sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 86: Loạn Tượng Dục Sinh (hạ) (5 + 6).

"Đại Vương, đây là năm bản tấu chương bộ lạc Thương Thạch đưa tới, trong tấu nói bộ lạc Khắc Vũ không phụng theo chiếu dụ, tự ý rời khỏi cương vị, mở ra chiến đấu, tru diệt dân bộ lạc khác, thỉnh cầu Đại Vương nghiêm trị."

"Đại Vương, đây là tấu chương bộ lạc Khắc Vũ kiện bộ lạc Thương Thạch, phía trên nói bộ lạc Thương Thạch không địch lại sự tiến công mãnh liệt của người Lũng Hữu Thổ Phiên, tạm lui về chốn cũ, bộ lạc Thương Thạch không để ý tới nghĩa đồng bào, chiếm bãi cỏ, đuổi dân du mục, không cho phép bọn họ trở về đất cũ nghỉ ngơi và hồi phục, còn gây chiến, sát thương hơn hai ngàn người dân du mục."

Chủng Phóng cùng Đinh Thừa Tông mỗi người cầm trong tay một phần tấu chương, hướng về Dương Hạo mới vừa trở về Hưng Châu bẩm báo. Dương Hạo bước ra từ sau hương án, thuận miệng hỏi: "Bộ lạc Khắc Vũ hiện ở nơi nào?"

"Bộ lạc Thương Thạch đã có chuẩn bị, trong dân chúng tại bãi cỏ có lượng lớn võ sĩ tinh nhuệ, bộ lạc Khắc Vũ ăn phải thiệt thòi lớn, nhưng là toàn bộ người già trẻ nhỏ phụ nữ, dê bò lều xe đều đã chạy tới, hôm nay đang cắm trại tại bên ngoài bãi cỏ chăn thả kia, cùng bộ lạc Thương Thạch bị vây trong trạng thái đối đầu." Dương Hạo thở ra, chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt đảo qua, hỏi: "Hai vị Đại học sĩ đối với việc này thấy thế nào?"

Chủng Phóng nói: "Đại Vương, quý tộc Thác Bạt thị luôn luôn ngang ngược kiêu ngạo, Tây Hạ ta lập quốc, bọn họ cho là mình có công trụ cột, từ trước đến giờ lớn lối cậy mạnh, tự cho là áp đảo trên những chư tộc chư bộ khác, hôm nay bộ lạc Khắc Vũ không phụng chiếu dụ, một mình rút lui ra khỏi Đâu Lĩnh, hành động như thế, đem Đại Vương đặt ở chỗ nào? Sau khi bọn họ dời khỏi bãi cỏ Đâu Lĩnh, bãi cỏ kia đã chuyển cho bộ lạc Thương Thạch, hôm nay bọn họ tự tiện trở về cướp đoạt bãi cỏ, đến nỗi song phương động thủ, đây cũng là một cái tội lớn, nếu không nghiêm trị, làm sao kẻ dưới phục tùng? Là cố ý, thần cho là, phải nghiêm trị bộ lạc Khắc Vũ cùng thủ lĩnh bộ lạc theo quốc pháp!"

Ánh mắt Dương Hạo lại dời về phía Đinh Thừa Tông, Đinh Thừa Tông nhíu mày nói: "Thủ lĩnh từ trưởng bộ lạc có thân phận địa vị tương đối đặc thù, bọn họ tự suất lĩnh người bổn tộc, có quan mà không có chức, không lên điện, không thấy mặt vua, Tây Hạ ta mặc dù đã lập quốc, bất quá trong suy nghĩ của bọn hắn, cùng chính quyền chế độ Khả Hãn, Thiền Vu cũng không sai biệt lắm, cho là lực ước thúc của triều đình đối với bọn họ có hạn, giữa các bộ lạc vì đồng cỏ mà phát sinh xung đột chính là chuyện thường như cơm bữa, cũng chưa chắc là có lòng khiêu chiến quyền uy của triều đình.

Còn nữa, Thác Bạt thị là căn cơ sở tại Đại Vương lập quốc, mà quan hệ giữa quý tộc chư bộ Thác Bạt thị lại là lằng nhằng rối rắm như rễ cây, bất kể là bộ lạc Khắc Vũ cũng tốt, bộ lạc Thương Thạch cũng tốt, đều có bộ lạc kết minh thân cận của mình, nếu như xử trí vô ý, rất dễ dàng tưới giận thủ lĩnh chư bộ, gây thành đại sự lớn hơn, lấy cái nhìn của thần, nên sử dụng cả ân uy, tận lực biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, tránh làm nảy sinh các rắc rối vô cùng. . ."

Chủng Phóng khí vũ hiên ngang nói: "Lời ấy của Đinh đại nhân sai rồi, triều ta mới vừa lập quốc, đã phát sinh chuyện như vậy, nếu như không nghiêm trị bộ lạc Khắc Vũ, tất cổ vũ khí diễm cho bọn họ, nếu là những bộ lạc khác học theo, không nghe tuyên điều, không phục quản giáo, đang chiến sự tự tiện lui binh, bình thời tự ý cướp đoạt đồng cỏ, những cuộc loạn này chỉ sợ sẽ càng náo càng lớn. Đến lúc đó, uy tín triều đình ở đâu? Quyền uy của Đại Vương ở đâu?"

Mục Xá Nhân liếc hắn một cái, thầm nghĩ: "Mệt cho một bộ dáng đại công vô tư của ngươi, còn không phải là lấy việc công báo thù riêng sao? Hôm nay Trương Phổ Đại Đô Đốc đi tuần duyệt quân sự Túc Châu, không có ở thành đô, ngươi còn không nhân cơ hội gạt bỏ bè cánh của hắn sao?"

Lời nói này tựa hồ đả động tới Dương Hạo, Dương Hạo lâm vào trong trầm tư, tất cả mọi người nhìn hắn, qua hồi lâu, hai hàng lông mày của Dương Hạo nhẹ giương lên, nói: "Bản vương lệnh cho bộ lạc Khắc Vũ đóng giữ Đâu Lĩnh, mà lại tự ý rời vị trí phòng thủ, nếu không phải bản vương nhanh chóng điều binh tiếp quản thay xem bọn hắn phòng ngự, trong ngoài Tiêu Quan đã rơi vào trong tay người Thổ Phiên, không phục chiếu lệnh, tự ý rời vị trí phòng thủ, nguy hiểm mất đất làm nhục đất nước, đây là tội lớn thứ nhất!

Cho dù thực sự là bộ lạc Khôi Vũ khó địch lại Thổ Phiên, cũng nên tấu lên triều đình, thỉnh cầu triều đình tăng viện hoặc là di chuyển địa điểm đóng quân đổi lại đội mạnh hơn, mà bọn họ không nói một lời, vứt bỏ chỗ mà đi, hành động này cùng đào binh có gì khác nhau đâu? Trên chiến trường, lâm trận bỏ chạy, e sợ kẻ địch, sợ chiến, đáng bị tội gì? Lần này gió không thể dài, lần này lệ không thể mở, đây là tội lớn thứ hai!

Bãi cỏ kia đã được triều đình giao cho bộ lạc Thương Thạch quản lý, cho dù bọn họ thối lui khỏi Đâu Lĩnh, muốn chăn thả trú ở nơi nào, cũng nên nói để triều đình làm chủ, nhưng là bọn hắn lại tự tiện gây chiến cùng bộ lạc Thương Thạch, cho đến khi ăn phải thiệt thòi lớn, mới nhớ tới tìm bản vương làm chủ, bọn họ đã sớm làm gì? Con mắt để trên vua như thế, con mắt không có triều đình như vậy, há có thể lấy một câu không hiểu giáo hóa, không biết vương pháp có thể đùn đẩy? Còn muốn ân uy cùng sử dụng, hừ! Đinh đại học sĩ, điểm này khanh chính là không bằng Chung đại nhân đó."

Đinh Thừa Tông nghe vậy, trên mặt không khỏi đỏ lên, Dương Hạo nói: "Mục Xá Nhân, soạn chỉ, cho bộ lạc Khắc Vũ chờ tại chỗ, chờ đợi xử trí, xích hai huynh đệ Thác Bạt Hàn Thiền, Thác Bạt Hòa Thiểu đem vào kinh, xử theo luật pháp!" Mục Xá Nhân nghe thân thể không khỏi chấn động, vội vàng nói: "Đại Vương, cần đề phòng bộ lạc Khắc Vũ chó cùng rứt giậu."

Dương Hạo không đáp, tiếp tục nói: "Lệnh cho Thác Bạt Hạo bộ lạc Thương Thạch, Tiểu Dã Khả Nhi bộ lạc Dã Ly Thị xuất ra năm ngàn tinh kỵ, chờ đợi Linh Châu Dương Duyên Hồ điều khiển, lệnh cho Dương Duyên Hồ chịu trách nhiệm phòng ngự Đâu Lĩnh, cùng với giám thị hướng đi của bộ lạc Khắc Vũ, nếu bộ lạc kia không phục quản giáo, huynh đệ Thác Bạt Hàn Thiền không chịu vào kinh thành chờ đợi xử trí, liền giải trừ bộ lạc Khắc Vũ, áp giải vào kinh!" Chủng Phóng đoạt trước một bước, trịnh trọng chắp tay nói: "Thần. . . Tuân chỉ!" Hắn vốn múa bút thành văn, nhưng bây giờ trong lòng là một trận mừng thầm. . .

Cam Châu, Vương Đình.

Vưỡng Trướng Hãn Cung của Dạ Lạc Hột Khả Hãn ngày xưa, hôm nay đã đổi làm nha môn Tri Phủ Cam Châu, vương phi A Cổ Lệ thân là Tri Phủ Cam Châu kiêm Đô Chỉ Huy Sứ Cam Châu, một tay nắm giữ quân chính quyền to của Cam Châu, sẽ ngụ ở Khả Hãn Vương Cung ngày xưa này..

Nàng mới vừa dò xét từ trong thành trở về, ngày mùa hè chói chang, tắm rửa một hồi, nhẹ nhàng mà sung sướng, một thân áo đơn, bước chậm ở dưới dây nho xanh xanh, bóng hình mỹ nhân xinh đẹp chiếu xuống nước, tựa như tiên cảnh. Chẳng qua là hai đầu lông mày của tiên tử nhân gian này chung quy có vẻ không được vui, có lẽ là do vết thương trong lòng ngày xưa cho tới nay vẫn chưa khỏi hẳn tạo thành.

Cam Châu không thích hợp với nông canh, đồng ruộng của bọn họ so với tám trăm dặm Hàn Hải ở phía Đông kia còn muốn cằn cỗi hơn, chăn thả đồng dạng cũng khó có thể nuôi sống nhiều người như vậy, so với Linh Châu, Hạ Xuyên cùng hai châu Sa Qua, điều kiện sinh tồn của bọn họ càng thêm ác liệt, bất quá từ khi khai xuân tới nay, triều đình phát triển mạnh thủ công nghiệp ở Cam Châu, triều đình choo sản phẩm cho kỹ thuật, đám đại thương nhân Thôi Đại Lang, Tháp Lợi Bặc đã sớm định xuống rất nhiều hàng hóa, dân chúng Cam Châu có thể lấy tiền mua lương thực, rất nhiều tộc nhân không có nông trường cũng không có đất chăn thả đã có sinh lộ, Cam Châu dần dần có sinh khí.

Đồng thời, dọc theo đại khu vực Hoàng Hà đang cày ruộng khai hoang, rất nhiều bộ lạc nhỏ khó có thể dựa vào chăn thả sinh sống bị triều đình dời đi, đóng quân tại Hạ Lan Sơn, một mặt giải quyết vấn đề sinh kế cho bọn họ, về mặt khác giải quyết cục diện nhân khẩu nhiều đồng cỏ ít ở gần Cam Châu, Cam Châu hiện có hơn hai mươi vạn nhân khẩu, có thể đoán được, cứ theo như vậy phát triển tiếp, mùa đông năm nay quyết không xuất hiện hoàn cảnh khó khăn khốn quẫn như năm ngoái.

Đại sinh sinh tồn của tộc nhân đã có thể giải quyết, trong lòng vương phi A Cổ Lệ liền bỏ xuống được một khối tảng đá lớn, nhưng là nàng vẫn có chút thấp thỏm, thủy chung khó có thể dễ dàng cao hứng trở lại. Cam Châu Hồi Hột vốn là một trong những cỗ lực lượng cường đại nhất chư châu Hà Tây, nhưng là hôm nay một số bộ lạc bị dời đi, trực tiếp bị triều đình quản chế, liền phân tán đi lực lượng của bọn họ. Dân chúng ở lại phụ cận Cam Châu vừa trọng điểm phát triển công thương nghiệp, tất nhiên có trợ giúp cho bọn họ cải thiện điều kiện sinh tồn, nhưng là lệ thuộc vào các châu khác cũngđã nặng hơn rồi, cứ theo đà này đi xuống, sự lệ thuộc của Cam Châu đối với triều đình sẽ càng ngày càng nặng.

A Cổ Lệ chỉ là một nữ nhân, hơn nữa nàng còn không có hài tử, trên thảo nguyên chưa bao giờ từng có qua nữ Khả Hãn, nữ Thiền Vu, nàng cũng từ đầu đến cuối chưa từng có dã tâm tự lập Khả Hãn, nàng chỉ muốn để cho bộ lạc của mình sinh tồn được, sinh tồn tốt hơn.

Cho nên, nếu như triều đình có thể cho cuộc sống của bọn hắn an bình ổn định, nàng cũng không ngại buông tha quyền trong tay, song. . . Dương Hạo người này có phải có thể tin như vậy hay không đây? Nàng lo lắng hắn có mới nới cũ, cũng khó trách nàng có phần lo lắng này.

Tuy nói khi Dương Hạo tìm nàng mật nghị, đã từng phân tích cặn kẽ với nàng về sự cạnh tranh đè nén giữa các thế lực khác nhau trong bộ tộc Thác Bạt thị, sau khi Tây Hạ lập quốc bọn hăn tự mãn tự kiêu, cùng với rất nhiều thủ lĩnh các tộc đối với việc hắn không có cho phép Thác Bạt thị lấy phần lớn lợi ích mà sinh lòng mang bất mãn, nàng đối với cái này cũng là vừa xem hiểu ngay. Dương Hạo đã nói, hắn chỉ là muốn để cho kẻ trong tâm có quỷ nhảy ra, cũng không tính hạ thủ đối với cả ịch lợi của tập đoàn Thác Bạt thị, lấy thủ đoạn máu tanh để củng cố sự thống trị của mình, nhưng đó dù sao cũng là trụ cột mà hắn dựa vào để khuếch trương lập quốc, hắn là nghĩa tử của Lý Quang Sầm, cả đối với Thác Bạt thị cũng có thể hạ thủ lời mà nói..., như vậy có thể có một ngày hạ thủ đối với mình hay không?

Vương phi A Cổ Lệ nhẹ nhàng ngồi xuống ở dưới giàn nho, nhẹ nhàng nâng tay, hái một quả nho, dùng tay áo lau nhẹ quả nho, bỏ vào bên trong miệng, nhẹ nhàng khẽ cắn. . . Quá chua, nhất thời miệng đầy nước miếng, A Cổ Lệ nhai trong chốc lát, cắn nát quả nho nuốt xuống. Tay nâng cằm lên, tâm thần từ từ bay tới Hưng Châu, lơ lửng trở về khi nàng bái kiến Đại Vương, đem Tử Điện Bảo Kiếm trở về.

Đại Vương cùng nàng mật nghị, chế tạo ra vẻ thèm thuồng sắc đẹp của nàng mà không được, cho nên cục diện cùng Cam Châu bất hoà, dụ dỗ cho người trong lòng có quỷ lộ ra mặt làm loạn, do đó đạt tới làm sáng tỏ nội bộ, củng cố cơ nghiệp. Trong lúc đó, việc khen tặng thân cận, giúp đỡ, tặng lễ vật, thủ đoạn tán tỉnh, tuy nói đó đều là thủ đoạn làm cho người bên cạnh nhìn, nhưng là đến nay, vẫn làm cho trái tim nàng chập chờn. . .

Miêu nữ cũng được, Khương nữ cũng vậy, cô gái ở tại thâm sơn đầm lầy cùng nữ tử ở trên thảo nguyên đại mạc đều giống nhau, thật ra thì đều khó kháng cự được sự hấp dẫn của nam tử Trung Nguyên người Hán, bởi vì, nam tử bản tộc bọn họ tính tình tục tằn, mặc dù muốn dụ dỗ cho tiểu cô nương vui vẻ, nói chung cũng chỉ là vì nàng bắt một con mồi, hái một bó hoa dại, hát một khúc dân ca, thủ đoạn kém cỏi vô cùng, sao có thể bì kịp miệng lưỡi chói lọi hoa sen, thủ đoạn xuất chúng, biết dụ dỗ làm cho người ta tâm hoa nộ phóng chứ?

A Cổ Lệ chưa từng có tư vị được theo đuổi, khi nàng còn nhỏ, bạn chơi đều là hán tử thảo nguyên tuổi xấp xỉ, chính là bởi vì cùng bọn họ ở chung một chỗ leo trèo đánh lăn lộn, nàng mới có được một thân công phu cưỡi ngựa bắn cung so sánh với rất nhiều nam nhi còn muốn xuất sắc hơn. Đợi đến khi thành thiếu nữ duyên dáng sắp trưởng thành, liền bị Đại Hãn Dạ Lạc Hột vừa thấy giật nảy mình, chính miệng chọn nàng làm Vương Phi, cho đến đã là phụ nhân, nàng cũng không biết cảm giác bị theo đuổi được che chở là như thế nào.

Nàng chưa bao giờ thể nghiệm qua tư vị tình yêu, trượng phu tuổi so sánh với cha của nàng còn lớn hơn nhiều lắm kia lại là cho nàng một đao trong lòng, lần đầu cảm nhận được cái loại tư vị khó tả này, lại là từ trên người Dương Hạo, mặc dù tình là giả, nhưng diễn là thật. Thể nghiệm tư vị mới lạ, đối phương lại là một người chinh phục tuổi tương đối, tài mạo xuất chúng, chỉ sợ biết rõ là giả, lại há có thể lạnh nhạt nhìn tới sao?

Huống chi, tin tức Dương Hạo thèm thuồng sắc đẹp, lại bị cự tuyệt nên sinh lòng oán chí hôm nay ở Cam Châu cũng là càng truyền càng thịnh, chung quy có chút tin đồn thỉnh thoảng truyền vào trong lỗ tai của nàng, làm cho nàng cho dù muốn quên cũng không quên được, bây giờ thỉnh thoảng nhớ tới, càng là nghĩ xa nhẹ nhàng, không ngừng nghĩ trở về chỗ cũ, dường như trúng một loại độc.

A Cổ Lệ nhẹ nhàng thở ra, hướng trong nước nhìn lại. Nàng tướng mạo xinh đẹp, một thân Hán phục Đường triều, thân áo sa mỏng cùng với áo lót áo cánh kẹp vào, dắt vào quần . . . . .

." Dực sa la sam nhu nội, tân phân diễm lệ khẩn thân vô đái

Ha tử giản trứ tha phong mãn tinh oánh nhị thập.

Nhũ câu thâm hãm hãm, liệt y dục xuất xuất, câu lặc xuất kinh tâm động phách khúc tuyến,

Vũ tụ đê hồi kỳ kiệp điệp, chu thần thâm nhất giả đào.

Phấn hung bán yểm nghi tình tuyết, túy nhãn tà hồi tiểu dạng đao."

(tạm dịch:

"Bên trong quần áo sa mỏng, dây lưng rực rỡ diễm lệ bó sát người. Hai ngực nàng đầy đặn trong suốt tuổi hai mươi; rãnh giữa hai vú hãm sâu, như muốn rách quần áo muốn ra, đường cong vòng quanh kinh tâm động phách. Tay áo múa như bươm bướm quanh quẩn, môi son thẫm màu trắng hồng. Trời trong xanh che đậy ngực phấn, mắt say lờ đờ nhìn nghiêng về một đao. . .)

Hắn nói bài thơ này gọi là "Hối mỹ nhân", mỗi vương phi của hắn đều là tuyệt sắc nhân gian, ở trong lòng hắn, ta thật sự là mỹ nhân sao? Hay là. . . Chẳng qua là diễn trò thôi?

Một con phù du bò qua cực nhanh ở trên mặt nước, tạo nên một tầng rung động rất nhỏ, làm dung nhan của nàng mơ hồ trong nước, A Cổ Lệ đột nhiên có chút thấp thỏm không yên.

"Lão Tô Nhĩ Mạn ta cầu kiến Vương Phi, ai dám ngăn cản ta? Mau tránh ra ."

Bên ngoài Nguyệt Viện bỗng nhiên truyền tới một giọng lớn tục tằn, A Cổ Lệ đứng lên nói: "Mời Tô Nhĩ Mạn đại nhân đi vào."

Tô Nhĩ Mạn đứng đầu bộ lạc Cổ Cố Hồn vác một thanh yêu đao lớn, trong tay giơ lên roi ngựa sải bước đi đến, từ xa đã gọi nói: "Vương Phi."

A Cổ Lệ không vui nói: "Tô Nhĩ Mạn đại nhân, gọi ta là A Cổ Lệ là tốt rồi, hay hoặc là gọi ta là Tri phủ đại nhân, Đô Chỉ Huy Sứ đại nhân, bây giờ. . . còn gọi Vương Phi cái gì." Tô Nhĩ Mạn nhếch miệng cười nói: "Ha ha, đây là gọi theo thói quen, gọi khác đi thật đúng là không được tự nhiên. A Cổ Lệ lắc đầu, bất đắc dĩ hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?" Chân mày Tô Nhĩ Mạn nhất thời liền mặt nhăn thành một nếp lớn: "Vương Phi, Dương Hạo đối với chúng ta không có hảo ý . "

"Dương Hạo? Hắn làm sao?"

Mới vừa sinh lòng nghĩ tới, bên này lập tức đã có người nhắc tới hắn, A Cổ Lệ không khỏi nổi lên chút cảm giác chột dạ, nàng xoay người, đi trở về ngồi ở trên đá dưới giàn nho, vừa chỉ chỉ vào ụ dá đối diện, ý bảo Tô Nhĩ Mạn ngồi xuống.

Tô Nhĩ Mạn đi tới, ngồi xuống, nói năng thổ lỗ nói: "Vương Phi, hôm nay chúng ta tôn Dương Hạo là Đại Vương, vậy hắn phải bảo đảm sinh kế của hơn hai mươi vạn người Cam Châu chúng ta mới đúng. Năm ngoái, khi chúng ta mới vừa quy thuận, hắn cũng là cung cấp một đống lương thực, bảo đảm cho tộc nhânl chúng ta bình yên qua mùa đông, nhưng vừa qua năm, hắn giấu đầu lòi đuôi liền lộ ra rồi, cái gì địa giới Cam Châu không thích hợp phát triển nông canh, chăn nuôi, cho nên muốn đem tộc nhân bộ lạc chúng ta dời đi một phần tới Hưng Châu. Hắc! Chúng ta sinh sống ở Cam Châu mấy chục năm rồi, lúc đầu ba mươi vạn nhân khẩu cũng gắng gượng được, giờ còn dư lại không tới hai mươi vạn lại không nuôi được sao?"

Lúc đầu trong ba mươi vạn người có bao nhiêu thanh niên cường tráng có sức lao động tốt? Hiện tại trong hai mươi vạn người có bao nhiêu người già, phụ nữ và trẻ em cùng tàn tật? Ba mươi vạn nhân khẩu là lúc dầu chịu đựng được, nhưng là Đông chinh Lương Châu, Tây phạt Túc Châu, lệnh cho người đoạt lấy khẩu phần lương thực, hiện tại. . . ".

A Cổ Lệ há miệng, nhưng không có nói ra.

Bộ lạc Cổ Cố Hồn vẫn là cùng nàng kết làm đồng minh, khi đó bị vương tử A Lý mượn đao giết người, hai đứa con trai của Tô Nhĩ Mạn đều ở lúc phá vòng vây bị Mạch Đao Trận của Dương Hạo chém làm mảnh nhỏ, tuy nói trên chiến trường, không tính chuyện sinh tử, không có lý do tìm Dương Hạo coi là thù riêng, nhưng là cũng không thể làm cho hắn phải mang ân không có chút nào ngăn cách với Dương Hạo đi.

Tô Nhĩ Mạn càng nói càng giận, nổi giận đùng đùng nói: "Ta đã nghe ngóng, sau khi hắn đem bộ lạc chúng ta điều đi qua, liền phân tán toàn bộ phân phối đến trong từng địa phương thôn xóm, tù lĩnh cũng không quản sự rồi, đều là thuộc về sự quản hạt của hương quan địa phương, tộc nhân chúng ta đều rời lưng ngựa, bỏ lại bãi cỏ cùng roi ngựa, cầm lên cái cuốc, nâng lên cái cày, Dương Hạo lòng lang dạ thú, đây là dùng thủ đoạn giết người mềm dẻo!

Một khi lực lượng của chúng ta bị tước nhược đến không cách nào phản kháng hắn . . ., Vương Phi, ta nghe nói khi Vương Phi đi Hưng Châu bái kiến, Dương Hạo kia nổi lên ác ý đối với Vương Phi, vừa đấm vừa xoa, ba phen mấy bận muốn bức Vương Phi theo sự điều khiển. Nếu quả thật để cho Dương Hạo thực hiện được gian kế, sợ rằng. . . Vương Phi cùng hai mươi vạn dân chúng Cam Châu Hồi Hột ta, tất cả đều trở thành vật trong túi của hắn. "

"Lão Tô Nhĩ Mạn, hôm nay ngươi tới, chính là vì hướng ta càu nhàu sao? Hay là nói, ngươi cảm thấy bây giờ Cam Châu ta có năng lực chống lại cho hắn?"

"Nếu là chỉ bằng chúng ta, dĩ nhiên không thể." Ánh mắt Tô Nhĩ Mạn chợt lóe lên, biến hoá kỳ lạ, thanh âm đột nhiên giảm thấp xuống rất nhiều: "Tô Nhĩ Mạn lão muốn giới thiệu cho Vương Phi một vị khách quý, nếu cùng người này liên thủ, Vương Phi. . . Có lẽ sau này sẽ phải gọi là nữ vương rồi!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx