sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 23

Cứu lấy bánh xăng-uých,” bà Gloria hét lên với tôi. “Cứu lấy rượu pân.”

“Cháu giữ được những bức ảnh chó rồi,” Sweetie Pie kêu lên. Nó chạy xung quanh, gỡ chúng xuống khỏi cây cối và mấy cái ghế. “Mọi người đừng lo, cháu lấy được chúng rồi.”

Tôi chộp lấy đĩa xăng-uých xa lát trứng, ngài mục sư chộp lấy rượu pân và chúng tôi chạy vào trong bếp. Khi chạy trở ra, tôi thấy Amanda đang đỡ bà Franny Block và dìu bà vào trong nhà. Đôi giày cao gót của bà Franny bấp bênh đến nỗi rất có thể bà đã bị cơn mưa xô ngã nếu như Amanda không ở đó đỡ bà.

Tôi đỡ lấy cánh tay bà Gloria Dump.

“Ta vẫn ổn,” bà nói trong khi bám lấy tay tôi và dựa vào đó thật chặt.

Tôi nhìn xung quanh vườn trước khi rời đi. Tất cả giấy kếp đã tan chảy, nến cũng đã tắt hết, và rồi tôi thấy Otis.

“Bác Otis,” tôi hét về phía ông. “Lại đây nào, chúng ta phải chuyển vào trong.”

Khi chúng tôi vào đến trong bếp, Amanda và bà Franny đang vừa giũ người cho khô vừa cười khanh khách.

“Mưa như trút nước vậy,” bà Franny nói. “Không có dấu hiệu báo trước gì cả.”

“Nó tự nhiên từ trên trời rơi xuống,” ngài mục sư nói.

“Ối chà,” bà Gloria nói.

“Chó,” Gertrude gào lên. Tôi nhìn nó. Nó đang đậu trên bàn. Sấm chớp vẫn đang nổ đùng đoàng.

“Ôi không,” tôi kêu lên, nhìn xung quanh bếp.

“Chị đừng lo,” Sweetie Pie nói. “Em đã cứu tất cả những bức ảnh chó. Em giữ nó ở ngay đây.” Nó vẫy đống giấy báo về phía tôi.

“Winn-Dixie đâu rồi?” tôi hét lên. “Cháu quên mất nó rồi, cháu chỉ nghĩ đến bữa tiệc mà quên mất nó. Cháu quên mất không bảo vệ nó khỏi những tiếng sấm.”

“Nào, Opal,” ngài mục sư nói. “Rất có thể nó đang ở ngoài vườn và trốn dưới cái ghế nào đó. Đi nào, ta và con sẽ ra đó tìm xem.”

“Đợi chút,” bà Gloria nói, “để ta tìm cho hai bố con cái đèn pin với mấy cái ô.”

Nhưng tôi không muốn đợi. Tôi chạy thẳng ra vườn. Tôi cúi xuống nhìn bên dưới mọi cái ghế. Tôi tìm xung quanh tất cả các bụi cây. Tôi hét gọi tên nó thật to, cảm giác như muốn khóc. Lỗi tại tôi. Đáng lẽ tôi phải ôm nó thật chặt, nhưng tôi lại quên mất.

“Opal,” tôi nghe tiếng ngài mục sư gọi.

Tôi nhìn lên. Ông đang đứng ở hành lang với bà Gloria, có cả Dunlap và Stevie cũng ở đó nữa.

“Khách của con đến rồi này,” ngài mục sư nói.

“Con không quan tâm,” tôi gào lên.

“Cháu lại đây nào,” bà Gloria nói với giọng hết sức nghiêm khắc. Bà chiếu đèn về phía tôi.

Tôi bước lên hành lang và bà đưa tôi cái đèn pin. “Chào mấy cậu bé này đi,” bà nói. “Nói với các bạn ấy rằng cháu rất vui khi thấy các bạn đến và cháu sẽ quay trở lại ngay khi tìm thấy con chó.”

“Chào,” tôi nói. “Cảm ơn vì đã đến. Tớ phải đi tìm Winn-Dixie rồi tớ sẽ quay trở lại ngay.”

Stevie há hốc miệng nhìn tôi chằm chằm.

“Cậu có cần tớ giúp không?” Dunlap hỏi.

Tôi lắc đầu, cố gắng không khóc.

“Lại đây nào, cháu bé,” bà Gloria kéo tôi lại thật gần và thì thầm vào tai tôi. “Ta không thể giữ ai đó khi họ muốn rời đi, hiểu không cháu bé? Ta chỉ có thể yêu quý những gì ta có khi ta còn thực sự có nó.”

Bà siết chặt lấy tôi.

“Giờ thì, chúc may mắn,” bà nói với theo khi tôi và ngài mục sư bước ra khỏi hành lang đi vào trong cơn mưa.

“Chúc may mắn,” bà Franny cũng nói vọng ra từ trong bếp.

“Con chó không đi lạc được đâu,” tôi nghe tiếng Sweetie Pie hét lên. “Con chó đó quá thông minh để có thể bị lạc.”

Tôi quay người nhìn lại, và thứ cuối cùng tôi thấy là ánh đèn hành lang chiếu trên cái đầu trọc lóc của Dunlap Dewberry. Tự nhiên tôi thấy buồn, nó đứng trên hành lang của bà Gloria, và cái đầu trọc của nó tỏa sáng. Dunlap thấy tôi nhìn nó liền đưa tay lên vẫy. Nhưng tôi không vẫy lại.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx