sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 25

Chưa về tới nơi chúng tôi đã nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ nhà bà Gloria Dump. Chúng tôi nghe thấy tiếng nhạc từ cách đó cả dãy phố. Đó là tiếng đàn ghi-ta, tiếng hát hò và vỗ tay đan lẫn vào nhau.

“Ta tự hỏi không biết chuyện gì đang diễn ra?” cha tôi nói.

Chúng tôi đi lên vỉa hè nhà bà Gloria rồi vòng ra phía sau xuyên qua khu vườn đi vào trong bếp. Và những gì chúng tôi thấy là Otis đang chơi đàn ghi-ta, bà Franny và Gloria ngồi đó hát hò vui vẻ, còn Sweetie Pie thì ở trong lòng bà Gloria. Amanda, Dunlap và Stevie cũng đang ngồi trên sàn nhà, vỗ tay và có vẻ như đang trong tâm trạng vui vẻ nhất. Thậm chí cả Amanda cũng đang cười. Tôi không thể tin rằng họ lại có thể vui vẻ như thế khi Winn-Dixie mất tích.

“Cha con cháu không thể tìm thấy nó,” tôi gào lên với họ.

Tiếng nhạc ngưng lại và Gloria quay sang nhìn tôi, “Cháu à, ta biết là cháu không thể tìm thấy nó. Hai người không thể tìm thấy nó bởi nó vẫn ở đây từ đầu tới giờ.”

Bà với lấy cây gậy gõ vào cái gì đó bên dưới ghế của mình. “Ra đây nào,” bà nói.

Một tiếng khịt mũi rồi thở dài vang lên.

“Nó đang ngủ,” bà nói. “Nó hoàn toàn kiệt sức.”

Bà cầm gậy gõ xung quanh một lần nữa. Lần này Winn-Dixie xuất hiện từ bên dưới cái ghế. Nó đứng dậy ngáp.

“Winn-Dixie!” tôi la lên.

“Chó,” Gertrude kêu lên quang quác.

Winn-Dixie vẫy đuôi, toét miệng khoe với tôi cả hàm răng và rồi hắt hơi. Tôi chạy qua tất cả mọi người, buông mình xuống sàn nhà và vòng tay ôm chặt nó.

“Mày đã ở đâu vậy?” tôi hỏi nó.

Nó lại ngáp một lần nữa.

“Chuyện là thế này,” bà Franny lên tiếng. “Gloria, sao bà không kể cho cô bé nghe?”

“Chà,” bà Gloria nói. “Chúng ta đang ngồi đó đợi hai cha con quay trở về. Sau khi thuyết phục mấy cậu bé nhà Dewberry rằng ta không phải là một mụ phù thủy độc ác với đầy những thần chú và độc dược...”

“Bà ý không phải là phù thủy,” Stevie chen ngang. Nó lắc lắc cái đầu đầy vẻ thất vọng.

“Không phải,” Dunlap nói. “Bà không phải phù thủy. Nếu là phù thủy, bà đã biến chúng ta thành bánh mì nướng từ lâu rồi.” Nó cười toét miệng.

“Tớ có thể nói với mọi người rằng bà không phải phù thủy. Phù thùy không tồn tại,” Amanda nói. “Họ chỉ có trong truyền thuyết thôi.”

“Được rồi,” bà Gloria tiếp tục. “Chuyện xảy ra là sau khi chúng ta kết thúc mấy chuyện phù thủy đó, bà Franny gợi ý rằng tại sao chúng ta không nghe một chút nhạc trong khi chờ đợi hai cha con cháu trở về. Và thế là Otis bắt đầu chơi đàn ghi-ta. Ối chà, không có một bài hát nào anh ta không biết. Và nếu anh ta không biết, anh ta vẫn có thể chơi nó ngay lập tức khi cháu bắt đầu ậm ừ giai điệu. Anh ta quả thật là một thiên tài.”

Bà Gloria ngừng lại, mỉm cười với Otis và Otis cũng mỉm cười lại. Trông ông như thể được thắp sáng từ bên trong vậy.

“Bà kể lại chuyện đã xảy ra đi,” Sweetie Pie nói.” “Bà kể chuyện về con chó đi.”

“Thế là,” bà Gloria nói, “ta và bà Franny bắt đầu nhớ lại tất cả những bài hát chúng ta biết từ thời con gái. Chúng ta bảo Otis chơi những bản nhạc đó và bắt đầu hát, dạy lời cho lũ trẻ.”

“Và rồi có ai đó hắt hơi,” Sweetie Pie la lên cắt ngang.

“Đúng rồi,” bà Gloria nói. “Ai đó hắt hơi mà rõ ràng không phải là một trong số chúng ta, thế nên chúng ta nhìn quanh, nghĩ rằng rất có thể chúng ta đang bị một tên kẻ trộm viếng thăm. Mọi người tìm quanh nhưng vẫn không thấy gì, thế là chúng ta lại tiếp tục hát. Và rồi lại có một tiếng hắt xì lớn vang lên, nghe có vẻ như phát ra từ phía phòng ngủ của ta. Thế là ta bảo Otis đi vào đó thử xem. Ta nói, “Otis, hãy vào trong đó xem ai đang hắt hơi.” Thế là Otis đi vào. Cháu có biết bác ấy tìm thấy cái gì không?”

Tôi lắc đầu.

“Winn-Dixie!” Sweetie Pie lại hét lên.

“Con chó của cháu đã nấp dưới gầm giường suốt cả buổi tối, co rúm lại như thể đây là ngày tận thế vậy. Nhưng nó vẫn mỉm cười như một tên ngốc bất cứ khi nào nghe Otis chơi nhạc, cười tươi đến nỗi hắt hơi.”

Cha tôi phá lên cười.

“Thật đấy,” bà Franny nói.

“Đó là sự thật,” Stevie cũng chêm vào.

Dunlap gật đầu và cười với tôi.

“Vì thế,” bà Gloria nói, “Otis chơi nhạc cho con chó nghe, và rồi từ từ, nó chui ra khỏi gầm giường.”

“Người nó phủ đầy bụi,” Amanda nói.

“Nhìn nó giống hệt con ma ấy,” đến lượt Dunlap.

“Ừa,” Sweeet Pie la lên, “giống hệt một con ma vậy.”

“Hừm,” bà Gloria nói. “nhìn nó như một con ma. Cuối cùng thì sau một lát mưa cũng ngưng, và con chó của cháu cũng yên ổn nằm dưới ghế của ta. Nó bắt đầu ngủ. Nó ở đây từ đó tới giờ, chờ cháu quay trở lại.”

“Winn-Dixie à,” tôi gọi, ôm nó chặt đến nỗi nghe tiếng nó thở khò khè. “Chúng tao đã ở ngoài tìm kiếm, huýt sáo gọi mày còn mày thì lại ở ngay đây. Cháu cảm ơn tất cả mọi người,” tôi nói với mọi người ở đó.

“Chà,” bà Gloria nói. “Thực ra chúng ta chẳng làm gì cả. Chúng ta chỉ ngồi đây chờ đợi và hát vài bài thôi. Chúng ta đã trở thành bạn tốt của nhau. Bây giờ, rượu pân chẳng còn gì ngoài nước và bánh xăng-uých xa lát trứng cũng bị mưa làm cho nát hết. Cháu phải ăn bằng thìa nếu vẫn muốn một ít xa lát trứng. Nhưng chúng ta vẫn còn dưa chuột muối, cả kẹo Littmus Lozenge nữa, và bữa tiệc vẫn tiếp tục.”

Cha tôi kéo một chiếc ghế trong bếp và ngồi xuống.

“Otis,” ông nói, “anh có biết bài Thánh ca nào không?”

“Tôi biết một vài bài,” bác Otis trả lời.

“Cha cứ ậm ừ giai điệu là anh ta có thể chơi được rồi,” bà Franny gật đầu.

Cha tôi bắt đầu ậm ừ và Otis cũng bắt đầu đánh lại trên cây đàn ghi-ta của mình. Winn-Dixie vẫy đuôi rồi lại chui xuống bên dưới gầm ghế của bà Gloria. Tôi nhìn xung quanh, nhìn vào những gương mặt khác nhau, và tôi thấy tim mình như nở ra với niềm hạnh phúc thuần khiết.

“Cháu sẽ quay trở lại ngay,” tôi nói.

Nhưng mọi người đều đang mải hát và cười đùa, còn Winn-Dixie thì đang ngáy, nên không ai để ý đến tôi cả.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx