Mùa hè tôi tìm thấy Winn-Dixie cũng là mùa hè tôi và ngài mục sư chuyển đến Naomi, Florida để ông trở thành mục sư mới cho Nhà thờ Báp-tít Cánh tay Rộng mở ở đây. Cha tôi là một mục sư giỏi và là người tốt bụng, nhưng đôi khi thật khó để tôi có thể nghĩ về ông như một người cha. Ông dành quá nhiều thời gian để giảng đạo, suy nghĩ về những bài giảng hay chuẩn bị sẵn sàng cho các bài giảng. Vì thế, trong thâm tâm, tôi thầm nghĩ về ông như một “ngài mục sư”. Trước khi tôi ra đời, ông đã đi truyền giáo ở Ấn Độ và đó là lý do tôi được đặt tên là India. Nhưng ông thường gọi tôi theo tên thứ hai của tôi, Opal - cũng là tên của bà tôi. Ông yêu mẹ mình nhiều lắm.
Dù sao thì, khi đi trên đường cùng Winn-Dixie, tôi kể cho nó nghe về nguồn gốc cái tên của mình và lý do tôi chuyển đến Naomi. Tôi cũng kể cho nó về ngài mục sư và chuyện ông là một người tốt như thế nào, ngay cả khi ông quá bận rộn với những bài thuyết giáo, những bài giảng đạo và những người đang đau khổ đến mức không thể đi mua sắm ở cửa hàng bách hóa được.
“Nhưng mày biết sao không?” tôi nói với Winn-Dixie, “mày là một con chó đang đau khổ, nên rất có thể cha sẽ quan tâm đến mày ngay lập tức. Có thể cha sẽ cho phép tao giữ mày.”
Winn-Dixie ngước lên nhìn tôi và vẫy đuôi. Nó đi tập tễnh như thể một trong những cái chân của nó bị làm sao vậy. Và tôi buộc phải thừa nhận rằng nó có bốc mùi. Tệ quá! Nó là con chó xấu xí, nhưng tôi đã yêu nó ngay lập tức bằng cả trái tim.
Khi chúng tôi tới Bãi đỗ xe moóc Góc Thân thiện, tôi nhắc Winn-Dixie phải cư xử đúng mực và trật tự, bởi đây là bãi đỗ xe toàn người lớn và lý do duy nhất tôi ở đây là bởi “ngài mục sư” là một mục sư và tôi là một đứa trẻ ngoan ngoãn, trật tự. Tôi là đứa trẻ mà người quản lý Bãi đỗ xe moóc Góc Thân thiện gọi là “một ngoại lệ”. Vì thế, Winn-Dixie cũng sẽ phải cư xử như “một ngoại lệ”, cụ thể, nó sẽ không được đánh nhau với những con mèo của ông Alfred hay con chó giống Yorkie nhỏ lắm lời có tên là Samuel của bà Detweller. Winn-Dixie chăm chú nhìn tôi khi tôi nhắc nhở nó về mọi thứ, và tôi cam đoan là nó hiểu.
“Ngồi xuống,” tôi ra lệnh khi chúng tôi đến xe moóc của mình, và nó ngồi xuống ngay lập tức. Con chó thật biết cách cư xử! “Ở yên đây,” tôi bảo với nó. “Tao sẽ trở lại ngay.”
Ngài mục sư đang ngồi trong phòng khách, làm việc tại một cái bàn gấp nho nhỏ. Ông để giấy tờ khắp xung quanh và tay đang bóp nhẹ chóp mũi, điều đó có nghĩa là ông đang tập trung suy nghĩ. Hừm, sẽ khó đây!
“Cha ơi?” tôi gọi.
“Ừm,” ông trả lời.
“Cha luôn dạy con là phải biết giúp đỡ những ai kém may mắn hơn mình đúng không ạ?”
“Ừm-ừm,” ông nói. Ông lại bóp bóp cái mũi và lục tìm xung quanh đống giấy tờ lộn xộn của mình.
“Dạ,” tôi tiếp tục, “con vừa tìm thấy một kẻ kém may mắn ở cửa hàng tạp hóa.”
“Thật sao?” ông đáp lại.
“Vâng, cha ạ,” tôi trả lời và chăm chú nhìn ngài mục sư. Thỉnh thoảng ông khiến tôi liên tưởng đến một con rùa ẩn nấp trong mai, suy nghĩ về mọi thứ và chẳng bao giờ thèm ló đầu ra với thế giới. “Cha, con đang suy nghĩ. Liệu kẻ kém may mắn đó, liệu kẻ đó có thể ở cùng chúng ta một thời gian được không?”
Cuối cùng ngài mục sư cũng chịu ngẩng lên nhìn tôi. “Opal, con đang nói về cái gì vậy?”
“Con tìm thấy một con chó,” tôi rụt rè. “Và con muốn được giữ nó.”
“Không chó,” ngài mục sư dứt khoát. “Chúng ta đã nói về chuyện đó trước đây rồi. Con không cần một con chó.”
“Con biết,” tôi tha thiết. “Con biết con không cần một con chó. Nhưng con chó này cần con. Cha nhìn này,” tôi nói. Tôi bước ra cửa xe moóc và gọi lớn, “Winn-Dixie!”
Tai của Winn-Dixie liền dựng đứng lên trong không khí, nó nhe răng ra cười và lại hắt hơi. Sau đó nó tập tễnh đi lên bậc cầu thang vào trong xe moóc, dụi đầu ngay vào lòng ngài mục sư, đè người lên đống giấy tờ. Ngài mục sư nhìn Winn-Dixie. Ông nhìn những cái xương sườn, bộ lông bù xù và những mảng trụi của nó. Ông khẽ nhăn mũi. Như tôi đã nói, con chó có mùi khá tệ.
Winn-Dixie ngước nhìn ngài mục sư. Nó kéo vành môi ra sau, khoe ngài mục sư cả hàm răng khấp khểnh đã ngả màu vàng, vẫy đuôi rối rít làm rơi vài tờ giấy của ông xuống đất. Rồi nó hắt hơi, và lại khiến thêm một vài tờ giấy nữa bay ra khỏi bàn.
“Con gọi con chó là gì?” ông hỏi lại.
“Winn-Dixie,” tôi lí nhí. Tôi không đủ can đảm nói rõ ràng. Tôi có thể thấy Winn-Dixie đã có ảnh hưởng tốt lên ngài mục sư. Ít nhất nó cũng khiến ông chui ra khỏi cái mai của mình.
“Hừm,” ông nói. “Nó là một con chó đi lạc nếu đúng như những gì ta thấy.” Ông bỏ bút chì xuống và khẽ gãi tai Winn-Dixie. “Cũng là một kẻ kém may mắn nữa, chắc chắn rồi. Mày đang tìm một mái nhà phải không?” ngài mục sư hỏi Winn-Dixie, hết sức nhẹ nhàng.
Con chó vẫy đuôi mừng rỡ.
“Chà, thế thì chắc là mày tìm được rồi đấy.”
@by txiuqw4