Những chỗ lông trụi của Winn-Dixie đã bắt đầu mọc trở lại, phần còn lại cũng đã trở nên bóng mượt và khỏe khoắn hơn. Nó cũng không còn đi khập khiễng nữa. Có thể nói rằng nó có quyền tự hào vì vẻ đẹp mã của mình, tự hào vì không còn trông giống một con chó vô chủ nữa. Tôi nghĩ rằng thứ tôi cần nhất bây giờ là một cái vòng cổ và một sợi dây xích, vì thế tôi đến cửa tiệm thú cưng của Gertrude - nơi có rất nhiều cá, rắn, chuột, thằn lằn cùng đồ dùng cho thú cưng - và tìm thấy một vòng cổ màu đỏ xinh xắn với một sợi dây xích đồng bộ.
Winn-Dixie không được phép vào trong cửa tiệm (có một cái biển lớn bên ngoài đề là: Cấm chó!), nên tôi phải đưa cái vòng cổ và xích chó ra ngoài cửa sổ. Winn-Dixie đang đứng phía bên kia cửa sổ liền kéo môi ra cười toe toét, hắt hơi và vẫy đuôi rối rít; tôi biết là cu cậu cũng thích sợi dây xích và vòng cổ đấy lắm. Nhưng bộ này thì rất đắt.
Tôi quyết định giải thích tình trạng của mình cho người đàn ông đứng sau quầy thu tiền. Tôi nói, “Cháu không có đủ tiền để trả cho những thứ tuyệt vời như thế này. Nhưng cháu rất thích cái vòng cổ và sợi dây xích, cả con chó của cháu cũng thế, nên cháu hy vọng ông có thể cho cháu trả góp.”
“Trả góp?” người đàn ông hỏi lại.
“Gertrude!” ai đó bất chợt hét lên với giọng hết sức giận dữ.
Tôi nhìn xung quanh. Đó là một con vẹt. Nó đang đậu trên chốc một chậu cá cảnh, nhìn tôi chằm chằm.
“Trả góp,” tôi tiếp tục, tảng lờ con vẹt, “bác biết đấy, cháu hứa sẽ trả tiền tiêu vặt của cháu hàng tuần thế nên bác để cho cháu cái vòng cổ và sợi dây xích bây giờ nhé.”
“E không được đâu.” người đàn ông lắc đầu. “Bà chủ sẽ không thích như vậy.” Ông cúi xuống quầy thu tiền mà không ngó tới tôi nữa. Ông ta có mái tóc đen dày, và bóng mượt như Elvis Presley. Ông đeo một cái thẻ tên ghi OTIS.
“Hay để cháu làm việc cho bác,” tôi kiên nhẫn. “Cháu có thể đến lau dọn sàn nhà, phủi bụi trên các giá và đổ rác.”
Tôi nhìn quanh tiệm thú cưng của Gertrude. Cát, vỏ hạt hướng dương và những đám bụi lớn rải rác khắp sàn nhà. Tôi có thể nói rằng nó cần phải được dọn dẹp.
“A,” Otis vẫn tiếp tục nhìn xuống quầy thu tiền.
“Gertrude!” con vẹt hét lên lần nữa.
“Bác có thể tin tưởng cháu,” tôi nói. “Cháu mới chuyển đến thị trấn này nhưng cha cháu là mục sư. Ông ý phụ trách Nhà thờ Báp-tít Cánh tay Rộng mở, thế nên cháu rất trung thực. Chỉ có một vấn đề là, Winn-Dixie, con chó của cháu sẽ phải vào trong cùng với cháu bởi nếu chúng cháu không ở cùng nhau quá lâu, nó sẽ tru lên rất đáng sợ.”
“Gertrude không thích chó,” Otis nói.
“Bà ý là chủ cửa hàng ạ?”
“Ừ, ý ta là, à không, ý ta là...” Cuối cùng ông cũng chịu nhìn lên và chỉ vào bể cá. “Gertrude này cơ, con vẹt ấy. Ta đặt tên nó theo tên bà chủ cửa hàng.”
“Gertrude là một con chim xinh đẹp!” Gertrude gào lên.
“Nó có thể sẽ thích Winn-Dixie,” tôi nói với Otis. “Hầu hết mọi người đều thích nó. Có lẽ nên để nó vào đây gặp con vẹt, và nếu chúng thích nhau, cháu có thể làm việc ở đây?”
“Có thể,” Otis lầm bầm. Ông lại cúi xuống nhìn quầy thu tiền.
Thế là tôi đi ra mở cửa, và Winn-Dixie phi ngay vào trong tiệm.
“Chó!” Gertrude hét lên.
“Ta biết,” Otis trả lời.
Rồi Gertrude trở nên im lặng. Nó vẫn đậu trên chốc bể cá, nghiêng đầu qua bên này bên kia dò xét Winn-Dixie. Con chó cũng đứng đó nhìn chòng chọc vào Gertrude. Nó không động đậy, không vẫy đuôi, không cười, không hắt hơi. Nó chỉ nhìn con vẹt và con vẹt nhìn lại nó. Bất chợt Gertrude dang rộng cánh, bay tới và đậu trên đầu Winn-Dixie.
“Chó,” nó rúc rích.
Winn-Dixie chỉ khẽ vẫy vẫy đuôi.
“Cháu có thể bắt đầu vào thứ Hai,” Otis lên tiếng.
“Cháu cảm ơn,” tôi nói. “Bác sẽ không hối tiếc đâu ạ.”
Trên đường ra khỏi tiệm thú cưng Gertrude, tôi nói với Winn-Dixie: “Mày có khả năng kết bạn tốt hơn bất cứ người nào tao từng biết đấy. Tao cá là nếu mẹ tao biết mày, bà sẽ nghĩ rằng mày là con chó tuyệt vời nhất thế giới.”
Winn-Dixie ngước lên cười với tôi và tôi cúi xuống cười với nó, nên chẳng ai trong chúng tôi nhìn đường đi cả, khiến suýt nữa chúng tôi đâm sầm vào Sweetie Pie Thomas. Cô bé đang đứng mút đầu ngón tay giữa, nhìn chăm chú qua cửa sổ cửa tiệm thú cưng Gertrude.
Nó bỏ ngón tay ra khỏi miệng và nhìn tôi. Nó có đôi mắt to tròn. “Có phải con chim đã đậu trên đầu con chó này không?” nó hỏi. Tóc nó được buộc gọn gàng thành một cái đuôi ngựa bằng một dải ruy băng màu hồng. Nhưng đó không hẳn là một cái đuôi ngựa, chỉ là dây ruy băng với lưa thưa vài sợi tóc.
“Ừ,” tôi trả lời.
“Em đã nhìn thấy nó,” cô bé nói. Cô bé gật đầu và đút ngón tay vào lại trong miệng, rồi lập tức rút ra thật nhanh. “Em cũng nhìn thấy con chó trong Nhà thờ khi nó bắt chuột. Em cũng muốn một con chó như thế, nhưng mẹ sẽ không cho em nuôi đâu. Mẹ nói nếu em thực sự ngoan, mẹ sẽ mua cho em một con cá vàng hay một con chuột nhảy. Đấy là mẹ nói như thế. Em nựng con chó của chị được không?”
“Chắc chắn rồi,” tôi trả lời.
Sweetie Pie Thomas vuốt ve Winn-Dixie lâu và chăm chú đến nỗi mắt Winn-Dixie đã bắt đầu lim dim và nước dãi chảy ra một bên miệng. “Em sẽ tròn sáu tuổi vào tháng Chín này, và em sẽ không mút ngón tay nữa khi em đủ sáu tuổi,” Sweetie Pie nói. “Em sẽ tổ chức tiệc mừng sinh nhật. Chị có muốn đến không? Chủ đề là màu hồng.”
“Có chứ,” tôi nói với cô bé.
“Con chó này đến cùng được chứ?”
“Chắc chắn rồi.”
Tự nhiên tôi cảm thấy rất vui. Tôi đã có một con chó, một công việc, có bà Franny Block làm bạn và bây giờ tôi lại được mời đến bữa tiệc đầu tiên ở Naomi. Tôi không bận tâm lắm về chuyện lời mời ấy đến từ một đứa bé năm tuổi và bữa tiệc đó phải tận tháng Chín mới tổ chức. Tôi không còn cảm thấy cô đơn chút nào nữa.
@by txiuqw4