sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 465: Vây Thành

Dương Hạo lẩm bẩm: “Lý lão gia tuổi đã lớn như vậy. Ngài nói xem ta đưa ông ta đến Hán quốc để làm gì? Người giống như Lý lão gia. Ta ra ngoài thành kiếm không phải chỉ có một. Cách mà ta dùng na ná cách dùng một đội quân đơn lẻ hy sinh mình để tập kích hành doanh của hoàng đế của Dương tướng quân. Chỉ có điều... Dương tướng quân dùng người trong thành để đấu trí với người ngoài thành, còn ta thì hoàn toàn ngược lại”.

Dương Kế Nghiệp trầm ngâm một lát, lại hỏi: “Triệu Quang Nghĩa cố ý phái đại quân đến trợ chiến, rõ ràng là không có ý tốt gì. Chủ công cho dù có thể đánh bại Lý Quang Duệ. Nhưng khi đó tướng đã mệt mỏi sao có thể đấu lại được với đại quân lòng dạ khó lường của triều đình?”.

Mắt Dương Hạo chợt lóe lên, có chút kỳ quái hỏi: “Nếu như... Ta nhờ binh mã hai châu Lân - Phủ trợ chiến, lúc đó tin tức này truyền ra. Binh mã Hạ châu không bằng được hai châu Lân Phủ, ngài nói xem họ sẽ đi theo ta về Ngân Châu hay sẽ trở lại vùng đất căn cơ của họ?”.

Dương Kế Nghiệp không nghĩ ngợi gì cả, lập tức đáp: “Đương nhiên là về lại chỗ của họ, bọn họ có nghĩa vụ và trách nhiệm của họ, có những người mà bọn họ phải bảo vệ và chăm sóc. Nếu như xuất hiện tình huống này thì hiển nhiên họ sẽ phải chạy về chốn căn cơ của mình. Họ là người đứng đầu một châu, không phải là du hiệp”.

Dương Hạo cười thần bí nói: “Vậy thì cứ đi. Nếu như chốn căn cơ của quân có vấn đề gì, thì ta đảm bảo hắn sẽ vứt ta sang một bên mà chạy như lửa đốt đít về thành Biện Lương!”.

*

* *

Triệu Quang Nghĩa ngồi trên ngự xa nhìn Dương Hạo thống soái đại quân đi về phía tây. Giống như một con cá vàng lắc lắc cái đuôi khi thoát khỏi lưỡi câu. Trong mỗi chiếc hộp đựng tên của từng binh sĩ đều có đầy ắp tên, sau lưng còn có hàng xe ngựa đầy lương thực, trong hắn thật sự có chút buồn bực.

Nhưng hắn cũng không có cách nào khác, hắn vừa mới nhận được tin tức bọn phản loạn ở Thục địa càng lúc đội ngũ càng lớn. Mà Giang Nam hình như cũng có người đang có mưu đồ làm loạn, đang ngo ngoe muốn động, ở Mân địa lại vừa nổ ra một trận phản loạn, trong thành Biện Lương bây giờ khắp nơi đều lan truyền tin tức Lý Dục chưa chết, nói Lý Dục không những đã thoát thân được khỏi Biện Lương mà còn ngầm trở về Giang Nam, đang tập hợp các bộ hạ cũ ý đồ muốn khởi nghĩa Đông Sơn, làm cho lòng người hoang mang.

Giang sơn của hắn bây giờ đã quá loạn. Nếu như Thục, Mân, Giang Nam liên tục sinh phản loạn, nội bộ lay chuyển còn nguy hiểm hơn chư phiên Tây Bắc luôn âm mưu chống đối. Binh mã triều đình tuy nhiều nhưng binh lực cơ động có thể dùng được để trấn áp biên cương hay đàn áp địa phương hoặc bảo vệ kinh sư thực ra không nhiều. Với những lúc như thế này hắn tuyệt đối không thể mạo hiểm điều động một đoàn đại binh về Ngân Châu.

Có điều, mặc dù không thể động thủ với Tây Bắc nhưng vẫn có thể đoán trước được rằng kết quả của cuộc đại chiến chư phiên Tây Bắc tất nhiên sẽ là những trận bại chiến và tổn thất cả người và của, triều đình vẫn có thể hình thành sức khống chế đối với Tây Bắc ở phía sau trận chiến. Cái tên vận *** chó Dương Hạo, cứ để cho hắn ngông cuồng vẫy đuôi thêm một thời gian nữa thì có sao? Hắn có giảo hoạt hơn nữa thì cuối cùng cũng sẽ bị nuốt gọn.

Nghĩ tới đây, Triệu Quang Nghĩa mới không cam tâm thở đài, ra lệnh nói: “Truyền chỉ: Lệnh cho Phan Mỹ làm tiên phong, khẩn cấp về Biện Lương. Điền Trọng Tiến ở lại xử lý hậu sự. Các doanh còn lại lần lượt về kinh sư!”.

Dương Hạo muốn tạo một cục diện tứ phía phóng hỏa, nhiễu loạn bất an ở Biện Kinh là không khó, ở Giang Nam hắn sớm đã bắt đầu có bố trí, còn nghĩa quân ở Thục địa cũng có thể lợi dụng được, còn về Hạp địa hắn đã sai Kế Tự đường ra tay một chút, tạo ra một đạo phản loạn nhỏ cũng không có gì là khó.

Những tin tức này đều là biết được thông qua tai mắt được đặt ở Thiên Kim Nhất Tiếu lâu. Nơi các hoàng thân quốc thích, văn võ đại thần thường xuyên lui tới hay thông qua Biện Hà bang, thông qua Kế Tự đường, nó đủ để tiến hành phóng đại các tin tức thực tế lên và truyền nhiễm chúng lan ra. Khi tin tức được truyền tới tai Triệu Quang Nghĩa thì gió đã chuyển thành mưa, không sợ hắn sẽ không lập tức trở về Biện Lương để chủ trì đại cục.

Tam phiên ngày đêm hành quân tiến về Tây Bắc. Số lượng binh mã họ mang theo tổng cộng có sáu vạn người, trải qua trận công thành họ tổn thất ít nhất năm nghìn người, thương binh tàn tốt cũng khoảng sáu, bảy nghìn người, cũng may để cho những thương binh đi lại không tiện áp vận lương thảo từ từ đi ở phía sau, còn cả nhà Dương Kế Nghiệp và hàng trăm thương binh đón từ trên Sát Hùng Lĩnh xuống cũng đều được cho trà trộn ở trong đoàn quân vận lương, vừa đi vừa dưỡng thương.

Lý Quang Duệ có trong tay năm châu, vì địa thế Tây Bắc du mục không cần phải thủ binh giữ thành trì như ở Trung Nguyên, cho nên cho dù Tây Bắc đất rộng người thưa, nhưng Lý Quang Duệ nếu như không tiếc tất cả thì số binh hắn có thể điều động được ít nhất cũng trên dưới hai mươi vạn. Nhưng sau khi Ngân Châu bị mất vào tay Dương Hạo, Lý Quang Duệ đã gia tăng phòng vệ với các châu còn lại. Hạ Châu cũng phải để lại một đội tinh binh hộ vệ, nếu như vậy lần này hắn xuất binh có lẽ tổng binh lực nhiều nhất cũng chỉ khoảng mười vạn người.

Nhưng cho dù chỉ có mười vạn người, thì với binh lực của tam phiên cũng không hề chiếm được chút ưu thế nào. Vì hai phiên Chiết Dương không thể mạo hiểm như hắn, để cho mảnh đất căn cơ trống không để dốc toàn bộ binh mã ra quyết đấu với Lý Quang Duệ.

Cho nên, Dương Hạo kỳ vọng rất lớn vào Hạ Châu, chỉ cần Hạ Châu có thể đắc thủ. Tin tức này một khi truyền đến quân tiền, thì tất cả các bộ của Lý Quang Duệ tất sẽ lay chuyển tinh thần, lúc đó chưa cần nói Lý Quang Duệ chỉ có ưu thế binh lực, mà cho dù hắn có một đại quân trăm vạn trong tay cũng không có lòng nào mà ham chiến nữa. Cho nên, việc Dương Hạo cần làm bây giờ là nhanh chóng trở về, kìm hãm binh lực của Lý Quang Duệ, bảo vệ vững chắc Ngân Châu, yên lặng đợi tin tức của Hạ Châu, đợi tin Hạ Châu đắc thủ truyền đến mới là thời khắc hắn hô vang hiệu lệnh xung phong.

Nhưng muốn đạt được mục đích này thì cần phải có hai tiền đề, một là Hạ Châu có thể thuận lợi đắc thủ, hai là Ngân Châu có thể bảo đảm không thất thủ. Nhưng thế sự sao có thể như người, hắn có thể vừa chiếm lĩnh được Hạ Châu vừa không để mất Ngân Châu không?

“Ngân Châu bây giờ thế nào rồi. Đông Nhi và Kha Trấn Ác có thể giữ được Ngân Châu không? Mộc Ân, Mộc Bổn, Ngải Nghĩa Hải có thể thuận lợi vượt hồ. Vượt sa mạc để đến Hạ Châu không? Thác Bạt Hạo Phong có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trong ứng ngoài hợp không?”.

Những ý nghĩ này liên tiếp xuất hiện luẩn quẩn trong đầu, quả thực sắp dày vò Dương Hạo đến phát điên rồi, việc duy nhất hắn có thể làm lúc này là chạy nhanh về, chạy hết tốc lực, chỉ hận không thể mọc ra đôi cánh, trong một ngày có thể bay về Ngân Châu...

*

* *

Ngân Châu, hậu điện Thê Vân Quan, có một nữ tử mặc y phục màu phỉ thúy, tay cầm một chiếc roi dài. Cơ thể nhẹ nhàng uyển chuyển như đang múa, còn chiếc roi đó dài vung lên trời giống như một con du long, tiếng roi xé gió vang lên, uốn lượn trong không trung giống như vũ điệu của một con linh xà. Đột nhiên nữ tử đó tay cong lại, quất ngang roi ra. Bộp một tiếng, một cành cây nhỏ bị dây quật gẫy đôi.

“Tốt lắm, ngộ tính của con quả thật ngoài dự liệu của ta”.

Tĩnh Âm đạo trưởng cười vui vẻ, đi từ trong điện ra. Tiểu Chu Hậu nhẹ nhàng thu tay lại. Chiếc dây càng lúc càng thu nhỏ lại, thậm chí hoàn toàn thu lại vào trong tay nàng. Nàng tiến lên một bước, cung kính hành lễ nói: “Sư phụ”.

“Ừ”. Tĩnh Âm đạo trưởng nhận lấy chiếc roi từ tay của nàng ta, mỉm cười nói: “Con học kiếm quả thật là có tệ một chút, nhưng không ngờ lại có thể nhanh chóng học được cách sử dụng chiếc roi này như vậy, chiếc roi này tên là ‘Hồ vĩ’ (đuôi cáo), là binh khí tùy thân của ta khi còn trẻ, sau này... Ta tặng lại cho con đấy”.

“Đa tạ ân sư”.

Tĩnh Âm đạo trưởng gật gật đầu. Lại nói: “Thương sợ tròn, dây sợ thẳng, thương là vũ khí cứng, nếu có thể làm cho nó cong lượn như ý thì đó chính là cảnh giới thượng thừa của thương pháp, sẽ cực kỳ khó ứng phó với nó. Còn roi là binh khí mềm, nếu có thể làm cho nó thẳng ra như tiễn, lại dài như thương pháp thì đó chính là cảnh giới thượng thừa của roi pháp, so với thương thì càng khó đối phó. Con chỉ có ba phần lực cũng có thể mượn lực của nó để vận dụng ra mười phần sức lực. Hơn nữa roi này vừa mềm vừa cứng, khó đoán biết phương hướng tấn công của nó”.

Nói đến đây, bà ta đột nhiên rung cổ tay lên, cây roi đen thui trông như một con linh xà đang thè lưỡi, nhảy dựng lên thẳng tắp. Cổ tay của Tĩnh Âm đạo trưởng hơi nâng lên một chút nữa. Chiếc roi liền kêu lên một tiếng thê lương, giống như một cây trường côn đột nhiên đánh mạnh từ trên không xuống, nhìn thì trông như hời hợt, không dùng chút sức nào. Nhưng chiếc roi vừa vung xuống thì lại tựa như một chiếc đao phi từ trên trời xuống.

Phía trước có một cây đại thụ thân to xù xì, vừa mới nở ra những mầm non mới thì bị chiếc roi vụt xuống. “Rầm” một tiếng, thân cây tách làm đôi, nứt từ ngọn đến gốc, âm thanh phát ra làm cho người ta phải sợ hãi. Một cái cây to như thế mà bị biến thành thế này, nếu chiếc roi mà đập vào người, hậu quả chỉ cẩn nghĩ cũng biết.

*

* *

Diệu Diệu đáp: “Ừ, muội lập tức sẽ đi gặp phu nhân và Kha tướng quân, đem tình hình khẩn cấp nói với bọn họ, và nói cả cách nghĩ của chúng ta để cho phu nhân và Kha tướng quân quyết định”.

“Được!”.

Diệu Diệu cầm áo choàng rồi dẫn theo hai nữ binh vội vàng ra ngoài, Tiểu Chu Hậu đứng ở trong gian phòng bên cạnh, vỗ nhẹ vào mông của Tuyết Nhi, nhìn Oa Oa và Diệu Diệu bận rộn mà không khỏi thấy có chút ngưỡng mộ.

Lúc này, Mỗ Y Khả và hai tiểu nha hoàn tộc Khương Cách Ni Mã Trạch vội vàng chạy vào, lớn tiếng nói: “Tam nương, có tin tức rồi”.

Oa Oa động sắc nói: “Mau lấy ra cho ta xem”.

Tiểu Chu Hậu cũng mơ hồ biết hai tiểu nha đầu này chính là người có trách nhiệm liên lạc với bên ngoài, trong viện lạc của họ có rất nhiều bồ câu đưa thư và diều hâu, cả ngày bay ra bay vào, tin tức truyền qua lại với tần suất dày đặc, nghe ngữ khí hoan hỉ của họ còn tưởng rằng là tin Dương Hạo sắp tới, vội dựa sát vào nín thở nghe, thì chỉ nghe thấy Mỗ Y Khả vội vàng đưa hộp trúc ra, nói: “Tam nương, bộ lạc Phí Thính Thị, Vãng Lợi Thị và Phòng Đương Thị chiến đấu ngăn cản đại quân của Lý Quang Duệ đã ba ngày ba đêm, giờ đã không thể chống đỡ nổi nữa, họ đang di chuyển dần về Thần Mã dịch dưới sự tiếp ứng của Thư đại nhân bộ lạc Tế Phong. Trong thư còn nói, Nhĩ Mã Y Na đã đến Hạ Châu”.

“Nhĩ Mã Y Na? Nhĩ Mã Y Na là ai?”.

Tiểu Chu Hậu trong lòng chợt động, nàng đã nhớ ra. Cả ngày nàng ở cùng với mấy vị phu nhân Dương gia, bình thường nói chuyện phiếm trên trời dưới biển, không có gì là không nói, cái tên này nàng cũng đã từng nghe thấy họ nhắc đến. Nhĩ Mã Y Na... Hình như... Nàng ta chính là người con gái mà người đứng đầu bộ lạc Tế Phong Thị muốn phối đôi cho Dương thái úy, đệ nhất mỹ nhân thảo nguyên.

Nàng ta đến Hạ Châu làm gì?

*

* *

Hạ Châu, so với lúc khai chiến cùng Thổ Phồn, Hồi Hột thì bây giờ cảnh tượng đã giàu có phồn hoa hơn nhiều. Cho dù là trong thời gian giao chiến với Thổ Phồn, Hồi Hột phòng bị của Hạ Châu cũng không được coi là dày đặc lắm, nhưng người Hồi Hột và Thổ Phồn vẫn không có khả năng đột phá được phòng tuyến của đại quân Hạ Châu. Bây giờ mùa đông hiu quạnh đã qua, mùa xuân ấm áp đã tới, thành Hạ Châu cũng đã thay vào một sức sống mới, nếu như nói ảnh hưởng rõ ràng nhất của chiến trường đối với Hạ Châu thì đó chính là những đoàn lạc đà lai vãng đông tây càng ngày càng ít đi.

Lúc này, chỉ có một đoàn lạc đà đang đi từ từ tới dưới chân thành Hạ Châu, binh sĩ thủ thành từ xa đã nhìn thấy, những đoàn hành thương từ phía nam đến phía bắc giảm đáng kể về số lượng, vì thế thu nhập phụ của những binh sĩ thủ thành này cũng giảm hẳn, bây giờ nhìn thấy có một đoàn lạc đà đến, nghe thấy tiếng chuông lạc đà vui tai cũng cảm thấy như nghe được tiếng tiền vàng va vào nhau, họ lập tức lấy lại tinh thần.

Nhưng rất nhanh, họ lại thất vọng. Thứ mà đoàn lạc đà đó đưa ra lại là tín vật thông hành của phòng ngự sử Hạ Châu. Tuy nói Hạ Châu trực tiếp nằm dưới sự thống trị của Lý Quang Duệ đại nhân, phòng ngự sử này ở xa không thể có uy phong chấn thủ chư châu, nhưng cũng không phải là người mà những tiểu binh thủ thành như họ có thể đắc tội. Quan chấn thủ thành môn cho người kiểm tra một lượt, thấy những thứ họ vận chuyển chỉ là một số hàng hóa da lông, lúc này mới uể oải xua tay cho đi.

Đoàn lạc đà bình yên tiến vào thành, thiếu nữ ngồi trên lưng lạc đà mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng đeo một thanh đao, đội chiếc mũ da cáo, dung mạo rất xinh đẹp, nhưng... Trên khuôn mặt lại mọc ra một cái bớt màu xanh lớn bằng lòng bàn tay, làm cho người ta không dám nhìn kỹ.

“Vô Tố thẩm thẩm, vừa nãy làm con sợ chết khiếp, chúng ta giờ đi tìm tỷ tỷ à?”.

Thiếu nữ đó mở lời nói, giọng nói dễ nghe như chim hoàng anh. Nếu như để người ta nghe được e là sẽ càng làm cho người ta cảm thấy đáng tiếc vì cái bớt trên mặt nàng. Nhìn dáng vẻ nàng như thế e rằng sẽ chẳng ai ngờ được nàng chính là Nhĩ Mã Y Na, một bông hoa đẹp nhất trên thảo nguyên.

Bên cạnh là một đại thẩm dáng vẻ béo mập cũng ngồi trên lạc đà, bà ấy là một trong hai người đàn bà duy nhất trong đoàn hành thương này, đó là nhũ mẫu của Nhĩ Mã Y Na, nghe nói bà ta còn biết đọc rất nhiều chữ hán, là người có văn hóa chỉ sau thầy mo trong bộ lạc Tế Phong Thị, cho nên mới được chọn làm vú nuôi của con gái người đứng đầu bộ lạc.

Vô Tố đại thẩm cảnh giác nhìn những con phố tiêu điều trong Hạ Châu, thấp giọng nói: “Không phải vội, tìm khách điếm ở tạm đã, sau đó thông qua Thác Bạt Hạo Phong để tìm tỷ tỷ con. Y Na, tỷ tỷ con tính tình mềm yếu, giống như một con cừu ngoan ngoãn, nhưng muốn để Thác Bạt Hạo Phong hạ quyết tâm thì chỉ có tỷ tỷ con mới có khả năng, tỷ tỷ con và con tình cảm rất tốt, con nhất định phải thuyết phục nó, hoàn thành sứ mệnh mà phụ thân con đã giao phó”.

Nhĩ Mã Y Na ấn ngực, hít thở sâu, nói: “Vô Tố đại thẩm, tim con sắp nhảy ra ngoài rồi. Chúng ta... Có thể làm được không?”.

“Không được cũng phải được, bộ lạc của chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi. Hơn nữa, cha con có lòng muốn gả con cho Dương thái úy, nghĩ thử xem, đợi khi ngài ấy làm vương Tây Bắc, thì con chính là vương hậu, con giúp ngài ấy cũng là giúp chính mình”.

“Dương thái úy...”. Mắt Nhĩ Mã Y Na đột nhiên mờ đi, đột nhiên nghĩ đến người thanh niên ôn văn nho nhã, lại có dáng vẻ lạ thường thần thông, có thể giao thủ đánh bại những người mạnh nhất của bọn họ, có thể làm cho những đại lực sĩ cường tráng nhất của họ phải nhận thua. Hắn sẽ trở thành vương của Tây Bắc, thành người đứng trên tất cả dân chúng Tây Bắc sao? Sẽ... Trở thành phu quân của mình sao?

Nhĩ Mã Y Na đột nhiên có chút xấu hổ, nàng đã đến tuổi mộng mơ, cũng bắt đầu khát khao tình yêu trai gái. Làm con gái của tộc trưởng, nàng không có quyền lựa chọn phu quân cho mình. Nói ra thì nàng và tỷ tỷ nàng đều là những người có quyền lực nhất trên thảo nguyên, nhưng người đàn ông mà mình phải gả so với cái tên chồng vừa già vừa béo của tỷ tỷ thì vẫn tốt hơn cả nghìn lần, tính ra, đây quả thật là sự chọn lựa không tồi.

Vô Tố thấy nàng cắn môi, dáng vẻ thất thần, còn nghĩ nàng đang sợ hãi, không khỏi có chút sốt ruột, vội vàng nói dồn vào, tiếp tục khổ tâm khuyên bảo: “Vốn Thác Bạt Hạo Phong đã đồng ý làm việc cho Dương thái úy, nhưng... Việc trọng đại như vậy càng nắm chắc càng an toàn, đây là chuyện liên quan đến vận mệnh của cả tộc ta, Thác Bạt Hạo Phong rất yêu tỷ tỷ con, mà tỷ tỷ con với con lại có tình cảm tốt nhất, chúng ta nhất định phải thuyết phục nó, nếu như tỷ tỷ con chịu ra mặt thì chuyện này sẽ càng đáng tin hơn”.

Nhĩ Mã Y Na lo lắng nói: “Nhưng nếu... Đây là chuyện giữa nam nhân, lòng nữ nhân chúng ta... Có thể quản được không?”.

Vô Tố đại thẩm nói: “Sao lại không quản được, mỹ nhân được anh hùng ái mộ có thể phụ giúp cho tiền đồ công danh của anh hùng. Đại thẩm nói cho con nghe nhé. Khi đại thẩm còn trẻ đã đọc rất nhiều sách của người Hán, trong sách của người Hán có một mỹ nữ tên là Muội Hỉ, gả cho người đứng đầu bộ lạc Kiệt, kết quả chính là bị nàng ta mê hoặc quên cả chính nghiệp, cuối cùng bị một tiểu bộ lạc tên Thương tiêu diệt. Đúng rồi, ta nhớ nàng Muội Hỉ đó chính là mỹ nữ của bộ lạc Khương Nhung, người Khương chúng ta chính là hậu nhân của Khương Nhung”.

“Ừm...”.

“Còn nữa, sau này người đứng đầu bộ lạc Thương lại lấy một mỹ nhân tên là Tỷ Kỷ, kết quả một người vốn rất anh minh, dưới sự mê hoặc dụ dỗ của nàng ta đã bị một bộ lạc tên là Chu tiêu diệt. Mỹ nữ tên Tỷ Kỷ này cũng là mỹ nhân của bộ lạc Khương Nhung chúng ta”.

“Đại thẩm...”.

“Sau này người đứng đầu của bộ lạc Chu lại lấy một mỹ nhân tên Bao Nô của bộ lạc chúng ta, để làm cho nàng ta vui, đã dùng lửa thiêu bộ lạc của mình, kết quả... Cũng bị người ta đốt chết”.

Vô Tố đại thẩm đắc ý tổng kết nói: “Y Na, con thử nhìn xem, nhưng mỹ nữ trong tổ tiên dòng tộc ta đã làm được biết bao đại sự. Ai nói nữ nhân chúng ta không lợi hại nào?”.

Nhĩ Mã Y Na có chút lúng túng nói: “Đại thẩm Vô Tố, hình như... Hình như những việc họ làm đều không lấy gì làm vinh quang cả”.

Đại thẩm Vô Tố bình tĩnh nói: “Y Na, cái này thì con không biết rồi, trong sách tuy không có viết, nhưng đại thẩm nghĩ rằng họ chính là người được những bộ lạc đã bị hủy diệt phái đi, giống như con đã đến Hạ Châu vì cha con và Dương thái úy. Mỹ nhân của bộ lạc chúng ta có thể diệt được Hạ Thương Chu, chẳng nhẽ con lại không diệt được Hạ Châu sao? Hạ Thương Châu, Hạ Châu, con nghe xem, tên cũng giống, đây là điềm báo tốt lành, lần này chúng ta nhất định thành công!”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx