Một là,” ông bắt đầu. Chúng tôi ngồi trên đi văng và Winn-Dixie ngồi giữa. Winn-Dixie đã quyết định rằng nó cực kỳ thích cái đi văng này. “Một là,” ông lặp lại. Winn-Dixie chăm chú nhìn ông. “Mẹ con rất vui tính. Mẹ có thể làm bất cứ ai cười.”
“Hai là,” ông tiếp tục. “Mẹ con có mái tóc đỏ và mặt nhiều tàn nhang.”
“Giống con,” tôi nói.
“Ừ giống con,” ngài mục sư gật đầu.
“Ba là, mẹ thích trồng cây. Mẹ thực sự giỏi làm việc đó. Thậm chí mẹ có thể cắm một bánh xe xuống đất và trồng lên thành một cái ô tô.”
Winn-Dixie bắt đầu gặm móng vuốt, và tôi phải gõ vào đầu nó để bắt nó dừng lại.
“Bốn là,” ngài mục sư nói. “Mẹ chạy rất nhanh. Nếu con chạy đua với mẹ, đừng bao giờ nghĩ đến việc nhường mẹ chạy trước, bởi chắn chắn mẹ sẽ thắng.”
“Con cũng thế,” tôi nói. “Hồi còn ở nhà ở Watley, con chạy thi với Liam Fullerton và con thắng. Nó nói rằng như thế là không công bằng bởi ngay từ đầu con trai và con gái đã không nên chạy đua với nhau. Con đã bảo rằng nó chỉ là một kẻ thua cuộc cay cú.”
Ngài mục sư gật đầu. Ông im lặng trong giây lát.
“Con đã sẵn sàng cho điều thứ năm,” tôi nhắc.
“Năm là, mẹ không biết nấu ăn. Mẹ con có thể làm cháy mọi thứ, thậm chí cả nước. Mẹ phải rất vất vả mới mở được một hộp đậu. Mẹ không thể nấu được ngay cả một miếng thịt. Sáu là,” ngài mục sư gãi mũi và ngước lên nhìn trần nhà khiến Winn-Dixie cũng ngẩng đầu lên theo. “Sáu là mẹ con yêu những câu chuyện. Mẹ có thể ngồi nghe kể chuyện cả ngày. Mẹ rất thích được nghe chuyện, đặc biệt là những câu chuyện hài hước, những chuyện có thể khiến mẹ cười.” Ngài mục sư gật đầu như thể đang tự đồng ý với chính mình vậy.
“Thứ bảy là gì hả cha?” tôi sốt sắng hỏi.
“Xem nào. Mẹ biết tất cả các chòm sao, tất cả các hành tinh trên bầu trời đêm. Mẹ có thể gọi tên từng ngôi sao một. Mẹ ngắm chúng không bao giờ biết chán.”
“Thứ tám là,” ngài mục sư lim dim mắt, “mẹ con ghét phải làm vợ mục sư. Mẹ nói mẹ không thể chịu đựng được việc các bà ở nhà thờ bình phẩm hôm nay mẹ mặc gì, mẹ nấu món gì hay mẹ hát như thế nào. Mẹ nói cái đó làm mẹ có cảm giác như bị theo dõi mọi lúc mọi nơi vậy.”
Winn-Dixie ngả mình nằm lên đi văng. Nó giụi mũi vào lòng ngài mục sư và gác đuôi vào lòng tôi.
“Mười là...”
“Chín chứ,” tôi cắt ngang.
“Chín là,” ngài mục sư nói. “Mẹ uống rượu. Mẹ uống bia, mẹ uống uýt-ky, và rượu vang. Đôi khi mẹ không thể ngừng uống, điều đó khiến cha và mẹ xung đột khá nhiều. Và điều thứ mười là,” ông thở dài, “điều thứ mười là, mẹ yêu con. Mẹ yêu con rất nhiều.”
“Nhưng mẹ đã bỏ con mà đi,” tôi cự nự.
“Mẹ đã bỏ chúng ta,” ngài mục sư nói nhẹ nhàng. Tôi có thể thấy ông vừa thu cái đầu rùa già nua vào trong cái vỏ rùa ngốc nghếch của mình. “Mẹ gói ghém đồ đạc và rời bỏ chúng ta, không để lại thứ gì phía sau cả.”
“Được rồi cha,” tôi kết luận và rời khỏi đi văng. Winn-Dixie cũng nhảy xuống. “Cảm ơn cha đã cho con biết.”
Tôi đi thẳng về phòng và ngay lập tức viết ra mười điều ngài mục sư vừa kể với tôi. Tôi viết đúng như những gì ông đã kể để không lúc nào tôi có thể quên được, sau đó đọc thành tiếng cho Winn-Dixie nghe đến khi thuộc lòng. Tôi muốn biết mười điều này thật kỹ. Theo cách đó, tôi hy vọng, khi mẹ quay trở lại, tôi vẫn có thể nhận ra bà. Tôi sẽ có thể túm lấy mẹ, ôm mẹ thật chặt và không để cho mẹ rời khỏi tôi một lần nữa.
@by txiuqw4