Một tuần nay....mưa ngoài trời vẫn không có dấu hiệu tạnh hẳn. Mưa trắng xoá, nhuộm đậm cả vùng trời cát vàng mịn trên bờ biển. Tại một ngôi biệt thự to, màu trắng, có cặp vợ chồng trẻ đang cùng nhau chung sống rất vui vẻ...
Kingkoong...
-Minh Quân! Có người tới kìa...anh mở cửa giúp em!! -nó
-Ừ. Để đó anh mở cho!! -hắn
Tạch. Cửa được mở, trước mặt hắn bây giờ là một người con gái, trên tay cầm chiếc ô to to, tay còn lại ôm hộp thức ăn nhanh. Hắn nhận ra ngay..là cô nhân viên ở cửa hàng Fast Food mà hằng ngày hắn thường tới để mua xiên que cho nó.. Cô đang cười, gương mặt thì lắm lem nước nhưng vẵn không thể nào che đi được sự hấp dẫn của đôi má lúm xinh xinh trên mặt.
-Đây là...!? -hắn
-À.. Mong là anh nhớ em! Em thấy trời mưa một tuần nay không dứt nên nghĩ nhà anh tới bây giờ sẽ không còn gì ăn với lại cũng không thấy anh ra ngoài để mua đồ ăn nữa... Nên thôi sẵn em đem tới cho anh luôn. -cô gái ấy cười, gương mặt ửng hồng lên vì phát hiện hắn đang ở trần. Trước mắt mình là một bộ ngực vạm vỡ, thân hình 6 múi quyến rũ người nhìn.
Hắn lơ đãng nhìn điệu bộ quan tâm của cô nhân viên mà không màng tới ý đồ của cô gái ấy, thôi thì nhận đại vậy, dẫu sao thì trong nhà cũng không còn gì ăn được...
-Trời đang mưa... Em có thể vào nhà không?
Hắn nhận lấy hộp thức ăn, móc trong túi mình chiếc ví rồi rút ra mấy tờ tiền mà không để ý tới ánh mắt thèm muốn của cô nhân viên.. Cô cố ý liếc vào phòng khách nhà hắn, cơ hồ định sẽ bước vào.
-Em không tin được là một người con trai như anh mà lại độc thân và sống một mình như thế này đấy!! -cô gái ấy
-Tôi không sống một mình... -hắn nhún vai -Và đặc biệt tôi cũng chẳng hề độc thân!!
-Dạ? -cô nhíu mày khó hiểu
-Tôi sống với vợ tôi!! -hắn
-...... -nét sững sờ lộ rõ trên gương mặt, cô gái nghẹn họng
-Cảm ơn cô đã có lòng tốt đem đồ ăn tới, cô nên về!! Về cẩn thận... -hắn nói rồi lùi vào trong nhà, từ từ đóng cửa lại
Vừa quay mặt vô hắn chợt khựng lại, một luồn khí lạnh đang lan toả trước mặt hắn, nó với vẻ mặt đăm chiêu, khó chịu đang cố truy xét về hộp thức ăn thơm ngon trên tay hắn...
-Anh gọi đồ ăn!?
-Không, là người ta tự dưng đem tới!! -hắn
-Tự dưng đem tới?? -nó -Anh buồn cười, không ai rảnh mà dầm mưa đem đồ ăn tới nhà cho trai lạ để bán như thế đâu!!
-Em đang dò xét anh sao? -hắn
-Sao?? -nó
-Này, em đừng tự nhiên tỏ cái thái độ đó chứ.. -hắn nhăn mặt
-Tự nhiên sao...!? -nó -Quan hệ của anh với người ta tốt quá nhỉ!? -nó khoanh tay, nhếch nhẹ môi
Hắn nuốt khăn, cố lờ đi rồi vội vã xuống bếp, lấy tô đổ thức ăn ra...
-Thôi bỏ đi... Em ăn trưa đi không lát lại đói!!
-Anh chạy theo rồi đưa người ta về đi không lại lo.. -nó mỉa mai
-Này Khanh, đủ rồi! -hắn dằn giọng
-Em nói sai sao?? -nó
-Em đừng tự nhiên cọc tính lên rồi truy xét anh như thế chứ... Em khó chịu ở đâu phải không? -hắn
-Không!! -nó lạnh
-Thôi... Anh lấy cháo cá cho em ăn!! -hắn
Nó im lặng, ngồi yên vị trên chiếc ghế bàn ăn, hắn thì loay hoay trong bếp, múc ra cho nó tô cháo cá, thơm phức...
-Đây... Em ăn đi cho nóng!! -hắn
Nó chả thèm để ý gì tới lời nói của hắn.. Có phải nó đang nổi giận vô cớ quá không? Rõ ràng là hắn không có lỗi mà... Vừa cầm muỗng múc lên miếng cháo, bỏ vào miệng vừa tự ngẫm nghĩ. Bỗng nó khựng người lại, từ bên dưới dạ dạy có gì đó muốn trào lên và...tràn ra ngoài.
Nó ném ngay cái muỗng cháo xuống đất.. Chạy vù vô nhà vệ sinh, nôn thóc nôn tháo...
-Quân.. Ném ngay tô cháo đó đi đi!! -nó một tay lấy ôm bụng, tay còn lại bịt cả mũi và miệng
-Em sao thế?? Bị gì à? -hắn
-Kinh quá!! Mùi của cháo cá ấy!! -nó nhăn mặt
-Anh thử rồi!! Ngon mà... -hắn
-Không biết... Mới đầu vừa bước xuống bếp, thấy anh múc tô cháo, nghe mùi đã có cảm giác ớn ớn rồi, em mới nghĩ chắc do mình đang đói nên ngán ăn, nhưng không hiểu sao khi ăn vào lại muốn nôn ra ngay!! -nó nói, tay mở tủ lạnh, lấy ra chai nước, tu một hơi
-Không ổn rồi... Em cần phải đi kiểm tra ngay!! -hắn
-Không cần!! Anh đi mà ăn hết đống cháo đó đi!! -nó nhăn mặt rồi một mạch chạy thẳng lên phòng
Hắn đứng ngơ ngác giữa nhà... Sao dạo này nó lạ vậy?? Thất thường và rất dễ nổi cáu... Hay giận những điều nhỏ nhặt cũng như những điều không đáng để giận.. Hắn đang thắc mắc..rất rất là thắc mắc!! Nó và hắn gặp vấn đề khó giải quyết này bao lâu rồi?? Hắn đang tự hỏi mình đã làm gì sai để nó thành ra thế này sao!?
Mưa to... Bên ngoài trời mưa vẫn không dứt...
Mãi thì thời gian cũng dần trôi qua. Trời cũng đã tối, thế nhưng nó nằm trong phòng, một mực không ăn bất cứ thừ gì mà hắn đem lên, từ gà hầm đến những cây xiên que mà nó vốn thích nhất... Đối với nó bây giờ, mùi của các thức ăn đó đều rất đáng sợ...
-Vợ ơi..em ăn gì không anh đi mua cho!! -hắn
-Không!! -nó cuộn tròn trong chăn, lên tiếng
-Trưa đến giờ em không ăn gì rồi... Giờ còn không ăn nữa em bệnh đó!! -hắn
-Mặc kệ em!! Em không sao... Anh ngủ đi!! -nó
-Em có chuyện gì vậy!? Nói anh nghe với... -hắn nói rồi choàng tay qua eo nó, ôm
-Em đang mệt, anh ngủ đi!!
Nó nói rồi trở mình quay mặt vào trong, hắn cũng đành im lặng, không nói gì..nhắm mắt lại từ từ rồi chìm vào giấc ngủ, cả ngày hôm nay hắn đã quá mệt mỏi rồi, hắn cần nghỉ ngơi...
......2 tiếng sau. Nó cựa mình, trở qua trở lại liên tục, nó không tài nào ngủ được một giấc sâu vì bụng mình cứ cồn cào rồi lại kêu réo om xòm, miệng thì thèm vô cùng mùi vị của món mì quảng. Trằng trọc hồi lâu, nó cũng quyết định ngồi dậy, đánh thức hắn...
-Quân!! Quân à... -nó lay lay tay hắn
Hắn ngủ rất say nên dường như vẫn chưa nghe thấy nó gọi, nằm im như tượng...
-Quân!! -nó
Hé hé mắt nhìn rồi lại tiếp túc nhắm mắt, chim vào giấc ngủ
-Minh Quân!! Dậy đi... Em đói quá!! -nó tiếp tục lay
Lần này thì hắn như bừng tỉnh, nhẹ nhàng nhỏm người dậy, nheo nheo mắt nhìn...
-Em sao vậy?
-Em đói. -nó
-Em ăn gì để anh mua!? -hắn
-Em thèm Mì quảng!! -nó
Chòm tới lấy cái đồng hồ, hắn thở dài...
-2h30 sáng rồi, chắc giờ ngoài đường cũng có mấy quán mì đêm còn bán, em ở nhà đi!! Anh đi mua... -hắn nói rồi đứng dậy, mở tủ lấy ra cái áo tay dài, mặc vào
-Em đi với!! -nó
-Anh đi nhanh thôi! Em chịu đói một tí nhé... -hắn
-Cho em đi cùng anh đi!! Em không ở nhà một mình... -nó
-Ngoan đi, ngoài trời lạnh lắm, em đi giờ này mai em sẽ bệnh đấy!! -hắn cười nhẹ, hai tay vuốt vuốt tóc nó
Hắn vừa bước ra khỏi phòng, nó đã cầm ngay cái áo khoác chạy theo...
-Em sợ. Em đi với anh!!
.........
Cặp vợ chồng trẻ nắm tay nhau đi tung tăng giữa trời đêm, gió biển từ đâu thổi vào, luồn qua người nó, khẽ làm nó rùng mình...
-Đấy, anh bảo không nghe!! -hắn chau mày
-Không sao!! -nó cười
-Thôi...lên anh cõng!! -hắn
Nó nhảy phọt lên lưng hắn... Trên đường đi, một người con trai đang cõng một người con gái, rất tình cảm. Nó khoác chiếc áo khoác to, đôi tay thấm lạnh ghì chặt lấy cổ hắn.
-Lạnh đúng không!? -hắn
-Ừ. Rất lạnh. -nó
-Thế sao vẫn cứng đầu đòi theo!! -hắn
-Em thích!! -nó phì cười
Im lặng nối tiếp im lặng... Chỉ còn nghe mỗi tiếng sóng cùng những tiếng gió đang hoà quyện vào nhau...êm đềm, sâu sắc.
-Mượn vai anh nhé!! Em buồn ngủ... -nó
-Đôi vai này của em từ lâu rồi!! -hắn
-Ừm... Em yêu anh!
Nó nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ vô cùng an toàn và rất đang tin cậy..trên vai hắn.
-Anh yêu em!!
......Đến trung tâm chính, vài cửa hàng vẫn còn sáng đèn.
-Cháu cần gì?
-Ở đây còn Mì quảng không ạ? -hắn
-Tầm 30 phút nữa sẽ có... Cháu chờ nhé! -bác gái bán hàng dịu dàng
-Cháu sẽ chờ!
-Cháu đặt cô bé xuống đây đi.. Gần gần bếp lò một tí, cho ấm!!
-Cháu cảm ơn!
Hắn nhẹ nhàng đặt nó xuống, rất nhẹ nhàng để nó không tỉnh giấc...
-Cô bé xinh thật đấy! Chắc cháu yêu cô bé này lắm nhỉ...!?
-Dạ vâng.. Rất yêu! -hắn
-Nhưng tại sao hai cháu lại ra đây ăn muộn thế!?
-Trưa giờ cô ấy không ăn gì, cháo cá thì ăn được một muỗng lại chạy vào nhà vệ sinh nôn ra ngay, gà hầm cũng không, đến cả mấy cái xiên que, món cô ấy thích nhất mà cô ấy cũng không ăn, bảo là mùi rất khó chịu... Thật sự thì cháu cũng không biết làm thế nào!! Để yên cho cô ấy ngủ đến bây giờ thì cô ấy gọi cháu dậy và bảo là thèm mì quảng...
-Ra là thế!! -bác gái bán hàng cười
-Dạo gần đây cô ấy cũng rất lạ, cháu không biết cháu đã làm gì sai để cô ấy giận.. Cô ấy trở nên cọc tính và hay cáu gắt vô cớ.
-...Những người trẻ tuổi bây giờ như cháu quả thật rất ngốc!! Cháu sắp được làm ba rồi!!
Tim hắn sững lại, đầu hắn như đang cố tiếp thu được những gì mình đang nghe...
-Dạ!?
-Cháu không nhận ra sao? Cô bé này..vợ cháu.. Cô ấy có thai rồi và cô ấy đang bị nghén.
Một tia hạnh phúc len lỏi bên trong tâm trí hắn. Cảm xúc cồn cào, khó mà diễn tả được bằng lời nói. Một thứ cảm xúc khiến con người ta lâng lâng, vui sướng biết nhường nào...
Và giờ đây, một khởi đầu mới...được hình thành.
@by txiuqw4