Thỉnh thoảng tôi kể cho bà Gloria câu chuyện mà bà Franny Block vừa kể cho tôi, hay bắt chước Otis gõ nhịp giày và chơi đàn cho tất cả các con vật nghe. Đôi khi tôi tưởng tượng ra một câu chuyện và bà Gloria Dump sẽ chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối. Bà nói với tôi rằng bà đã từng rất thích đọc truyện, nhưng giờ thì bà không đọc được nữa bởi mắt bà kém quá rồi.
“Bà không thể tìm mua một đôi kính thật tốt ư?” tôi hỏi.
“Cháu à,” bà nói, “người ta không làm ra kính đủ tốt cho những đôi mắt như thế này.”
Một ngày, khi thủ tục kể chuyện đã kết thúc, tôi quyết định nói với bà về việc bác Otis là một tên tội phạm. Tôi nghĩ mình nên kể với một người lớn tuổi về chuyện đó, và bà Gloria là người lớn tuổi tốt bụng nhất mà tôi biết.
“Bà Gloria?” tôi gọi.
“Hử?” bà trả lời.
“Bà có biết bác Otis không?”
“Ta không biết Otis, nhưng ta biết những gì cháu kể cho ta về anh ta.”
“Ừm, bác ấy là một tên tội phạm. Bác ấy đã từng ở tù. Bà có cho rằng cháu nên sợ bác ấy không?”
“Vì lý do gì?”
“Cháu không biết, do đã làm điều xấu, cháu đoán thế. Do đã từng ở tù.”
“Cháu à,” bà Gloria nói, “hãy để ta chỉ cho cháu vài thứ.” Bà chậm chạp đứng dậy khỏi ghế và bám vào tay tôi. “Đi với ta ra phía sau khu vườn này nào.”
“Vâng ạ,” tôi nói.
Chúng tôi bước đi và Winn-Dixie theo sát ngay sau chúng tôi. Đó là một khu vườn khổng lồ tôi thậm chí còn chưa từng đi ra tận phía sau. Rồi chúng tôi dừng lại ở một cây cổ thụ già nua.
“Nhìn cái cây này đi,” bà nói.
Tôi nhìn lên thì thấy những cái chai treo lủng lẳng đầy trên cành cây. Đó là những vỏ chai uýt-ky, chai bia và chai rượu được buộc lên đó bằng những sợi dây. Chúng va loảng xoảng vào nhau tạo nên những âm thanh ma quỷ. Tôi và Winn-Dixie đứng đó chăm chú nhìn lên cây, lông trên đỉnh đầu Winn-Dixie khẽ dựng và nó gầm gừ trong cổ họng.
Bà Gloria Dump giơ gậy lên chỉ vào cái cây.
“Cháu nghĩ sao về cái cây này?”
Tôi trả lời, “Cháu không biết. Tại sao lại có những cái chai trên đó?”
“Để xua đuổi những bóng ma,” bà Gloria trả lời.
“Bóng ma nào cơ?”
“Bóng ma của tất cả những việc việc sai trái ta đã làm.”
Tôi nhìn những cái chai treo trên cây. “Bà đã từng làm nhiều việc xấu đến thế ư?”
“Ừm,” bà nói. “Còn nhiều hơn thế nữa.”
“Nhưng bà là người tốt nhất mà cháu biết,” tôi nói với bà.
“Điều đó không có nghĩa rằng ta chưa từng làm việc xấu.”
“Có cả chai uýt-ky trên đó, và cả chai bia nữa.”
“Cháu à,” bà Gloria Dump nói, “ta biết điều đó. Chính ta là người treo chúng lên đấy. Chính ta là người đã uống những gì có trong đó.”
“Mẹ cháu cũng uống bia rượu,” tôi lí nhí.
“Ta biết.”
“Ngài mục sư nói rằng đôi khi mẹ không thôi uống được.”
“Ừm,” bà nói. “Đó là do tác động của bia rượu lên một số người. Họ bắt đầu uống và không thể dừng lại được.”
“Bà có phải một trong số đó không?”
“Phải, cháu à. Nhưng bây giờ ta không uống gì mạnh hơn cà phê.”
“Có phải uýt-ky, bia và rượu, có phải chúng khiến bà làm những việc xấu gây ra bóng ma này không?”
“Một số,” bà Gloria Dump nói, “một số việc còn lại dù sao ta cũng vẫn làm, dù có men rượu hay không. Trước khi ta học được rằng...”
“Học được gì ạ?”
“Học được rằng điều gì là quan trọng nhất.”
“Điều đó là gì ạ?”
“Điều đó khác nhau tùy thuộc vào mỗi người. Cháu phải tự mình tìm ra nó thôi. Nhưng trong lúc này, cháu cần nhớ rằng, không phải ta lúc nào cũng có thể đánh giá ai đó qua những việc họ đã làm, mà phải bằng những việc họ đang làm. Cháu đánh giá Otis bằng thứ âm nhạc tuyệt đẹp mà ông ấy chơi và lòng tốt của ông ấy với các con vật, bởi đó là tất cả những gì cháu biết về ông tại thời điểm này. Được chứ?”
“Vâng ạ,” tôi trả lời.
“Và những cậu nhóc nhà Dewberry, cháu hãy cố gắng đừng quá khắt khe với chúng, được không?”
“Vâng ạ,” tôi lại vâng một lần nữa.
“Được rồi,” bà Gloria Dump quay lại và bắt đầu bước đi. Winn-Dixie hích tôi bằng cái mũi ướt át của nó và vẫy đuôi; nhưng khi thấy tôi không di chuyển, nó nhanh chóng chạy theo bà Gloria. Tôi đứng im ở đó ngắm nhìn cái cây. Tôi tò mò không biết rằng mẹ tôi, ở nơi nào đó, liệu có một cái cây treo đầy chai lọ thế này không; và tôi tự hỏi liệu tôi có phải là bóng ma của mẹ, cũng như đôi lúc mẹ là bóng ma của tôi hay không.
@by txiuqw4