sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

09. Mình sẽ gặp lại nhau chứ

Mình sẽ gặp lại nhau chứ

Yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên

- Hai bác sĩ nhãn khoa nói với nhau. Một người nói: “Có một căn bệnh về mắt rất phổ biến, rất nhiều người mắc phải và để lại nhiều hậu quả nghiêm trọng, ảnh hưởng đến tim mạch, thậm chí cả cuộc đời con người ta sau này, nhưng chẳng ai tìm đến chúng ta để chữa trị cả! Thật là thất thu quá đi!” Bác sĩ kia ngạc nhiên hỏi: “Đó là bệnh gì vậy?” Bác sĩ này đáp: “…”

Nàng dừng lại. Vẻ mặt tha thiết và dịu dàng quá đỗi. Nàng nhìn tôi đầy quan thiết. Tôi cũng nhìn nàng đầy trìu mến. Chúng tôi cứ lặng nhìn nhau bằng trọn vẹn cảm xúc trong trái tim mình. Rất lâu. Cảm xúc đó quả thật khó diễn tả thành lời. Không phải sự cuồng nhiệt cháy bỏng gì cả. Nó mỏng tang như hơi sương. Nó ngọt dịu như mùi hoa hồng. Nó bay. Bay lơ lửng. Thật chậm rãi. Thật hững hờ. Chúng tôi đều có cảm giác là chẳng nên nói với nhau điều gì nữa vào lúc này. Bởi kể cả sự bối rối cũng không có để mà phải nói cho khỏa lấp đi. Như thể chúng tôi đã thuộc về nhau từ cả triệu năm qua rồi vậy. Đến cả cánh mũi đang phập phồng của nàng, lúm đồng tiền của nàng, cái cổ cao, làn da mịn màng như lụa... đều hiển hiện rất rõ. Như khắc tạc. Nàng cũng cảm thấy như tôi nên khi gặp tôi lần đầu tiên, nàng đã thảng thốt: “Này anh, kiếp trước chúng ta đã yêu nhau phải không?”Nghe điều đó thật là sến súa. Nhưng nó là sự thật. Thật đến nỗi nói ra chẳng ai thấy ngượng miệng cả. Kiểu như tôi đã đáp lại nàng rằng: “Anh còn tin tưởng rằng hôm nay chính là thời hạn mà chúng ta đã cùng hẹn nhau ở kiếp trước nữa kìa!” Khi đầu óc người ta tỉnh táo, hẳn ai cũng thấy điều đó quá sến. Nhưng trong thời điểm chúng tôi gặp nhau thì đó là những lời nói khởi phát tựđáy lòng. Chẳng ai kìm giữ nổi. Chúng tôi đã nói với nhau vô vàn những lời sến súa. Kiểu như: “Em đã sống thế nào từ sau ngày chúng ta chia tay nhau ở kiếp trước?”, “Anh đã từng mơ thấy em lần nào chưa? Không quá sớm nhưng cũng không phải đã muộn, chúng ta được gặp lại nhau rồi, em cảm thấy rất hạnh phúc ấy!”,…Toàn những lời mê chướng. Đến cả hành động cũng như mộng du vậy. Khi nàng thốt lên: “Ôi, trời đẹp quá, em muốn cắn anh!” Thì tôi cũng cảm thấy đó là một mệnh lệnh vậy. Tôi ghé sát môi nàng đểđón nhận một nụ hôn không thể ngọt hơn. Là nụ hôn đầu tiên của chúng tôi nhưng nó quen thuộc như thể cả hai đã hôn nhau ba vạn chín nghìn một trăm lẻ tám lần rồi vậy. Rõ ràng đến từng con số. Tôi có nói cho nàng hay cảm giác ấy. Và nàng cũng gật đầu bảo: “Em đã từng hôn vài người nhưng chưa ai hôn em đúng như em nghĩ về nụ hôn. Cả triệu lần nghĩ về nụ hôn em đều chỉ nghĩđến duy nhất một nụ hôn như thế này, với anh. Không phải chúng ta thao tác thế nào, cũng chẳng phải chúng ta cảm thấy ra sao. Chỉ là vị của nó. Mùi của nó. Mùi của một nụ hôn. Anh biết không? Phụ nữ vô cùng nhạy cảm về mùi vị, đặc biệt là mùi vị của nụ hôn. Chính là nó chứ không phải là kiểu thao tác hay cảm giác sau đó như đàn ông hay nghĩ đâu. Thế nên em rất thích truyện Môi anh ngọt vị anh đào của Ploy.” Tôi chẳng biết Ploy là ai cả. Lúc này đây, tôi chỉ biết rằng chúng tôi đã hôn nhau sau chỉ chưa đầy mười lăm phút quen nhau.

Lời hẹn từ kiếp trước

- Thái tử điện hạ! Kiếp sau chúng ta sẽ lại gặp nhau và lại yêu nhau như kiếp này nhé!

- Nàng ngốc thật đấy!

- Điện hạ còn mắng ta là ngốc, ta sẽ gọi điện hạ là miếng thịt mỡđấy!

- Được! Nếu ta là miếng thịt mỡ thì nàng sẽ là dưa hành! Thịt mỡ mà ăn với dưa hành thì chẳng bao giờ ngấy, phải vậy không?

- Sao điện hạ không ví ta với cái khác đỡ chua hơn? Hay điện hạ muốn phiếm chỉ ta chua, không ngọt bằng các phi tần trong cung của điện hạ?

- Nàng đang ghen đấy à?

- Hứ, ta không thèm! Đường đường là cung chủ Mỹ Ngư Cung lại thèm đi ghen cùng đám nữ nhân kia ư?

- Phải rồi! Phải rồi! Ởđâu trên khắp gầm trời này có nữ nhân đẹp hơn nữ nhân trong Mỹ Ngư Cung. Mà trong đó, nàng là con cá chúa đẹp nhất!

- Điện hạ thật là có con mắt biết thưởng thức đấy!

Nàng cười, nụ cười như tiếng rèm ngọc chạm vào nhau. “Ting… ting… ting” nghe rất vui tai. Thái tửĐảm bất giác cao hứng hơn khi nghe được giọng cười đó. Hai người họ nắm tay nhau, ngửa mặt nhìn trời đầy sảng khoái. Mặc cho xung quanh họđang có ít nhất ba vạn chín nghìn một trăm lẻ tám kẻđang lăm lăm khí giới chờ giết họ. Nơi đây cũng là đường cùng rồi. Phía trước mặt là vực thẳm sâu muôn trượng. Song Ngư kiếm đều đã tra vào vỏ. Một trường huyết chiến phía trước mà cả hai vẫn coi như không. Vẫn nắm chặt tay nhau. Vẫn nói những lời đùa giỡn. Thái tửĐảm ném cả hai cây kiếm xuống vực. Đôi mắt y nhìn theo đôi Song Ngư kiếm như thểước lượng việc y và nàng cùng rơi xuống sẽ thế nào. Trong ánh nhìn ấy vẫn đầy phấn khích. Nàng cũng thấy phấn khích theo. Hai con người trẻ tuổi ấy đều thấy phấn khích vô cùng trước vực thẳm hun hút bên dưới. Họđều biết đây là những giây khắc cuối cùng nhưng họ chỉ nghĩ rằng đó là một bước ngoặt khác của mình. Chỉ là đến đỉnh núi này là hết kiếp này. Dưới vực thẳm kia sẽ là một cánh cửa cho một kiếp khác. Họđều biết rằng Song Ngư kiếm trước giờ không có đối thủ. Nếu hai người họ cùng hợp kiếm, ba vạn chín nghìn một trăm lẻ tám kẻ dưới kia thì sẽ ít nhất một trăm lẻ tám người bỏ mạng đểđổi lấy mạng của hai người. Nhưng họ lại nghĩ rằng cái thời gian bỏ ra để chiến đấu đó thật phung phí quá mức. Và họ quyết định chọn cách tận hưởng từng giờ khắc còn lại để tạm biệt kiếp này. Có hề chi! Vương triều đã mất còn không tiếc thì tiếc gì nữa đâu? Ba vạn chín nghìn một trăm lẻ tám kẻđang vây kín ngọn núi này đều muốn được tận mắt trông thấy y chết thì mới yên tâm. Ởđây, đến cả nàng cũng muốn được tận mắt nhìn thấy y chết để chắc chắn rằng kiếp sau cả hai còn gặp lại nhau. Nàng không muốn sống kiếp sau nếu như không được gặp lại y. Nhìn nàng, thái tửĐảm không khỏi thấy xót xa. Mỹ Ngư Cung nổi danh và lâu đời còn hơn cả vương triều của y. Vậy mà nàng, vị nữ cung chủ mới được tiếp lãnh mà sẵn sàng buông bỏ hết vì yêu y. Phan Ngữ Yên! Phan Ngữ Yên! Đời này, kiếp này ta nợ nàng! Nhất định! Nhất định kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa đểđền đáp nàng! Không! Nàng cắn y một cái rõ đau. Không! Ta muốn kiếp sau thái tửđiện hạ phải yêu ta chứ ta không muốn yêu trâu ngựa. Hứa với ta đi! Được! Ta hứa! Ta hứa!

Đám người đã siết chặt vòng vây. Cung thủđã căng tên. Những gươm giáo đã tuốt sáng loáng. Những khuôn mặt đầy phấn khích khi cảm thấy sắp chạm đến một ngai vàng. Lúc ấy cũng là lúc cung chủ Mỹ Ngư Cung Phan Ngữ Yên và thái tửĐảm tay trong tay gieo mình xuống vực sâu thăm thẳm. Không! Không giống vậy. Là gieo mình vào kiếp sau. Là gieo mình vào nhau. Gieo mình vào một tình yêu trọn vẹn. Không rời tay. Không chút sợ hãi. Không có bất cứ cảm giác nào ngoài cảm giác an yên đến tận cùng. Rõ ràng là cảm giác an yên lan tỏa khắp trí não. An yên từ ngón chân đến đỉnh đầu. Không phải là cùng nhau đi chết mà là nắm tay nhau đi đến kiếp sau.

Mình sẽ gặp lại nhau chứ?

Yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên là thứ tình yêu tiết kiệm nhất đấy! Tiết kiệm thời gian. Tiết kiệm tiền bạc. Và tiết kiệm cả công sức nữa.

- Liệu có khi nào yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên rồi mất nhau sau cái nhìn thứ hai không?

- Có cái nhìn thứ hai à?

- Em không biết! Chỉ là...

Nàng im lặng. Trên mặt bàn, những trang bản thảo gạch xóa của cuốn tiểu thuyết lịch sử và cả những mẫu phác họa nhân vật im lặng như nàng. Thái tửĐảm và cung chủ Phan Ngữ Yên đã chết, khép lại gần bốn trăm trang tiểu thuyết bi lụy. Một vương triều rực rỡ. Một Mỹ Ngư Cung nổi danh khắp giang hồ. Những đường kiếm đẹp mắt. Song Ngư kiếm. Những ân oán. Những âm mưu. Và trên hết là một tình yêu bất diệt. Tất cả bỗng trở nên bất động và im lặng. Nàng vừa cho tôi đọc cuốn tiểu thuyết nàng mới viết xong. Lúc ấy, nàng còn bảo: “Em viết cuốn này trong nỗi nhớ anh. Em vẫn tin rằng anh có thật, điện hạ thịt mỡ của em ạ! Anh thấy em tả thái tửĐảm có giống anh không?” Tôi thấy giống. Ít ra về ngoại hình, nếu không muốn nói là cả cách hành xử. Chỉ khác nhau về không gian và thời gian mà thôi. Trong lúc đọc, tôi không khỏi nhiều phen giật mình vì thái tửĐảm nhưđo ni đóng giày từ tôi ra vậy. Mà rõ ràng, đây là lần đầu tiên tôi gặp nàng nhé! Trước lần này, chúng tôi chưa từng gặp nhau dù trong cảm giác, rõ ràng chúng tôi biết có một người như vậy tồn tại trên đời. Cảm giác thật lắm. Thật đến mức tôi đã phải chia tay bốn mối tình chỉ vì họ hao hao giống nhưng họ không phải là nàng. Đến người yêu hiện tại bây giờ là Khánh Chi, tôi cũng không sao hòa hợp được. Luôn cảm thấy đó không phải là cô gái tôi tìm. Cho đến lúc chiều nay, trong quán Spring trên đường Phạm Ngũ Lão này, tôi gặp nàng. Chúng tôi đều đã quên cả việc chúng tôi đều có hẹn với người yêu hiện tại của mình. Khánh Chi cũng sắp tới. Còn nàng thì cũng đã hẹn mang bản thảo này tới nhà xuất bản, nơi bạn trai nàng đang ngồi chờ. Anh ta sẽ là người biên tập và chịu trách nhiệm truyền thông cho cuốn tiểu thuyết này.

- Anh cứ ngồi đi, em sẽ tự bắt taxi được rồi!

- Không! Để anh đi cùng em ra bắt taxi!

Nàng đứng dậy, bước khá dứt khoát ra cửa. Tôi chạy theo. Cố với tay để nắm lấy tay nàng. Nhưng không được. Hai đứa đi bên nhau. Dọc con đường Phạm Ngũ Lão. Có vài chiếc taxi đi qua khiến tôi thắt lòng. Nàng dợm vẫy nhưng rồi lại bảo: “Taxi có người.” Đường phố vắng hay lòng tôi bỗng vắng? Qua một ngã tư. Qua hai ngã tư. Rồi thì cũng phải dừng lại. Chiếc taxi trờ tới. Nàng không thể nói taxi có người được nữa. Và tôi thì càng không thể giữ nàng lại lâu hơn được. Điện thoại của nàng đã reo vài bận. Điện thoại của tôi cũng đã rung liên hồi. Tôi cố gắng giữ lại từng nét khuôn mặt nàng, dáng điệu của nàng, tiếng nói của nàng, hơi thở của nàng... Còn nàng đang vờ nhìn lại bản thảo sau khi đã vẫy tay chào tôi. Xe phóng vụt đi. Tôi nhìn theo và bỗng nhớ hình ảnh thái tửĐảm đứng trước vực sâu thăm thẳm. Tôi không có được cái phấn khích ấy. Trái lại, tôi cảm thấy mất mát. Tôi muốn chạy theo để hỏi nàng một câu: “Mình sẽ gặp lại nhau chứ?” Nhưng chiếc xe đã mất hút rồi! Nếu có cái nhìn thứ hai, tôi biết, mình vẫn sẽ yêu nàng nhưđã yêu từ cái nhìn đầu tiên! Còn nàng thì sao, Ý An ơi!

Tháng 5/2012


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx