sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 6

Mùa hè năm đó, tôi dành rất nhiều thời gian trong Thư viện Tưởng niệm Herman W.Block. Cái tên của nó nghe có vẻ như đó là một nơi vô cùng hấp dẫn, nhưng thực ra không phải vậy. Nó chỉ là một ngôi nhà nhỏ cũ kỹ chứa đầy sách do bà Franny Block quản lý - một bà cô hết sức nhỏ bé, già nua với mái tóc hoa râm ngắn, và cũng là người bạn đầu tiên của tôi ở Naomi.

Mọi chuyện bắt đầu khi Winn-Dixie không thích tôi đến thư viện, bởi vì nó không được phép vào trong. Nhưng tôi chỉ cho Winn-Dixie rằng nó có thể đứng bằng hai chân sau và nhìn tôi lựa sách qua cửa sổ. Mọi chuyện đều ổn với nó, miễn là nó có thể nhìn thấy tôi. Nhưng vấn đề là, lần đầu tiên thấy Winn-Dixie đứng bằng hai chân sau nhìn qua cửa sổ, bà Franny Block không nghĩ nó là con chó, mà là con gấu.

Và chuyện đã xảy ra như sau: Tôi đang say sưa chọn sách, tự lẩm bẩm với mình cho tới khi nghe thấy một tiếng hét sợ hãi vang lên. Tôi chạy thẳng đến phía trước thư viện và bắt gặp bà Franny Block, đang ngồi trên sàn nhà phía sau bàn làm việc.

“Bà Franny?” tôi hỏi. “Bà không sao chứ?”

“Một con gấu,” bà lắp bắp.

“Một con gấu?” tôi lặp lại.

“Nó đã quay trở lại,” bà nói.

“Đã?” Tôi lúng túng. “Thế nó đang ở đâu?”

“Ngoài kia,” bà nói và đưa một ngón tay chỉ về phía Winn-Dixie vẫn đang đứng bằng hai chân sau, nhìn qua cửa sổ tìm kiếm tôi.

“Bà Franny Block, nó không phải là gấu, nó là một con chó, con chó của cháu, Winn-Dixie.”

“Cháu chắc chắn chứ?”

“Vâng ạ,” tôi trả lời bà. “Cháu chắc chắn. Nó là con chó của cháu. Cháu có thể nhận ra nó ở bất cứ đâu.”

Bà Franny vẫn ngồi đó run rẩy.

“Đi nào, để cháu đỡ bà dậy. Không có chuyện gì đâu ạ.” Tôi đưa tay ra để bà Franny cầm lấy, và kéo bà đứng dậy. Thực sự bà nhẹ đến nỗi tôi không có cảm giác gì về cân nặng của bà. Khi đã đứng vững trên đôi chân của mình, bà bắt đầu tỏ vẻ xấu hổ, cho rằng hẳn tôi phải nghĩ bà là một bà già ngốc nghếch, nhìn nhầm con chó thành con gấu, nhưng bà không thể quên được kỷ niệm tồi tệ khi một con gấu tiến vào Thư viện Tưởng niệm Herman W. Block từ rất lâu trước đó.

“Chuyện đó xảy ra khi nào ạ?” tôi tò mò.

“Hừm, chuyện dài lắm.”

“Không sao đâu,” tôi khẳng định với bà. “Cháu giống mẹ ở chỗ rất thích nghe kể chuyện. Nhưng trước khi bà bắt đầu, liệu cháu có thể đưa Winn-Dixie vào đây để nó cùng nghe không ạ? Nó sẽ rất cô đơn nếu không có cháu.”

“Hừm ta không biết,” bà lưỡng lự. “Chó không được phép vào trong thư viện này.”

“Nó sẽ ngoan ngoãn thôi ạ. Nó là con chó đã từng đi lễ nhà thờ.” Và trước khi bà kịp trả lời, tôi chạy ra ngoài đưa Winn-Dixie vào trong. Nó bước vào, nằm xuống, phát ra âm thanh “hummmppff“ với một tiếng thở dài, ngay cạnh chân của bà Franny.

Bà nhìn xuống nó và nhận xét, “Nó hẳn là một con chó lớn.”

“Vâng, với cả một trái tim lớn nữa,” tôi nói với bà.

“Ồ,” bà Franny cúi xuống vỗ nhẹ lên đầu Winn-Dixie. Đáp lại, con chó vẫy vẫy đuôi và cọ mũi vào bàn chân người phụ nữ già nua bé nhỏ. “Chờ một chút để ta lấy ghế, ngồi xuống và kể câu chuyện một cách tử tế.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx