sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 491: Được Voi Đòi Tiên

Mười tám tuổi. Hôm nay Nhĩ Mã Y Na cùng ba năm trước đây so sánh vẫn là xinh đẹp như một đóa hoa rực rỡ, chẳng qua là cái loại hương vị ngây ngô kia đã dần dần bị một loại mùi vị trưởng thành nổi lên thay thế được, tựa như một quả táo xanh treo ở đầu cành, đã dần dần lộ ra sắc mê người.

Nếu như không phải là Ngũ Liễu Thư cố ý nói ra nơi này là chỗ ở của con gái hắn, lúc Dương Hạo mới nhìn thấy Nhĩ Mã Y Na, hắn sẽ không ra đại cô nương mắt ngọc mày ngài, thanh xuân xinh đẹp này chính là thiếu nữ xinh đẹp nhảy múa hát ca mà hắn chứng kiến ở đại hội của Đảng Hạng Thất thị ba năm trước đây.

“Nhĩ Mã Y Na, Dương Hạo đại nhân tới thăm. Ủa? Y Na, con làm sao vậy?”.

Ngũ Liễu Thư cố ý đi chậm lại ở phía sau một bước, đợi đến khi Dương Hạo vào trong phòng trước, lúc này mới cười híp mắt đi theo vào. Không nghĩ vừa vào nhà đã nhìn thấy bộ dáng mắt nước mắt lưng tròng của con gái, không khỏi có chút kinh ngạc.

“A!”.

Nhĩ Mã Y Na vội vàng đem người giấy trong tay siết thành một cuộn tròn giấu vào trong ngực, vừa mút lấy ngón tay, vừa xèo xèo nói: “Con con... Không cẩn thận châm vào đầu ngón tay”.

Ngũ Liễu Thư đang muốn tán dương tài nghệ nữ công gia chính may vá thêu thùa của con gái mình là dõi mắt cả vùng đất Tây Bắc này cũng là không ai bằng, vừa nghe nàng nói lời này thì cũng không dám giúp nàng nói khoác nữa.

Con mắt Ngũ Liễu Thư xoay động, vội vàng tiến lên một bước, chỉ vào kia những vật giầy, mũ, vớ cùng lót giày đã làm tốt kia nói: “Dương Hạo đại nhân, mời xem, đây là đồ do tiểu nữ đích thân may, kể từ sau khi nàng đi tới Hạ Châu, thì bắt đầu chế luyện, ha hả. Ngài xem, lúc này mới có một chút thời gian, đã làm được nhiều đồ tốt như vậy. Nhìn lên giày Hoa nhi này, tựa như bó hoa tươi vương nước suối, nếu như để ở bên ngoài, có thể lừa gạt cả ong mật, tinh mỹ đến cỡ nào a, đây đều là một phen tâm ý của tiểu nữ đó”.

Nhĩ Mã Y Na nghe hung hăng trợn mắt nhìn cha mình một cái, thầm nghĩ: “Còn không phải là bị cha bắt làm, bị tỷ tỷ làm phiền, bằng không ai muốn làm những đồ này”.

Dương Hạo nghe vậy rạng rỡ nói: “Y Na cô nương, thật là cực khổ cho cô nương rồi”.

Bởi vì Dương Hạo cũng đã được nghe nói rất nhiều tin đồn không thật về mình cùng Nhĩ Mã Y Na, chợt nhìn thấy nàng, vẻ mặt cũng có chút mất tự nhiên. Cho nên lúc này cố ý kéo xa khoảng cách ra, giọng nói vô cùng hách dịch.

Hắn tựa như một lãnh đạo đi thâm nhập cơ sở, phỏng vấn hời hợt, mang theo một bộ dáng cười tươi thân thiết mà căng thẳng, nói với Nhĩ Mã Y Na nói: “Cô nương mạo hiểm khó khăn, tự thân đi Hạ Châu, cùng lệnh tỷ thuyết phục Thác Bạt Hạo Phong, cấp cho chúng ta rợ giúp cực lớn để thuận lợi đánh chiếm Hạ Châu, nhìn cô nương không động tới một đao một kiếm, lại tránh khỏi thương vong nặng nề đến cỡ nào. Mà còn bảo đảm thắng lợi cho phe ta, có thể nói là người đầu tiên đánh chiếm được Hạ Châu”.

Hắn lại chỉ chỉ một đống những thứ giầy, mũ, lót giày cao hơn nửa thân người kia, vô cùng cảm động quay đầu lại, chân thành thấm thía nói với Trương Phổ: “Trương tướng quân, ngài nhìn xem, Y Na cô nương là con gái tộc trưởng Tế Phong thị, nói lên đó cũng là loại nhi nữ tôn quý như công chúa, nhưng là ngài nhìn một cái xem, Y Na cô nương trái lại tự thân động thủ, làm ra nhiều y phục cho các tướng sĩ phòng thủ biên cương gìn giữ lãnh thổ như vây. Ngài nhìn một chút đi. Nhiều quần áo, tất, giày như thế này phải mất bao nhiêu tâm huyết? Thật là khiến người ta cảm động...”.

Trương Phổ từ nhỏ đã sống ở khu vực Tây Bắc, dĩ nhiên biết thiếu nữ người Khương chế tác những vật này là làm đồ cưới, của hồi môn, lại nghe Dương Hạo nói lên cảm giác tốt đẹp với loại lý giải này của mình, đôi mắt dài nhỏ của hắn bỗng nhiên mở to một cái, đợi thấy rõ ràng Dương Hạo đúng là không phải nói đùa, từ hai má liền nổi lên một cỗ khí làm cho má hắn trông như miệng một con cóc.

Trúc Vận đứng ở bên người Dương Hạo cũng biết tập tục kết hôn của thiếu nữ người Khương ở Tây Bắc, nghe đến đó chính là buồn cười “Xuy” một cái phát ra một tiếng cười khẽ.

Nhĩ Mã Y Na nghe thấy lời tán dương này của Dương Hạo, vốn là cũng có chút không biết nên khóc hay nên cười, nhưng là lại nghe thấy tiếng cười, lúc này mới chú ý tới một vị cô nương hết sức xinh đẹp đứng bên cạnh Dương Hạo, lông mày cong như ánh trăng, sóng mắt như hồ mỹ lệ, rất thanh tú, rất tươi sáng, cũng thông minh lanh lợi rực rỡ như ánh mắt trời giống như các cô nương trên thảo nguyên, nhưng là ngũ quan dung mạo rõ ràng có một loại phong vận dịu dàng của nữ tử nhà Hán.

Nhĩ Mã Y Na lập tức từ bản năng nổi lên địch ý đối với nàng, còn có một chút ghen tức, tựa như một tiểu hồ ly khi thấy một con động vật khác tiến vào lãnh địa của nàng.

Trước Bạch Thạch Đại Thần không gì làm không được ở trên cao, Nhĩ Mã Y Na tuyệt không thừa nhận, không, là tuyệt đối không tin mình lại sinh ra ý nghĩ yêu thương đối với một người đàn ông chỉ gặp qua một lần vào ba năm trước đây, mà trong ba năm này, ngày ngày có người nói om sòm tên người này ở bên tai nàng nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấy nữa. Nhưng là một thiếu nữ mỹ lệ, cao ngạo nên sự căng thẳng cùng tự ái nàng vẫn phải có.

Nàng nhìn ra được, nữ tử nhà Hán cười vô cùng xinh đẹp khả ái này chải đầu chính là búi tóc song nha, nói cách khác, nàng còn chưa có lập gia đình, tất nhiên cũng sẽ không phải là một trong bốn vị phu nhân kia của Dương Hạo. Đã như vậy, nàng lại theo ở bên cạnh Dương Hạo, vậy nàng với hắn có quan hệ như thế nào, tự nhiên cũng không cần nhiều lời.

Cho dù mình không thích hắn, cũng không đáp ứng gả cho hắn, nhưng là hôn sự của mình với hắn đã ầm ĩ đến mức không người nào không biết, không người nào không hay rồi, tất cả những thiếu niên các hán tử ong bướm ngày ngày truy đuổi xung quanh nàng đều bị đám trường bối của bọn hắn ân cần dạy bảo đuổi đi khỏi bên cạnh mình, nàng lại bị cha nhốt ở cái địa phương này, giống như một tiểu nô lệ, cả ngày vội vã làm đồ cưới, mà hắn trái lại mang theo một chuẩn phu nhân trang điểm xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt nàng, đây là thị uy hay là căn bản không đem nàng để vào trong mắt?

Thích khách có cảm giác khác lạ nhạy bén hơn nhiều so với người bình thường, một chút địch ý trong mắt của Nhĩ Mã Y Na nhanh chóng bị Trúc Vận bắt được, nàng đầu tiên là hơi có chút ngạc nhiên, sau đó liền lộ ra mụ cười chợt hiểu ra. Tính đùa trêu ghẹo nổi lên, Trúc Vận hướng Nhĩ Mã Y Na giả ra bộ dáng mặt quỷ nghịch ngợm, chọc cho Nhĩ Mã Y Na tức đến nỗi đóa.

Dương Hạo lại không phát giác ra mình làm đại ô long, hắn còn làm ra vẻ như thật cầm lấy một cái giầy, cẩn thận xem xét, than thở nói: “Nhìn đường may này tinh mịn, rất bền chắc a, đi vào chân nhất định rất thoải mái. Bất quá, ta đề nghị không cần thêu những thứ hoa chim cá thú này trên mặt giày, quá phí thời gian rồi. Thời gian này, đã làm được bao nhiêu giày khác rồi”.

Khuôn mặt Nhĩ Mã Y Na bí xị, căn bản không có để ý đến câu chuyện của hắn, Ngũ Liễu Thư cười khan hai tiếng nói: “Cái này, cái này... A ha ha ha”.

Tự mình cầu hôn cho con gái, hắn rốt cuộc vẫn là không bỏ được mặt mũi, liền nhìn thoáng qua hướng Trương Phổ cầu trợ. Trương Phổ khẽ gật đầu, sau đó hướng Dương Hạo cười nói: “Đại nhân, chúng ta lại đi tới chỗ lão Tô Lạc một chút đi. Tiểu Dã Khả Nhi cũng ở nơi đó, hài tử thứ hai của hắn sẽ lập tức ra đời rồi. Kẻ làm cha hắn đang bồi tiếp ở nơi đó đấy”.

Dương Hạo vừa nghe liền cười nói: “Tiểu Dã Khả Nhi lại muốn làm cha? Tốt, chúng ta đi xem một chút đi”.

Nhĩ Mã Y Na ở trước mặt phụ thân giả ra một thiếu nữ ngoan ngoãn, đem đoàn người Dương Hạo đưa ra ngoài, xoay người lại liền là trợn mắt một cái thật to, học theo giọng Dương Hạo ngốc nghếch nói: “Trên mặt giày này cũng không cần thêu những thứ hoa chim cá thú này, quá hao phí thời gian rồi, dùng thời gian này, có thể làm bao nhiêu đôi giày khác rồi”.

Nàng thở “Phốc” một tiếng liền bật cười: “Hèn gì khi hắn ở Biện Lương, lại có danh hào ‘Đại Bổng Chùy’ (đầu gỗ) rơi xuống đầu, thật đúng là đại ngốc, hi hi...”.

Sau khi Dương Hạo bái phỏng đầu lĩnh bảy tộc, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, ánh tà dương chiếu xuống, nắng chiều tàn đỏ như máu.

Dương Hạo nói với Trương Phổi: “Đi, chúng ta lại đi ra ngoài thành, tìm hiểu doanh trại quân đội các bọ tộc Thác Bạt một chút”.

Vẻ mặt Trương Phổ hơi có chút chần chừ: “Trời đã tối rồi, không bằng đợi thuộc hạ an bài thỏa đáng xong ngày mai chúng ta hãy đi đi”.

Dương Hạo lắc đầu nói: “Nghĩa phụ an bài kỳ đại hội này là buổi trưa ngày mai, thời gian quá gấp gáp, chuyện của ngày mai nhất định không ít, trước đó ta cuối cùng nên thăm viếng dần, coi như là trả lễ lại. Chờ ngày mai ta xác định địa vị Lưu Hậu của Hạ Châu, thân phận cùng hiện tại sẽ hoàn toàn bất đồng, có lẽ là nắm chắc thời gian đi một lần đi”.

Trương Phổ còn đang do dự, Dương Hạo liếc hắn một cái, bỗng nhiên thần sắc vừa động: “Như thế nào? Chẳng lẽ, trong những người của bộ lạc Thác Bạt thị tới đón tiếp chúng ta, còn có người không thể tin được?”.

Trương Phổ nói: “Trong việc này có một ít bộ tộc, đúng là tình thế bức bách, phải hướng Thái Úy cúi đầu.

Bọn họ cùng Lý Quang Duệ trước kia có quan hệ quá mức mật thiết, sau khi Lý Quang Duệ chết, bọn họ vẫn còn liên hệ cùng Tĩnh Châu, Tiêu Châu, mặc dù đoán chừng bọn họ chưa chắc dám gây bất lợi đối với Thái Úy, nhưng là lấy thân phận hôm nay của Thái Úy, cho dù là một tia nguy hiểm cũng không nên mạo hiểm. Cho nên...”.

Dương Hạo ngắt lời nói: “Ngươi đem tình hình các bộ lạc nói cho ta”.

Hai người trở về thư phòng ngồi xuống, Trương Phổ đem tình hình từng tộc các bộ lạc hắn hiểu rõ nói qua một lần với Dương Hạo, sau khi Dương Hạo nghe xong liền nói: “Tính toán của ta, ngươi cũng đã biết. Hôm nay, chúng ta tựa hồ thoáng cái trở thành đệ nhất cường phiên Tây Bắc rồi, nhưng mà lực khống chế của ta đối với đám thủ lĩnh kia bây giờ còn kém xa Lý Quang Duệ. Bản soái quyết định nghỉ ngơi dưỡng sức. Vững chắc ổn định cơ sở, rồi ung dung mưu tính kế sau. Nghỉ cùng dưỡng sức, tĩnh cùng động, là hỗ trợ lẫn nhau.

Nghỉ ngơi, là phải đem lãnh thổ cùng các bộ lạc chúng ta chiếm được nhanh chóng thông qua các loại phương pháp đưa vào thống trị. Vừa phải gia tăng trói buộc, thay đổi phương thức quản lý chắn dê thời kỳ Lý Quang Duệ thống trị, vừa phải mau chóng khôi phục sản xuất chăn nuôi, nghề nông, phát triển quy mô của công thương nghiệp. Cho bọn hắn nếm thử ngon ngọt. “Cây gậy cùng củ cả rốt”. Vừa khổ, vừa ngọt, bọn họ tự nhiên cam tâm phục tùng, bây giờ còn chưa thích hợp để thay đổi quá nhiều, chủ yếu lấy ổn định cùng phát triển làm chính. Dưỡng sức, nhưng vẫn phải dùng chiến tranh để dưỡng, bất kể là nhân khẩu hay là kinh tế, tốc độ khuếch so sánh với dùng thủ đoạn hòa bình sẽ nhanh hơn trăm ngàn lần, nếu muốn đánh chiếm được một khối lãnh thổ ổn định, ắt không thể thiếu thủ đoạn chiến tranh”.

Hắn đi tới bên tường, chỉ vào tấm bản đồ địa hình Tây Vực kia nói: “Ngươi xem, Tiêu châu, Tĩnh Châu, còn đang năm trong tay người thân tín của Lý Quang Duệ, lấy chút liền mặt, bọn họ còn khống chế cả một mảnh lãnh thổ lớn, hơn nữa đem một ít bộ lạc cùng các địa phương đầu nhập vào dưới trướng bản soái chia cắth ra. Có một ít thủ lĩnh bộ lạc thủ lĩnh đầu đuôi hai đoạn, chần chừ, cùng điều này có chút quan hệ.

Bởi vậy đi về phía Tây, một mảnh địa phương hành lang Hà Tây hành lang, còn đang dưới sự khống chế của dân tộc Thổ Phiên, Hồi Hột. Lúc Lý Quang Duệ nghị hòa, đã cắt nhường một chút cho bọn hắn, sau khi Lý Quang Duệ binh bại, dân tộc Thổ Phiên trở về liền nhân cơ hội chiếm cứ một chút, cơ hồ toàn bộ cả hành lang Hà Tây hiện tại đều rơi vào trong tay của bọn nọ, đây là bất lợi với việc chúng ta khai phá đường thông thường cho Tây Vực. Địa phương này, nhất định phải đoạt được, có chiếm được chúng ta mới có thể phát triển, mới có thể phồn vinh. Trương Phổ đi theo cùng tới, hớn hở nói: “Đúng vậy, hành lang Hà Tây bị vây trong hai mặt Nam Bắc núi non kẹp giữa, nơi rộng nhất bất quá chỉ hơn hai trăm dặm, hẹp nhất chỉ vẻn vẹn mấy trăm bước, giống như một hành lang hẹp dài từ Đông Nam nghiêng tới hướng Tây Bắc, nối liền Quan Lũng cùng Tây Vực. Đất Hà Tây đi từ Lan Châu qua sông, chen giữa thành một tuyến đường, kéo dài hai nghìn dặm. Tây khống chế Tây Vực, Nam ngăn cách Khương Nhung, Bắc chắn Hồ Lỗ, khống chế Hà Tây, lui thì có thể khống chế Tây Vực, vào thì có thể theo Quan Lũng trông vào Trung Nguyên, nơi này là vị trí cửa ngõ ra vào rất quan trọng, phải nắm giữ ở trong tay chúng ta mới yên tâm được”.

Hắn liếc Dương Hạo một cái, lại thử dò xét nói: “Hà Tây chính là trên cao nhìn xuống, bao quát một dải lòng chảo Hà Lũng, Quan Trung, Hà Tây, nhất định từ Hà Tây xuất binh công kích Quan Lũng dễ dàng, mà từ Quan Lũng tấn công Hà Tây thì khó khăn. Nếu như chúng ta khống chế cả đất Hà Tây thì không cần lo xa, khi đó thì có thể từ Bắc vào Nam, từ trên xuống dưới, mưu đồ Lũng Hữu. Lũng Hữu bây giờ ở trong tay người Thổ Phiên, nếu như có được Lũng Hữu rồi, như vậy Quan Trung...

Từ Hà Tây mà mưu Lũng Hữu, Từ Lũng Hữu mà mưu Quan Trung. Sau khi chiếm được Quan Trung thì nên mưu đồ chuyện gì?

Quan Trung là xương sống của thiên hạ, đầu rồng của Trung Nguyên. Tám trăm dặm Tần Xuyên giàu tài nguyên thiên nhiên, đế đô đứng đầu quốc gia năm ngàn năm lịch sử. Mưu tính Trung Nguyên, tất bắt đầu từ Trường An, lấy được Trường An, tất phải bắt đầu Từ Huyễnng Hữu. Trong thư Hán Vũ Đế Lưu Tú từng viết cho đjai tướng Cử Chương dưới trướng hắn cũng đã nói: “Nếu chiếm được hai vùng đất này, là có thể mang binh tới hướng Nam đánh bại Thục Lỗ. Nếu không biết đủ, trước bình Lũng, sau ngắm Thục”.

Như vậy sau khi có được Ba Thục lại nghĩ tới cái gì? Điểm này, Tần Thủy Hoàng cũng sớm lưu lại chỉ thị cho hậu nhân! Được đất kia đủ để nước mạnh lấy tài phú kia đủ để làm dân giàu binh mạnh. Tần Thủy Hoàng nhất thống sáu nước, chính là đều bắt đầu từ Ba Thục. Mà nay nghĩa quân đất Thục càng ngày càng lớn mạnh. Giang Nam không yên. Kinh Hồ hôm nay lại là địa phương vừa mới bị Tống quốc thâu tóm mấy năm.

Tưởng tượng đi xuống, từ Hà Tây tới Lũng Hữu, từ Lũng Hữu tới Quan Trung, từ Quan Trung tới Ba Thục, từ Ba Thục tới Kinh Hồ, một khi cái kế này thành công, Tống liền thành một khối thịt béo trước miệng hổ, hoàn toàn ở dưới sự vây bộc của bọn họ”.

Dã tâm của Trương Phổ hiển nhiên so sánh với hai người tướng lĩnh Mộc Ân, Mộc Khôi suốt đời lấy phụ tá chủ công đoạt lại năm châu Định Nan làm mục tiêu còn lớn hơn nữa.

Mà, cũng đúng là càng ngày càng nhiều người gom lại dưới trướng Dương Hạo, quan viên văn võ đều mong muốn có được Trung Nguyên, cho dù là tướng lĩnh như Mộc Ân, Mộc Khôi, sau khi hoàn toàn khống chế Hà Tây, tất nhiên cũng sẽ bắt đầu sinh ra hy vọng như vậy.

Dương Hạo theo tay của hắn nhìn lại, con mắt rơi vào trên đất Lũng Hữu, nhưng ngay sau đó lại nhảy vọt qua Quan Trung, trực tiếp hướng chỗ đánh dấu Ba Thục nhìn sâu mọt cái, ở nơi đó, hắn đã chôn trước một quân cờ mai phục, nhưng là chuyện này tạm thời cũng không cần nói với Trương Phổ, có thể dùng tới quân cờ mai phục hay không, còn phải nhìn xem đại long này có thể làm thành hay không. Cao thủ đánh cờ. Dưới sự tranh giành cướp cờ, đại long nhìn như uy mãnh cũng chưa chắc sẽ không bị người chém. Có một quân cờ mai phục, làm cho nó ẩn đi xuống, mới có thể tiến lùi thoải mái được.

Dương Hạo đối với việc Trương Phổ thử dò xét dường như hoàn toàn không phát hiện, chẳng qua là mỉm cười nói: “Trương tướng quân nghĩ quá xa rồi, cơm phải ăn từng mếng, đường phải đi từng bước, tính toán của bản soái hôm nay, là bỏ qua ngoại tuyến Tuy Châu, tạm lánh mũi nhọn của Tống Quốc, chuyên tâm tổ chức lại Tây Vực, trước tiên nhổ đi cứ điểm bên ngoài hai châu Tĩnh Tiêu. Dùng thủ đoạn cô lập, chèn ép, hòa bình đoạt lấy Tĩnh Tiêu, sau đó hướng phía Tây, chiếm cứ các châu Cam Lương Sa Kỷ. Phá được Đôn Hoàng, đả thông lối đi Tây Vực, đem Hà Tây vùng lên kinh doanh”.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, chỉ lại bản đồ nói: “Muốn làm được điều này, đầu tiên phải đem toàn bộ thế lực Ký thị kinh doanh nhiều năm ở chỗ này nắm vào trong tay”.

Trương Phổ nhân cơ hội nói: “Không tệ, cho nên đầu tiên phải thông qua các loại phương pháp đem tám họ Đảng Hạng hoàn toàn khống chế ở trong tay, ví dụ như...”.

Hắn còn chưa kịp nói ra chuyện thông gia cưới hỏi cùng Tế Phong thị, Dương Hạo đã đồng ý nói: “Đúng là như thế, một ít bộ tộc chần chừ như lời ngươi nói kia, bây giờ chẳng qua là không ngừng đắn đo, sợ đem đầu giao nhầm chủ tử, cũng không cần dùng sức mạnh cứng rắn đánh. Nếu không một khi vô ý, chỉ đem tới nội loạn. Chỉ cần nhổ đi Tĩnh Châu, bọn họ tự nhiên quy tâm (lòng quay về). Trước đó, ta tin tưởng bọn họ dù có dị tâm, cũng không dám làm chuyện mạo hiểm diệt tộc một vốn một lời.

Trương Phổ bị hắn cắt lời, nhất thời không tiện nhắc lại, suy nghĩ một chút nói: “Đại nhân nói cũng đúng đạo lý, tốt lắm, xin đợi ty chức đi gọi binh mã của Điều Ngải tướng quân cùng Mộc tướng quân tới, hộ vệ đại nhân thị sát các doanh”.

Dương Hạo bật cười nói: “Làm sao? Điều hơn vạn nhân mã, theo bản soái cuồn cuộn xuyên qua các doanh? Như vậy, chẳng phải chúng ta sẽ bị bọn họ xem thường sao?”.

Dương Hạo hỏi: “Ở trong những bộ lạc này, ngươi cảm thấy bộ lạc nào không đáng tin nhất?”.

Trương Phổ nói: “Bộ lạc Thác Bạt Khắc Vũ đóng tại Tây Nam thành, cùng Lý Quang Duệ quan hệ mật thiết nhất, liên lạc cùng hai châu Tĩnh Tiêu cũng nhiều lần nhất”.

Dương Hạo quả quyết nói: “Tốt, ta và ngươi nhanh chóng lên đường, trước tiên tìm hiểu bộ lạc Khắc Vũ?”.

Trương Phổ biến sắc nói: “Đại nhân, đi tới chỗ bộ lạc Khắc Vũ trước tiên?”.

Dương Hạo hướng hắn nháy mắt mấy cái, cười nói: “Ngươi không cảm thấy, như vậy ngược lại là an toàn nhất sao?”.

Trương Phổ vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, trong lòng vội vàng vừa chuyển, liền hiểu ý của Dương Hạo, không khỏi tin phục gật gật đầu.

*

* *

Hai người mang khoảng một trăm tên thị vệ rời khỏi phủ Tiết Độ Sứ. Một trăm tên thị vệ này thân mang trọng giáp, quàng cung vác đao, trên ngựa lại đeo một cây trường thương, đằng đằng sát khí, khí mạnh như núi, trong đó chỉ có một mình Trúc Vận, mặc dù bên trong mặc trang phục dễ dàng hành động nhưng bên ngoài vẫn là xiêm y của nữ nhi. Nhẹ nhàng dịu dàng, không một mảnh giáp. Nàng nhẹ nhàng nhảy lên chiến mã, nâng đỡ bảo kiếm trên sau vai, bỗng nhiên nhướng mày.

Nàng lại cảm thấy được cỗ khí tức kia rồi, tựa như một con mãnh thú dựa vào giác quan thứ sáu nhạy cảm, cảm thấy được địch nhân cường đại ẩn núp, nhưng là nàng thủy chung không tìm được vị trí của người nọ.

Kể từ khi ở Lô Lĩnh Châu, nàng đã thường xuyên cảm giác được sự tồn tại của người này, nhất là vào ban đêm khi nàng đi tới gần Dương Hạo, nàng biết, người này nhất định là thiếp thân thị vệ của Dương Hạo. Đối với nàng cũng không có địch ý, nhưng bản năng là một thích khách, khiến cho nàng đối với bất kỳ một người nào không cách nào nắm giữ được, cũng sẽ sinh ra một loại đề phòng từ bản năng.

Huống chi không cách nào tìm được vị trí của người này. Chứng minh bản lĩnh người này cao minh hơn nàng nhiều lắm. Đối thủ có võ nghệ cao minh hơn nàng thì nàng thấy nhiều rồi. Nhưng võ nghệ cao minh, chưa chắc công phu che giấu khóa khí ẩn núp thân hình cũng cao minh như vậy, người chết ở trên tay nàng, phần lớn đều có võ công hơn so với nàng. Mà người này, rõ ràng làm cho nàng cảm giác được nguy hiểm, nhưng không tìm được sự hiện hữu của hắn, đây mới là điều làm cho nàng kiêng kỵ nhất, nàng không cách nào dễ dàng bỏ qua được sự tồn tại của một nhân vật như vậy, tựa như một đầu sư tử mạnh mẽ tuyệt không dễ dàng tha thứ cho một dã thú cường đại xâm nhập lãnh địa của nó.

“Không được, nhất định phải tìm ra hắn. Bằng không, cảm giác như vậy quá khó chịu”.

Trúc Vận rung dây cương ngựa lên, ánh mắt sắc xảo xẹt qua trên người những tên thị vệ kia, đột nhiên liếc thấy bóng lưng Dương Hạo, khóe miệng nhất thời lộ ra một tia cười giảo hoạt. Nàng đã tìm được biện pháp đối phó cao thủ kia.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx