Cũng buổi tối đó
Cũng bầu trời đêm không ánh sao đó. Âu Thần cũng đứng bên cửa sổ. Sợi dây ren lụa màu xanh trên cổ tay lặng lẽ bay theo làn gió. Gương mặt tuấn tú lạnh lùng của anh chẳng thể hiện cảm xúc gì như thể anh có thể đứng mãi như vậy được, như một pho tượng suốt đêm không hề nhúc nhích. Từ buổi tối lễ trao giải thưởng bài hát vàng thường niên hôm đó, cánh cửa ký ức trong đầu anh đã mở ra một khe hở nhỏ, những ký ức vụn vặt, ít ỏi, rời rạc từng đoạn ấy cứ thoang thoảng hiện về. Dần dần, anh dường như đã có thể liên kết những đoạn ký ức đó lại thành xâu chuỗi, để rồi qua đó, hiểu rõ quá khứ. Nếu là lúc trước, anh sẽ cảm ơn ông trời một lần nữa vì đã trả lại cho anh tất cả những gì thuộc về quá khứ của anh. Nhưng… Lòng Âu Thần vô cùng đau xót. Cứ cho là biết được trước kia, anh và cô ấy quen nhau, gắn bó với nhau, yêu nhau sâu đậm, nhưng biết rồi thì sẽ thế nào đây? Hay rốt cuộc chỉ càng bị tổn thương sâu sắc hơn thôi. Cô ấy đã ruồng bỏ anh. Mà khi nói đến việc đã chia tay, thái độ cô ấy thật hờ hững, không chút tiếc nuối. Nếu được chọn lựa, Âu Thần thà cứ để mình quên đi quá khứ, để cuộc sống năm năm về trước của anh biến thành con số không, không có cô ấy, chưa từng yêu thương ai và chưa từng phải chịu đau khổ tột cùng đến nỗi không thể chịu nổi như thế, cảm giác đó giống như các thớ thịt trên người bị cắt ra từng mảnh một vậy. Chuyện đời thật là quái đản. Khi ra sức truy tìm nó, nó lại giống như những áng mây trên bầu trời, cứ bay mãi, không thể nào níu giữ được. Thế nhưng khi muốn vứt bỏ, nó lại biến thành không khí để rồi khi hít thở, luôn có thể cảm nhận được nó. Lặng lẽ nhìn dòng xe qua lại trên đường tựa biển đèn dưới kia, không biết tự khi nào, đầu Âu Thần lại đau nhói từng cơn như bị kim châm! Âu Thần đưa tay ấn chặt vào huyệt thái dương. Không, anh không muốn nhớ lại bất cứ chuyện gì nữa. Quên đi. Hãy để anh mãi mãi không nhớ lại điều gì! Nhưng rồi, trong đầu anh có một vệt sáng trắng lóe lên. … Đó là một mùa hè oi ả… Những tia nắng trong suốt như thủy tinh chiếu xuống chói lóa… Con đường rộng rãi thoáng đãng đầy bóng mát. Kính xe hơi sáng loáng, bóng cây đan chéo in trên mặt kính, không khí thoang thoảng mùi lá cây và ngan ngát hương thơm. Năm mười bốn tuổi, lần đầu tiên cậu bé Âu Thần lén lút lấy xe hơi của bố tự lái về nhà một mình trên con đường này. Cậu từ từ nhấn chân ga, chiếc xe chạy nhanh hơn, cảnh vật hai bên đường vụt lùi thật nhanh về phía sau, trong huyết mạch cậu lưu chuyển một cảm giác hưng phấn kích thích của tốc độ… Bầu trời trong xanh thăm thẳm như được gột rửa. Nắng vàng rực rỡ. Những hàng cây rậm rạp thẳng tắp, ngày hè nóng bức ngột ngạt, bọn trẻ thổi vào trong không khí những bong bóng xà phòng bảy sắc óng ánh, nhẹ nhàng bay, trong suốt và tuyệt đẹp. Một cô bé mặc váy trắng lấm tấm hoa đang đứng bên gốc cây, mái tóc xoăn xoăn, đôi mắt to tròn như thiên thần trong truyện cổ tích.Cậu ngắm nhìn cô bé ấy. Thoáng chút mơ màng. Giữa đám bong bóng xà phòng đang bay lượn đầy trời, cô bé như trở nên trong suốt, làn da trong suốt, đôi mắt trong suốt, và có đôi cánh cũng trong suốt, cái trong suốt đó khiến cậu có cảm giác cô bé có thể tan biến bất cứ lúc nào… Bỗng nhiên cô bé đó giang rộng hai cánh tay… Đằng xa… Chặn trước đầu xe của cậu… Cậu đờ người ngắm cô bé xinh đẹp tựa như một thiên thần đứng đằng trước kia, hình như có một mùi hương thơm ngọt ngào giữa mùa hè oi ả, hình ảnh cô bé như là không có thật, nhưng lại rất mãnh liệt khắc sâu vào cuộc đời cậu… Trong mơ màng… Cậu quên cả đạp phanh… Cho đến khi cô bé chỉ còn cách một thân xe, cậu mới hốt hoảng cứng căng người, chiếc xe két phanh quay một vòng tròn, chim trên cây sợ hãi nháo nhác bay tứ phía. Cô bé nhỏ nhắn bị xe đụng phải, bắn ra ngoài, thân người mềm nhũn yếu ớt từ từ ngã xuống đất… Trong không khí ngày hè… Bong bóng xà phòng bay lượn nhẹ nhàng… Cậu từ trong xe vội vàng nhảy ra, hoảng loạn ôm lấy cô bé nhỏ nhắn bị đụng ngã trên con đường rợp bóng cây. Cô bé chỉ khoảng mười tuổi, thân hình vừa mềm vừa nhẹ, ánh nắng đan nhau lọt qua những kẽ lá rọi xuống, da cô bé trắng như búp bê, đôi mắt màu hổ phách nhìn cậu chằm chằm. Rồi, cô bé ngất đi. Lịm dần trong vòng tay cậu. … Tầng trên cùng của tòa nhà tập đoàn Âu Thị. Chiếc bàn họp màu đen của nhà thiết kế nổi tiếng Italia, mặt sàn đá cẩm thạch màu đen, màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ. Bóng Âu Thần lạnh lùng đau khổ, từ từ, vệt sáng trắng ấy dần biến mất, cơn đau như kim châm vợi dần. Âu Thần đứng thẫn thờ. Là quen nhau như vậy sao? Đột ngột xuất hiện trong cuộc đời anh, rồi lại đột ngột dứt áo ra đi. Đối với cô ấy mà nói, trong cuộc đời anh, chỉ cần cô ấy muốn là có thể tự do đến rồi đi, còn anh không thể thay đổi được sao. Âu Thần lạnh lùng cắn chặt môi. Lần này cô đã sai. Anh sẽ không để cô tiếp tục ra đi dễ dàng như vậy, nếu số phận đã buộc họ lại với nhau, vậy thì, phải buộc cho tới cùng chứ. Sau khi quay xong quảng cáo Lỗi Âu, giám đốc sản xuất bộ phim Bản tình ca trong sáng đã quay lại tìm tập đoàn Âu Thị xin đầu tư. Âu Thần đã đồng ý và trở thành nhà đầu tư lớn nhất cho bộ phim này. Với một điều kiện. Chọn Doãn Hạ Mạt đóng vai nữ chính thứ hai trong kịch bản. ***
Trời về khuya. Doãn Hạ Mạt bước ra khỏi tòa nhà nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm, xe bus và tàu điện ngầm đều đã hết chuyến. Cô gượng cười, mà quên mất đã không gọi điện cho Tiểu Trừng, không biết Tiểu Trừng có lo lắng hay không. Tuy chưa ăn gì nhưng bụng cũng không thấy đói, chân tay nặng trịch như con thuyền bị chất đầy. Bỗng nhiên có người gọi tên cô. “Chị Doãn!” Doãn Hạ Mạt ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, một chiếc xe Bentley, trong xe là một cô gái rất xinh xắn đang dịu dàng cười và vẫy tay gọi cô. Là Khiết Ni, trợ lý của Lạc Hi. “Anh Lạc Hi bảo em tới đây đợi chị”, Khiết Ni cười nói, “em không nghĩ là phải chờ lâu thế này, suốt từ chín giờ tối đấy!”. “À…” Doãn Hạ Mạt cười khiếm lỗi, hôm trước vừa mới gặp Lạc Hi, không biết là có chuyện gì. “Chị mệt lắm hả?” Khiết Ni chăm chú nhìn Hạ Mạt. “Không đâu.” Doãn Hạ Mạt mỉm cười. “Anh Lạc Hi nói, nếu chị thấy mệt thì đưa chị về thẳng nhà luôn, còn nếu chị không mệt lắm thì anh ấy muốn mời chị tới khách sạn, ở đó có một bữa tiệc chúc mừng nho nhỏ.” “Chúc mừng?” “Vâng!” Khiết Ni cười vui vẻ, “Anh Lạc Hi có một tin tốt lành muốn được chia sẻ với chị.” Lạc Hi? Tin tốt lành? Doãn Hạ Mạt im lặng, do dự hồi lâu, tâm trạng cô lúc này không thích hợp với việc chúc mừng hoặc chia sẻ điều gì cả. Nhưng… Cuối cùng, cô gọi điện cho Tiểu Trừng báo cô sẽ về nhà muộn một chút để cậu khỏi lo. Đêm. Giữa biển xe tấp nập qua lại như mắc cửi “Ừm… Tên em là Trần Khiết Ni…” Khiết Ni vừa lái xe về hướng khách sạn của Lạc Hi, vừa từ tốn nói, thái độ có vẻ e dè. Doãn Hạ Mạt hơi giật mình. Cô chăm chú nhìn Khiết Ni, nghi ngờ hỏi: “Hồi trước mình có biết bạn không?”. Khiết Ni đã thể hiện thái độ đó hai, ba lần rồi, như kiểu chắc chắn là mình phải biết cô ấy, nhưng tại sao lại không nhớ ra nhỉ? “Không nhớ em cũng là điều bình thường thôi…” Khiết Ni lắc đầu hơi thất vọng, nhưng lấy lại tinh thần ngay, cô cười rồi nói: “Không sao, nếu đổi lại em là chị Hạ Mạt, em cũng sẽ không nhớ được Trần Khiết Ni là ai.” “Bạn học khóa dưới mình à?” Doãn Hạ Mạt hơi bối rối. “Em cũng học trường Thánh Huy”. Khiết Ni mỉm cười, đưa mắt lướt nhìn Doãn Hạ Mạt, “Hồi đó, chị Doãn Hạ Mạt là nữ sinh xuất sắc nhất trường, vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, lại nghĩa hiệp nữa,… hồi đó em rất ngưỡng mộ chị, chị luôn là thần tượng của em…”, hai má Khiết Ni ửng đỏ. “Từ cái lần chị cứu đứa con gái mập thoát khỏi bàn tay của đám con gái hư hỏng đó thì em đã bắt đầu ngưỡng mộ chị rồi… chị không biết đâu, đám con gái hư hỏng đó thường xuyên ăn hiếp tụi lớp dưới tụi em, em cũng đã từng bị chúng đánh… Nhưng sau này, khi chị chặn được bọn đánh đứa con gái cầm đầu đám con gái hư hỏng đó, lúc đó, em cũng đứng ở đó, rất gần chị… em nghe chị điềm tĩnh nói với con bé đó là: Này, những người đánh bạn đâu phải là tôi, đừng nên giống lũ chó cắn bừa. Người ta đánh bạn là vì mắc nợ Thiếu gia, chả có gì liên quan đến tôi. Trên thế gian này có người tốt với bạn, có người hại bạn. Đám bạn của bạn không dám cứu bạn, tôi cứu bạn, bạn nên cảm ơn tôi mới phải…”. Khiết Ni đã theo học khẩu khí nói chuyện của Doãn Hạ Mạt năm đó. “Chị Doãn Hạ Mạt quá oai!”, Khiết Ni cười rạng rỡ, đôi mắt sáng như sao. “Từ đó về sau em thề mai này sẽ trở thành một người giống như chị Doãn Hạ Mạt: tốt bụng, chính trực, điềm tĩnh, lạnh lùng. Em sẽ là kẻ tùy tùng, người ủng hộ trung thành nhất của chị Hạ Mạt.” “Nhưng…”, cô hơi ngượng, “mấy năm không gặp chị, giờ gặp rồi em vừa hồi hộp, vừa sung sướng nhưng lại không dám nói với chị những chuyện này, sợ chị nghĩ em quá trẻ con…”. Nhìn nét mặt đỏ ửng bối rối của Khiết Ni, trong đầu Doãn Hạ Mạt dần dần hồi tưởng lại những ký ức của một thời xa xưa. Nhiều năm trước có một cô bé lúc nào cũng thập thò trong góc quẹo của con phố nhỏ, hễ bị Doãn Hạ Mạt nhìn thấy, cô bé liền đỏ mặt xấu hổ chạy biến đi. “Cô bé lúc nào cũng trốn ở đầu hẻm đó…” Cô hỏi dò. “Chính là em đó!” Khiết Ni vui mừng nói, cô cho xe chạy nhanh hơn. “Có một lần chị bắt được em, chị bảo nếu thích Lạc Hi thì hãy nói với anh ấy, đừng trốn mãi như vậy. Nhưng… nhưng người mà em ngưỡng mộ không phải là anh Lạc Hi mà là chị! Lúc đó em quá sợ hãi, cái gì cũng không dám nói, chỉ rụt rè, lí nhí nói được mỗi câu: Em là… Trần Khiết Ni…”. “Ra là vậy.” Doãn Hạ Mạt không biết nên biểu hiện cảm xúc như thế nào cho thích hợp. “Vâng”. Khiết Ni cười e lệ. “Nên em hy vọng chị có thể nhớ được tên em, có thể biết được có người đã từng rất sùng bái chị. Sau này, cơ duyên thật trùng hợp, em đã trở thành trợ lý của anh Lạc Hi. Lúc đó em có một cảm giác rất mãnh liệt, qua anh Lạc Hi, em sẽ có cơ hội được gặp lại chị Hạ Mạt.” Cô thở một hơi dài thật mãn nguyện. “Bây giờ quả nhiên đã gặp lại được, và rồi rốt cuộc em cũng đã có cơ hội nói hết lời này cho chị nghe.” “Cảm ơn em.” Doãn Hạ Mạt mỉm cười. Chuyện ngày xưa đó đã phai nhạt trong ký ức của cô, chỉ còn lại những đường nét mờ mờ, tuy nhiên cô vẫn rất biết ơn trời vì có người đã nhớ cô đến vậy. Chiếc Bentley chạy vào trong khu vực tòa nhà khách sạn sang trọng. Khiết Ni dừng xe lại. Cô dẫn Doãn Hạ Mạt bước vào tòa nhà, chỉ có hai người họ trong thang máy, Khiết Ni tự dưng chăm chú nhìn Hạ Mạt, thái độ rất trịnh trọng “Anh ấy và em giống nhau”. “Hả?” “Anh Lạc Hi và em giống nhau, trước sau đều không thể quên được chị Hạ Mạt. Tận đáy lòng anh ấy luôn luôn chỉ có mình chị, yêu chị cháy bỏng.” Nụ cười của Khiết Ni trong sáng và kiên định. “Cho nên em phải bảo vệ anh Lạc Hi và chị, chỉ có anh ấy mới là người sánh được với chị Hạ Mạt mà thôi.” Doãn Hạ Mạt có chút thất sắc thẫn thờ. Sau rồi cô cũng mỉm cười, không nói thêm gì. ***
Phòng khách rất rộng, đèn tường tỏa ánh sáng êm dịu, cánh cửa sổ kéo lên một nửa, rèm cửa khá đẹp phất nhẹ theo gió đêm thổi vào, không gian phảng phất mùi hương dìu dịu. Thảm nhung trắng, trên bàn có một chai Champagne đỏ, hai cốc rượu bằng thủy tinh và một cái bánh kem trái cây nho nhỏ. Không gian tĩnh mịch như một bức tranh sơn dầu. Trên chiếc sofa màu tím. Lạc Hi đang chìm trong giấc ngủ, anh gối đầu lên cánh tay, quầng mắt hiện lên vẻ mệt mỏi, làn da đẹp mịn màng như men sứ, anh như chàng hoàng tử trong câu chuyện cổ tích, hơi thở đều đều khiến người ta không nỡ đánh thức anh. “Mấy ngày hôm nay anh ấy mệt nhừ người.” Khiết Ni khẽ thì thầm bên tai Doãn Hạ Mạt. “Bộ phim Cờ chiến sắp bấm máy, kinh phí thực hiện tới gần một tỷ, sẽ tham dự giải Oscar. Giám đốc sản xuất và đạo diễn đã có lời mời Lạc Hi đóng vai chính. Anh ấy phải tham dự rất nhiều những hoạt động chuẩn bị ban đầu, phải xuất hiện khắp nơi, thường xuyên bận tới mức ngay cả cơm cũng không có thời gian mà ăn nữa. Ngoài ra lại còn vô số những cuộc phỏng vấn của giới báo chí nữa, các đài truyền hình mời tham gia chương trình của họ. Nhưng mà, anh ấy bắt em phải cố gắng thu xếp bằng được tất cả mọi việc trước chín giờ tối.” Doãn Hạ Mạt nhìn Lạc Hi. Thảo nào, lúc trước cô luôn cảm thấy khó hiểu, công việc của Lạc Hi luôn bận rộn là vậy, mà tại sao anh vẫn có thể thường xuyên gặp cô vào buổi tối được. Nhưng lúc đó, trông anh rất buồn ngủ, anh có thể thiếp đi bất cứ lúc nào. “Em đi đây, có chuyện gì thì gọi vào di động cho em nhé!” Khiết Ni rón rén ôm một cái chăn mỏng từ phòng ngủ ra dúi vào tay Doãn Hạ Mạt. Cô mỉm cười khẽ nói: “Giao anh Lạc Hi cho chị luôn đấy!”. Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại. Phòng khách chỉ còn lại Doãn Hạ Mạt và Lạc Hi. Doãn Hạ Mạt không đánh thức Lạc Hi, cô nhẹ nhàng đắp chiếc chăn mỏng lên người anh. Cô cúi đầu nhìn nét mặt điềm tĩnh của anh khi ngủ, trong lòng mềm mại xao động. Ngón tay lướt nhẹ lên mái tóc đen nhánh của anh, đôi môi cô dịu dàng hé mở, nét lạnh lùng quen thuộc trên khuôn mặt lặng lẽ tan đi. Ngắm nhìn anh thật lâu. Sau đó, ánh mắt rời anh, cô ngồi xuống tấm thảm trắng, tựa lưng vào sofa, ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy kịch bản bộ phim Bản tình ca trong sáng ra, bắt đầu xem lại lần thứ mười hai. Một đêm không trăng không sao. Gió đêm thổi qua khung cửa sổ. Nhìn vào lời thoại kịch bản, đầu óc Doãn Hạ Mạt lại trở nên trống rỗng, bàn tay vô thức nắm chặt lại, đạo diễn Từ gầm lên, nổi giận đùng đùng và tiếng nói châm chọc cạnh khóe của những người khác như cơn ác mộng trở lại văng vẳng bên tai cô… … “Người ta là ca sĩ tài năng mới, chỉ có giọng nói, không biết biểu lộ cảm xúc đâu.” “Cô là người gỗ à?!” “Cô là diễn viên! Không phải xác chết!” “Doãn Hạ Mạt! Ánh mắt cô có thể biểu cảm hơn được không? Anh ta là người đàn ông mà cô đã thầm yêu mười mấy năm trời đó! Tình cảm mãnh liệt bị kìm nén trong lòng đã bấy lâu nay, cô yêu anh ta tới mức có thể chết đi nhưng không thể nói ra được! Hiểu không vậy?!” “Làm sao cô lại chui được vào đây…” “Tôi diễn còn hay hơn cô ta nhiều…” “Hôm nay cô cố tình muốn hại chết tôi đúng không?” … Hạ Mạt lắc đầu thật mạnh, cố gắng gạt đi những âm thanh đáng sợ đó. Cô có thể làm được, trên thế giới này không có việc gì là không làm được, cô lại không phải là loại người ngu ngốc, cô cam tâm chịu khổ. Chính vì vậy cô sẽ có thể diễn tốt, chỉ cần cho cô chút thời gian để cảm nhận nhân vật. Nhưng… Tận đáy lòng cô lại có một âm thanh khác lạnh lùng phát ra, tại sao họ phải cho cô thời gian chứ? Họ có thể thẳng thừng gạt bỏ cô, chọn một diễn viên có kỹ năng diễn xuất chúng chứ đâu cần một người đang phải học từ đầu, như vậy chẳng tốt hơn sao? Nếu cô cứ tiếp tục vụng về như thế, thì với bản tính nóng nảy của đạo diễn, có lẽ sẽ phải thay người khác thật. Nắm thật chặt những ngón tay của mình, Doãn Hạ Mạt ngồi im lặng ngây người. Đúng lúc này, Hạ Mạt nghe thấy những âm thanh đứt đoạn trong mơ của Lạc Hi, rồi toàn thân anh bắt đầu run rẩy không yên. Cô quay người lại nhìn, thái dương anh lấm tấm những giọt mồ hôi, lông mày nhíu lại, đôi môi cũng nhợt nhạt, thân người nhè nhẹ run, ú ớ: “Đừng đi… con rất lạnh… mẹ ơi…” Cô hơi ngạc nhiên, song lập tức nhận ra ngay anh đang gặp ác mộng. Năm năm trước khi cha mẹ cô qua đời, Tiểu Trừng nằm viện hơn nửa năm, lúc đó Tiểu Trừng cũng thường xuyên gặp ác mộng. Chăm sóc em bên giường bệnh, trong một đêm Hạ Mạt thường phải gọi Tiểu Trừng tỉnh dậy ba, bốn lần. “Đừng đi… mẹ ơi…” Lạc Hi vùng vẫy gào nhỏ, anh đau đớn trở mình. “Tỉnh dậy đi, chỉ là mơ, chỉ là nằm mơ thôi, tỉnh dậy là sẽ ổn thôi.” Doãn Hạ Mạt vừa dịu dàng nói, vừa đưa tay đập nhẹ lên vai Lạc Hi. “Mẹ ơi…” Khóe mắt Lạc Hi ưa ứa nước mắt, anh run rẩy gập tròn người trong sofa. “… Mẹ ơi… con rất lạnh…” “Tỉnh dậy nào…” Hạ Mạt khẽ gọi anh. “Tỉnh dậy là sẽ ổn thôi, đừng sợ, đó chỉ là mơ thôi…” Hai hàng lông mi của Lạc Hi run run. Đôi mắt ươn ướt từ từ mở ra, trong khoảnh khắc anh vẫn còn như đang chìm đắm trong giấc mơ, chưa tỉnh hẳn được. Anh ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, vài giây sau, anh chầm chậm quay đầu sang bên cạnh nhìn Doãn Hạ Mạt, thái độ cô thật ân cần. “Tỉnh chưa?” Cô mỉm cười, chăm chú nhìn anh. Lạc Hi nhìn lại cô, nét mặt có sự yếu đuối của một nỗi cô đơn sâu thẳm. Anh im lặng nhìn cô rất lâu, cuối cùng anh cũng tỉnh hẳn, ngồi dậy, anh nói với cô: “Xin lỗi, hình như anh đã ngủ thiếp đi.” “Mấy ngày nay mệt lắm phải không?” Giọng cô ấm áp “Anh đi rửa mặt đi.” Lạc Hi đứng phắt dậy đi vào phòng tắm, cô nghe thấy tiếng nước chảy, rồi tiếng nước vỗ lên mặt. Lạc Hi từ trong phòng tắm bước ra, Doãn Hạ Mạt thấy anh đã trở lại là một Lạc Hi như trước, trên tóc đọng vài giọt nước, dáng vẻ thanh nhã khoan thai, hoàn mỹ không chút mỏi mệt. Cô thầm thở dài. Anh và cô quả nhiên cùng một típ người, mãi mãi cần một bộ áo giáp thật dày để che giấu điểm yếu của mình, hình như nếu không bị người khác nhìn thấy thì bản thân cũng sẽ quên đi những mềm yếu ấy. “Bụp!” Nút chai Champagne bay ra. Hai cốc thủy tinh đụng vào nhau phát tiếng kêu lanh lảnh, rượu Champagne xoay tròn dưới đáy cốc. Lạc Hi như đang cười thầm, đẹp như hoa anh đào nhảy múa trong đêm đầy sao, nét mặt không còn vương lại một chút bi thương trong cơn ác mộng vừa rồi. “Chúc mừng em ngày đầu tiên đóng phim suôn sẻ.” Anh cười nói “…” Mi mắt Doãn Hạ Mạt cụp xuống. “Đây chính là tin tốt lành của anh sao?” “Sao thế?” Lạc Hi đặt cốc rượu xuống, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt cô nhanh chóng lẩn tránh anh, nhưng sự ủ ê suy sụp vẫn hiện rõ trên gương mặt, trong lòng anh đã đoán ra được mấy phần. “Đạo diễn la em à?” Cô không nói gì. “Các bạn diễn cười nhạo em à?” Cô vẫn im lặng không nói một lời. Lạc Hi cười, giang hai cánh tay ôm trọn cô vào lòng như ôm một đứa trẻ, khẽ lắc lư, anh nhẹ nhàng nói: “Hạ Mạt, đây mới chỉ là khởi đầu của em thôi… sau này, đợi đến lúc em trở thành minh tinh, nhận được hàng loạt giải thưởng lớn về diễn xuất, em sẽ hiểu, những xấu hổ, nhục nhã phải chịu đựng trong buổi quay phim ngày hôm nay không là gì cả. Chẳng qua đây là bước khởi đầu trong sự nghiệp nghệ thuật lâu dài của em…” Anh ôm chặt cô trong lòng. Một mùi thơm của cơ thể nhẹ nhàng thấm nhẹ trên người cô. Đôi mắt cô bắt đầu ươn ướt. “Có những người đã được đào tạo chuyên nghiệp, học mấy năm sau mới được diễn. Cũng có những người thì lại lao thẳng vào nghề diễn luôn, chính vì không có kinh nghiệm nên đương nhiên là gặp khó khăn. Kinh nghiệm thì có thể tích lũy, có thể học hỏi được, dựa vào sự thông minh và nhanh nhẹn của em, em nhất định sẽ là một diễn viên tài hoa làm chấn động cả thế giới.” “Được rồi!” Doãn Hạ Mạt nói nhỏ. Cô thừa biết anh muốn an ủi cô, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy ấm áp. “Em cho rằng anh đùa cho em vui à?” Lạc Hi mỉm cười hôn lên mái tóc dài dày như rong biển của cô. “Em biết không? Em và anh là những diễn viên trời sinh.” Cô ngỡ ngàng. Ngẩng đầu nhìn anh. “Từ nhỏ chúng ta đã sống ở cô nhi viện, hoàn cảnh đó buộc chúng ta luôn phải ngụy trang cho chính mình, hóa thân vào vai một đứa trẻ ngoan ngoãn, khéo léo hiểu chuyện để được mọi người yêu thương, như vậy mới có thể tiếp tục sống được.” Ngón tay của Lạc Hi vuốt nhẹ lên mái tóc cô. “Chúng ta đã quen diễn kịch rồi, có thể là cố ý, cũng có thể là vô tình chúng ta đã che giấu bản thân chúng ta đi, và cũng chính là vì bản thân, chúng ta lại mang những bộ mặt khác. Diễn kịch là kế sinh nhai của chúng ta, đã ăn sâu vào trong xương tủy của chúng ta, nó trở thành một bản năng, vì sự sinh tồn mà bản năng đó trở lên mãnh liệt mà người khác không thể bắt kịp được. Em cần phải học, nhưng chỉ là học cách vận dụng bản năng này như thế nào vào việc diễn kịch thôi.” Doãn Hạ Mạt trầm tư.
@by txiuqw4