Lệ Băng phóng xe đến trường và vào phòng họp ngủ. Trong khi đó thì Yeon vẫn còn ngủ ko bík trời trăng gì hết. Đến khoảng 4h 45 sáng, Yeon bật dậy và tỉnh hẳn. Anh loay hoay tự hỏi mình tự sao lại ở phòng Lệ Băng, zậy cô ấy đâu. Chạy xuống phòng, Yeon hỏi quản gia
- Quản gia, ông có thấy Lệ Băng của tôi đâu ko.
- Thưa thiếu gia, tiểu thư Lệ Băng đã rời khỏi nhà khoảng chừng mới 45 phút thôi. Cô ấy nói sấm sét làm cô ấy ù tai nên cô ấy lên trường ngủ.
- Sao ông ko ngăn cô ấy lại hoặc gọi tôi dậy. Còn nữa tại sao tôi lại ngủ trong phòng Lệ Băng.
- Thiếu gia, chúng tôi đã cố ngăn nhưng cô ấy ko nghe. Cô ấy nói chúng tôi ko cần gọi cậu dậy. Cô ấy đã nhờ người trong nhà khiêng cậu vào phòng vì cô ấy sợ cậu bị cảm lạnh.
- Được rồi. Tôi lên chuẩn bị rồi đi học đây. Mọi người hôm qua vẫn ngủ ngon chứ. Thiệt là thấy có lỗi khi để mọi người nghe tiếng hét của cô ấy.
- Thiếu gia ko cần xin lỗi đâu. Tiểu thư Lệ Băng, lúc mới xuống cô ấy đã xin lỗi chúng tôi rồi. Để chúng tôi dọn buổi sáng ra cho cậu.
- Tôi có bao giờ ăn sáng đâu.
- Nhưng thưa thiếu gia, tiểu thư nói nếu cậu ko ăn sáng thì đừng nhìn mặt cô ấy.
- Cô ấy đã nói dzậy sao hả. Thôi thì chuẩn bị cho tôi hai hộp bento đi. Tôi lên ăn sáng cùng cô ấy.
- Vâng thưa cậu.
Sau khi lấy 2 hộp bento, Yeon lập tức chạy xe đến trường, giờ mới chỉ có 5 giờ sáng thôi.
- Lệ Băng, em ngủ rồi hả. Lúc em ngủ nhìn em dễ thương quá hà. - Yeon rón rén vào phòng và ghé sát vào tai Lệ Băng nói
- Anh chưa ngủ đủ giấc vì em đó. Anh ngủ chung giường vs em nhé.
- Hơi thở của ai mk ấm áp thế. - Lệ Băng mở mắt ra.
- Này tên ko bík điều kia. Ai cho ngươi ngủ chung giường của ta. - Lệ Băng ném gối vào mặt Yeon.
- Ai là tên ko biết điều. Sao em lại ném gối vào mặt anh?
- Phòng này có rất nhiều giường anh ko đi em đi.
Lệ Băng định bước xuống giường thì Yeon kéo tay và ôm chặt lấy Lệ Băng
- Anh xin lỗi mk. Tha lỗi cho anh nha,
- Anh ko có lỗi. Người có lỗi là em nên mới bị người bên cạnh mắng. - Lệ Băng chửi xéo.
- Là anh có lỗi. Giờ em nói đi, em muốn anh làm gì, anh sẽ làm hết.
- Thiệt ko. Em có nên tin tưởng vào anh ko???
- Hãy tin tưởng vào anh, Lệ Băng, em là người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh. Anh sẽ làm tất cả mọi việc vì em.
- Umk, lời xin lỗi được chấp nhận.
- Cảm ơn mèo con của anh. Iu em nhiều nhất.
- Yeon, em muốn anh trả thù cho em.
- Trả thù chuyện gì. Àk thì ra là chuyện đó. Zậy em muốn anh bắt cóc ai ở nhà họ Vĩnh.
- Em hỏi anh chuyện này. Anh có bao giờ nghe đến nhóm nữ sát thủ duy nhất trong thế giới ngầm mk giết người ko cần vũ khí ko?
- Đương nhiên là anh có nghe rồi. Ko lẽ em là thành viên nhóm đó.
- Khi nào Băng Băng và Trần Băng về em sẽ cho các anh biết. Người em muốn anh bắt là Vĩnh Quốc Thiên.
- Các anh??? Ý em là em đã biết Tuấn Khang, Thiên Kỳ, Gia Minh là thành viên nhóm anh rồi hả.
- Ko gì có thể che giấu được em đâu.
- Em tinh mắt thật. Zậy chừng nào thực hiện kế hoạch đây.
- Khi Băng Băng và Trần Băng về nước
.......................................................................................................
Reng..............reng..................reng................
- Alo, Lệ Băng nghe
- Là chúng tớ đây Lệ Băng, công việc giải quyết xong rồi. Cậu ra đón bọn tớ đi.
- Đúng lúc lắm. Chúng ta phải chính thức quay lại thế giới ngầm rồi, tớ sẽ nhanh ra đón các cậu.
- Umk. Chúng tớ sẽ đợi.
...................................................................................................
- Ai gọi zậy em
- 2 nhân vật mk chúng ta mới nhắc đó. Tụi nó xuống sân bay rồi. Em đi đón bọn nó đây.
- Hai con bé về rồi sao. Để anh chở em đi nhé!!!
- Đây là quà thay lời cảm ơn. - Một nụ hôn lên má.
- Cuộc vui chỉ mới bắt đầu thôi ông Vĩnh àk, chính ông là người bắt đầu cuộc chiến này trước nên ông sẽ phải trả giá.
HẾT
@by txiuqw4