhưng lòng dân không phải là dễ lợi dụng. Lý Quang Duệ không đến thì thôi, nếu như mà hắn đến... Trung quân Ngân Châu ta có biết bao người họ Lý Thị cũ, cũng không cần quá nhiều người bất ngờ tạo phản, chỉ cần một tốp một nhóm người muốn tạo phản, mở cửa thành rước Lý Quang Duệ vào thành, dù thành có kiên cố đến đâu thì cũng khó mà thủ được, cầu cứu một vị quân sư nổi tiếng, nguy hiểm của chúng ta càng tăng lên”.

Mọi người bàn bạc sôi nổi, có tiếng tán đồng Dương Hạo chiếm Hán quốc, có người lại đồng ý chủ trương giả bộ bệnh không đi, phái ba năm nghìn tên già nua yếu ớt đi ứng tiền chiến, cuối cùng thì vẫn không có ý kiến thống nhất, Dương Hạo đập bộp vào bàn một cái nói: “Nên chiêu xuất binh cũng không được, kháng chỉ không đi cũng không được, chủ động phạt Hạ Châu cũng không được, thì phải làm thế nào mới được đây?”.

Đám văn võ im lặng nghiêm nghị, Dương Hạo bất giác nhận ra mình có chút táo bạo vội cười trừ, nói: “Là bản soái vội đấy, chư vị chớ trách, chúng ta cùng bàn bạc chút. Chuyện ngày hôm nay, Hạ Châu chúng ta tuyệt không thể giành trước tấn công, nếu không mất đi danh đạo nghĩa, Thứ hai là cho dù Hạ Châu và Triệu Quan Gia có câu kết với nhau, chỉ cần bản soái vừa xuất binh, hắn tất sẽ nhân hậu phương ta trống rỗng phạt căn cơ ta, điểm này còn nghi ngờ gì nữa, còn Triệu Quan Gia hiện nay vẫn ràng buộc với Hạ Châu, tất nhiên dung túng, Thứ ba, giờ chúng ta có Hạ Châu một cường địch, chốc lát không thể quyết liệt đấu với Triệu Quan Gia, chiêu bài này còn phải đánh tiếp, cho nên quân lệnh cần phải tuân thủ, chúng ta cần nghĩ ra hai biệt pháp chu toàn mới được”.

Đám văn võ im lặng một hồi lâu, bỗng có người bước ra, ngang nhiên nói: “Đại soái hà tất phải đau đầu vậy làm gì, Hạ Châu giảng hòa với Thổ Phiên, Hồi Hột, Triệu Quan Gia phạt Tống lệnh đại soái xuất binh, đây là cơ hội trời ban cho đại soái, đại soái nên thiện gia lợi dụng tài”.

Mọi người nghe vậy đều đổ dồn ánh mắt về phía người này, thấy Trương Phổ này trầm lặng một lúc, hai mắt Dương Hạo sáng ngời, vội hỏi: “Kế của Trương tướng quân ổn chứ?”.

Trương Phổ vẫn giữ được danh chủ danh hùng trọng anh hùng, có công lớn, nhưng tiếc xuất thân hàn vi, cuối cùng không được trọng dụng, không dễ dàng được Lý Kế Bổng trọng dụng hắn làm tướng, lại bị thuộc hạ của Lý Kế Bổng lật bỏ kiêu binh hãn tướng. Thời gian Dương Hạo quật khởi Tây Bắc ngắn ngủi, cần gấp tướng soái tài giỏi, thành tâm chiêu nạp, Trương Phổ liền đầu quân vào Dương Hạo.

Dương Hạo dùng Trương Phổ với thái độ dùng người không hề nghi ngờ, quân cơ đại sự đều yêu cầu hắn cùng tham mưu. Song thuộc hạ của hắn với thành phần binh mã phức tạp, sự phòng bị là tất phải có, nên năm nghìn Minh đường xuyên tiến hành sắp xếp tổ chức lại, vừa xen kẽ đám binh mã và binh mã của mình vào với nhau, thêm nữa tiến hành hoán đổi tướng tá quan quân cấp thấp với dám tướng ta quan quân binh mã chính thống của mình, đảm bảo sự khống chế của chi quân đội này.

Trương Phổ đầu nhập vào quân Dương Hạo có vị trí tương đối thấp, bình thường lên đường thảo luận chính sự đều giữ im lặng, chứ đây là lần đầu hắn phát ngôn, không ngờ giờ lại nổi tiếng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào hắn.

Trương Phổ chắp tay nói: “Tương kế tựu kế, ám độ trần giữ, xuất kỳ binh, đoạt Hạ Châu. Nếu như đoạt được Hạ Châu, thì coi như đại soái đều đánh mất Lô Lĩnh Châu, Ngân Châu, công thủ cũng dịch thế từ đây, Tây Bắc sẽ được đại soái sở thuộc”.

Lần này hắn phát ngôn, mọi người đều ồ lên, Hạ Châu là cái gì? Tương đương với Thượng Kinh của Khiết Đan, Biện Lương của Tống quốc, Kim Lăng của Nam Đường, Hạ Châu gần trăm năm luôn là đại bản doanh của Thác Bạt Thị, nếu như chiếm được nơi này, thì sẽ nghiêm trọng đả kích Hạ Châu Lý Thị, cho chính quyền Lý Thị đánh cho một kích cực mạnh. Hơn nữa Hạ Châu là căn cơ của Thác Bạt Thị, tài lực vật lực như thế. Khống chế được Hạ Châu, lợi dụng điều kiện địa lý sơn xuyên, có thể khống chế được phía đông Ngân Châu, Long Châu của nam ách hoàng sơn nam tuyến, Hồng Châu, Diêm Châu, Vi Châu, còn về Định Châu, Hoài Châu, Hưng Châu, Linh Châu đều ở phía tây của Hạ Châu, có thể khống chế được.

Cách nói của Trương Phổ rõ ràng là một sự hoán đổi lớn với Hạ Châu Lý Thị, nhưng Dương Hạo đổi quân đến Hạ Châu như thế lực lượng càng thêm lớn mạnh, còn Lý Quang Duệ nếu như bị điệu hổ ly sơn, chỗ thân tín là Dương Hạo, phía sau lưng là hai thế lực Chiết Dương, hắn rất khó có được sự tự tại hiện giờ.

Dương Hạo nghe cuồng ngôn này, cũng ngẩn người ra, lúc này mới nói: “Sao lại thế được? Làm thế nào để đoạt được Hạ Châu?”.

Trương Phổ đi đến phía chiếc sa bàn nói: “Đại soái, Lý Quang Duệ đại nhân ở Lô Lĩnh Châu, Đảng Hạng Thất thị quy phủ, Ngân Châu rơi vào tay đại soái, điều này đều lay động chuyện căn cơ của Lý Quang Duệ, cho nên hắn cần diệt trừ thế lực đại soái, loại Lý Quang Sầm đại nhân, lại lần nữa khống chế Đảng Hạng Thất thị, tiêu đi mối lo tâm phúc cho nên đại soái không thể không có lý do theo Triệu Quan Gia còn Lý Quang Duệ cũng không thể không có lý do đông tiến”.

Đám tướng và Dương Hạo đều đứng trước sa bàn, Dương Hạo vuốt cằm nói: “Đúng đấy, bản soái không thể không xuất binh phạt Hán, Lý Quang Duệ cũng không thể không lấy toàn bộ lực lượng, lợi dụng cơ hội này, đoạt được Ngân Châu, chiếm lĩnh lấy Lô Lĩnh Châu, ngoài nghĩa phụ ta, khống chế Đảng Hạng Thất thị”.

Trương Phổ nói: “Lý Quang Duệ đông tiến, Hạ Châu sẽ rỗng tuếch, lần này chúng tôi như một đường kỳ quân cắm thẳng vào Hạ Châu, nhân cơ hội đoạt thành này, thế cục Tây Bắc tất nhiên thay đổi...”.

Đinh Thừa Tông trầm mặc không nói tiếng gì từ nãy, giờ mới nói: “Lý Quang Duệ khởi binh tới Ngân Châu, từ Ngân Châu ta khởi binh đến Hạ Châu, binh thực thì thiếu khó chẳng là vấn đề, binh lực nhiều, sự điều động đại đội nhân mã làm sao có thể dấu được tai mắt của Hạ Châu? Lào sao có thể có hiệu quả thu kỳ binh”.

“Phó sứ mời ngài xem, Minh đường xuyên ở trong khống chế đại soái, ta thấy quy mô xuất binh phạt Hán, nửa đường bắc thượng, qua minh đường xuyên vào đất Cân trạch, sa mạc Tây xuyên mao ô tố, thảo nguyên Nam chí hoàng dương bình nhập, kinh an khánh trạch, bảy dặm bình, vương đình trấn, lấy thế sét đánh không kịp ôm tai lấy Ngân Châu, ngài thấy sao?”.

Đi một nửa vòng tròn, giữa còn cần xuyên qua đầm lầy, sa mạc, nguy hiểm, Đinh Thừa Tông không khỏi ám hút một ngụm khí lạnh, còn các chư tướng còn lại không hiểu được hiểm ác chỗ này cho nên lúc lâu không nói gì.

Dương Hạo cẩn thận nhìn hồi lâu, hỏi: “Chư vị thấy sao?”.

Kha Trấn Ác lắc đầu nói: “Lao sư viễn chinh, không có sức mà chiến lâu, ngay cả xuất kỳ bất ý, nếu có tiếp ứng, cũng chỉ có cơ hội một công một khắc, một khi thất bại, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, quá mạo hiểm”.

Trương Phổ không để ý tới hắn, chỉ cần nhìn Dương Hạo, nói: “Tình hình này, nói thẳng với ti chức, Hạ Châu Lý Thị, hùng bá Tây Vực hơn trăm năm, tuy bị thương nặng, thực lực cũng ở, đại soái tuy chính nghĩa được ủng hộ, muốn tiêu diệt Hạ Châu, sợ bao nhiêu năm gây dựng, phát triển, cũng không có khả năng”.

Câu này tuy khó nghe, song là câu nói thực, chớ nói Hạ Châu Lý Thị, coi như là thực lực của Lân Châu, Phủ Châu cũng kém xa Hạ Châu, bảo Dương Hạo đi đánh xem xem cũng không thể dễ dàng mà diệt được, Dương Hạo không khỏi gật gù cái đầu nói: “Thế lực của đại soái đương nhiên là càng ngày càng lớn mạnh, nhưng thực lực Tống quốc khi đó sợ rằng cũng không thể so sánh với ngày hôm nay, đến lúc đó Trung Nguyên đã dẹp yên, cho dù bắc có cường địch, Tống quốc cũng không thể tùy tiện xuất binh nhúng tay vào chuyện Tây Bắc, nhưng muốn có một thế lực tương đương Tây Bắc ở một trình độ nhất định, lại là khả năng xa vời với thực tại. Đến lúc đó, nhuệ khí đại soái đã mất, Tây Bắc bốn thế lực thế chân vạc, có sự kiêng kỵ, song chính là cục diện như vậy”.

Ngải Nghĩa Đào tức giận nói: “Ngươi lảm nhảm cả nửa ngày, rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?”.

Trương Phổ nói: “Muốn thành chúa của Tây Bắc thì người bình thường không thể được, phú quý hiểm trung cầu”.

Ngải Nghĩa Đào nói: “Nhưng, điều này có quá là mạo hiểm không, nói thực ra là một mẻ cờ bạc, một khi Lý Quang Duệ có đề phòng thì ta mất trắng”.

Trương Phổ lộ ý cười nói: “Các người đều thấy rằng kế này vạn phần không được, Lý Quang Duệ làm sao mà ngờ đến được chứ? Hơn nữa, theo ý ta, chuyện binh gia này như đánh cờ vây vậy, không cần phải so đo được mất, chỉ cần cuối cùng chúng ta vẫn là người chiến thắng là được. Cho nên... Đại soái thầm điều động, tập trung người của Lô Lĩnh Châu đến Ngân Châu, liều mạng mất đi một thành, chỉ cần thủ được Ngân Châu, là rất tốt, coi như là bại rồi thì cũng là đại thương nguyên khí, chúng ta còn có thể trụ chút hương hỏa”.

Đinh Thừa Tông nói: “Thực không cần, chỉ cần mời lão gia tử Lý Quang Sầm đến Ngân Châu, Lô Lĩnh Châu lại có đạt thố hoạt phật tọa trấn, Lý Quang Duệ cũng lười đi đến tổ ong đó, hắn tất nhiên là đến thẳng Ngân Châu rồi. Song... Như vậy thực quá nguy hiểm, chúng ta đưa mình đến chỗ chết, nếu như Lý Quang Duệ chưa từng tinh nhuệ, lại làm sao bây giờ?”.

Trương Phổ nói: “Bảo Đảng Hạng Thất thị ngăn cản, còn không thể buộc hắn tinh nhuệ ra sao?”.

Kha Trấn Ác nói: “Đây là trận quyết chiến ăn được cả ngã về không, một khi thất bại, tất cả nỗ lực đều mặc sức, chúng ta phải làm sao? Ngay lập tức phải xuất binh phạt Hán, điều khiển độc quân xuyên qua đầm lầy, sa mạc, đều chuẩn bị kịp sao? Nếu đợi đến khi xác định hắn tinh nhuệ, rồi huy quân bắc thượng, còn có kịp không?”.

Trương Phổ thở dài ngao ngán nói: “Đương nhiên thời gian hơi vội, việc này hơi nguy hiểm. Ta chỉ cảm thấy, nguy hiểm này rất là lớn, nhưng một khi mà thành công, hồi báo là trăm lần, nghìn lần, cuối cùng quyết định như nào, thì có mời đại soái định đoạt”.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Dương Hạo, mắt Dương Hạo thì nhìn chằm chằm vào sa bàn, một lúc lâu sau mới nói được bốn chữ: “Dung hậu tái nghị”.

*

* *

Mảnh đất rậm rạp, tuyết trải ngàn dặm, gió lạnh cuốn theo những bông tuyết bay lên, tiếng gió rít thét gào như tiếng cô hồn khóc nức nở. Trận đại tuyết này là những tháng ngày miêu đông đối với dân chúng Lân Châu, ngồi ở gần lò sưởi, uống một chén rượu nóng, cạnh vợ và con, thì đầm ấm biết bao. Nhưng đối với đám dân du mục chăn nuôi lại là những tháng ngày khốn khó, trú tạm trong chỗ nhà tranh, chăm nuôi đám da súc vô cùng rét mướt.

Dương Hạo và Mộc Ân, Mộc Khôi thúc ngựa phi nhanh trên cánh đồng tuyết, phía trước là doanh trại quân đội, tiếng kèn tù và kêu vang, vũ khí leng keng, cờ bay lên, một đội binh lính đang tập luyện, đây là quân thường trực mà Dương Hạo kiến tạo, tiếng chuông vang lên báo giờ ăn đã sắp đến, thời tiết khốc liệt, luyện tập không ngừng mỗi ngày, sự luyện tập dày công như vậy chứng tỏ một khí thế nghiêm kỷ.

Ba người xuống ngựa, bước đi thong thả trên sườn núi, thị vệ cuốn đệm trên mặt đất, ba người ngồi trên, nhìn đám sĩ bĩnh phía xa đang tập luyện, rong ruổi chiến mã, phi ngựa bắn cung.

Đệm giường bằng da sói, lông bện kỹ, da sói dày. Có tác dụng giữ ấm, trải trên mặt tuyết có tác dụng chặn sự xâm nhập hàn khí vào người, Dương Hạo vuốt ve lông mao mượt mà nói: “Kế của Trương Phổ thực là điên cuồng và quá mức điên cuồng, Lý Quang Duệ cũng rất khó nghĩ được cách nguy hiểm này. Nhưng vấn đề nan giải không phải là không có, không suy nghĩ, cứ nghĩ đến bại, chúng ta vẫn chưa đến bước đường cùng, dùng cái thủ đoạn điên cuồng này, thực là...”.

Hắn trầm ngâm một lát, bỗng hỏi: “Nếu chúng ta phái một đoàn kỳ quân, dựa vào lời của Trương Phổ nói, bắc thượng Minh đường xuyên, vào đất cân trạch, xuyên qua sa mạc Mao ô tố, có khả năng hay không? Có tổn thất nhiều hơn hay không?”.

Mộc Ân nói: “Mấy năm nay, lưu lạc đi theo chúa công, những tháng ngày khổ cực đều đã qua, nếu như mạo hiểm xông pha qua đầm lầy sa mạc, tuy rằng rất gian nan, song nếu như do thuộc hạ lãnh binh, tổn thất sẽ không lớn. Nếu như có thời gian mà chuẩn bị, bảo sĩ binh làm đệm da sói, hoặc dê vàng, lông mao lạc đà bện thành chặn cơn lạnh mùa đông thì sẽ không lo chết giữa tdời đông này.

Còn về thực vật cũng dễ làm, ta biết cách làm thịt bò, là do học được từ người Khiết Đan, có thể hong thịt cho khô sau đó ướp gia vị, nhồi vào trong dạ dày bò, khi ăn thì lấy ra một chút cho vào bát tô, nước thì cũng dễ kiếm, ở sa mạc cũng không phải nơi nào cũng không có nước, chỉ cần có nước, thì ta có thể tìm được, dự trữ nhiều chút...”.

Dương Hạo nghe vậy gật gù lia lịa, như có điều gì suy nghĩ nói: “Song nếu muốn kỵ binh nhẹ hành quân, sợ sau khi ra sa mạc, lương thực đều ăn hết thì sao?”.

Mộ Khôi cười hắc hắc nói: “Nếu như ra khỏi sa mạc, còn sợ không tìm được gì ăn sao? Các bộ tộc Miêu Đông luôn có thói quen tích gom lương thực, một khi ra sa mạc thì chẳng thành vấn đề.

Dương Hạo lại gật đầu, ý của Mộc Khôi hắn đã hiểu, đến khi đó là gặp được bộ lạc nào, bộ lạc nào bị cướp đoạt không còn. Ngươi có thể nói nó là vũ lực cướp bóc, cũng có thể nói nó là cướp bóc, cũng có thể nói nó là dĩ chiến dưỡng chiến, kỳ thực đều là nhất ký hiệu sự. Ban đầu rong ruổi thảo nguyên, đại chiến Hung Nô, kỵ binh qua lại, đuổi giết ngàn dặm, làm như vậy không thể nói đến hai từ nhân nghĩa trên chiến trường.

Mộc Ân hỏi: “Thiếu chủ, ngài thực có dự tính làm theo lời Trương Phổ nói?”.

Dương Hạo cười mếu máo nói: “Chỉ là... Ta muốn hiểu được tính khả năng thực hiện lớn đến đâu. Sợ chiến tranh kéo dài liên miên với Hạ Châu mới có thể quyết ra thắng bại, nếu có cơ hội thì làm một kích chí mạng, ta đương nhiên là mong như vậy. Nhưng... Haiz, xuất binh phạt Hán, tập kích Hạ Châu, đều cần nhân mã, Lô Lĩnh Châu, Ngân Châu, tất không thể phân binh tác chiến, nếu như muốn thực hiện kế này, hai thành chỉ có thể bảo trì một, tập trung binh mã vào một chỗ, đồng thời, những thứ như đệm da sói, làm thịt bò, chuẩn bị cho tốt, mà muốn vậy thì cần phải có thời gian, song... Không kịp nữa rồi, thời gian... Ôi thời gian”.

Hắn thở dài ngao ngán, đứng dậy nói: “Đi đi, về thôi”.

Về đến Dương phủ, bước vào hậu trạch, hoa đình ấm nóng vô cùng náo nhiệt.

Hai tỷ muội Đinh Ngọc Lạc và Đinh Ngọc Đình đang bế đứa bé cưng của Dương Hạo, Dương Hạo đã đặt cho bé một cái tên là Tuyết Nhi, Đinh Ngọc Đình ẵm bé vuốt nhẹ má đỏ hồng, đứa bé nghịch ngợm giơ tay lên như muốn với gì đó. Đông Nhi thì đang hươ tay sưởi ấm, Diễm Diễm, Oa Oa thì đang nói gì đó với nhau.

Hắn nhìn đứa bé, lòng trào dâng niềm hạnh phúc vô hạn...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx