Âu Thần từ từ cầm từng bức, từng bức đặt trước mặt Doãn Hạ Mạt, trong mỗi bức tranh đều có hình cô, giống như những tấm ảnh ghi lại sự thay đổi của cô từ nhỏ đến lớn. Có bức vẽ cô đang đọc sách, có bức vẽ cô đang đi trên con đường rợp bóng cây, bức lại vẽ cô đang phục vụ khách trong cửa hàng bán bánh mì, bức thì trong phòng bếp cô đang nấu cơm. “Em có phát hiện ra…” Âu Thần ngắm nhìn Hạ Mạt trong từng bức tranh, hạ giọng nói: “… dù là trong bức tranh nào đi nữa, Tiểu Trừng cũng đều vẽ em đang cười, nụ cười thật rực rỡ, sán lạn như thể cuộc đời này chẳng có gì phải ưu tư phiền muộn, cuộc sống thật đơn giản và vui vẻ vô cùng.” Từng bức, từng bức tranh. Ánh mặt trời vàng rực từ khe hở giữa những lá cây phong rơi xuống là cảnh cô đang đứng dưới gốc cây gọi anh và Tiểu Trừng ăn cơm, cô vừa kéo tay Tiểu Trừng, vừa quay mặt về phía anh nói cười cái gì đó. Trong phòng bệnh, hoa đỗ quyên nở rộ trên bệ cửa sổ, tay cô cầm bình tưới nước quay đầu lại mỉm cười, những nét than chì nhẹ nhàng vẽ ra một nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt Hạ Mạt. Cô ngồi trước biển… Cô ở giữa những đóa hoa… Cô đang đong đưa trên chiếc xích đu… Trong từng bức tranh Tiểu Trừng vẽ… Cô đẹp đến nỗi khiến người xem mê mẩn ngắm nhìn. Bởi vì tất cả hình ảnh cô trong những bức tranh đó đều đang cười, mỉm cười, cười giận, cười lớn vui vẻ, những nụ cười đó giống như ánh mặt trời rực rỡ trên những bông hoa đang nở rộ được thể hiện từ khóe môi đến ánh mắt. “Cái mà Tiểu Trừng muốn nhìn thấy nhất đó là nụ cười của em. Tiểu Trừng thích nhất là nhìn thấy nụ cười của em.” Âu Thần nhẹ nhàng kéo cô ôm vào lòng. “Nếu như trên thiên đường, cậu ấy có thể nhìn thấy được em thì cậu ấy nhất định muốn nhìn thấy em đang sống một cuộc sống vui vẻ, muốn nhìn thấy được nụ cười luôn nở trên đôi môi em.” Thân người Doãn Hạ Mạt vẫn đờ đẫn. Đôi mắt cô hấp háy nhìn những bức tranh đó, hình như cô bị chúng thôi miên, thân người cô cứng đờ rất lâu, rất lâu, thân nhiệt càng lúc càng lạnh buốt. “Hạ Mạt, tỉnh lại đi…” Âu Thần cố gắng dùng cơ thể ấm áp của mình ôm chặt Doãn Hạ Mạt trong lòng để xua đi cái lạnh buốt trên người cô. “Tiểu Trừng đã chết rồi…” “Tiểu Trừng đã chết rồi…” Sắc đêm đen ngòm, Âu Thần ôm Hạ Mạt thật chặt, nói rõ ràng với cô từng câu từng chữ. Thức tỉnh cô ấy, làm sao để thức tỉnh được cô ấy, nếu như hiện thực tàn khốc đó một lần nữa lại trải đầy máu trước mặt cô sẽ làm cô thức tỉnh, cho dù có quá tàn nhẫn khốc liệt đi chăng nữa, Âu Thần cũng sẽ quyết định chọn cách đó bằng được. Nhưng… Doãn Hạ Mạt thật sự đúng là không biết sao? Hoặc giả trong tiềm thức của Hạ Mạt đã biết từ lâu, nhưng cô không thể nào chịu đựng nổi sự yếu đuối nhu nhược của mình, và cũng không thể nào chấp nhận nỗi đau trước cái chết của cậu em trai, vì thế mới nhốt mình thật kỹ trong sâu thẳm. Nếu như đem cô ấy ra thức tỉnh, cô ấy sẽ sống lại hay sẽ bị hủy diệt tới cùng? Chỉ có điều nếu như do cô ấy tự khép mình thì kết quả sẽ lại chỉ còn có mình cô. “Tiểu Trừng đã chết rồi…” Doãn Hạ Mạt ngây ngô đờ đẫn nhìn mình hoặc mỉm cười, hoặc giận, hoặc cười lớn vui vẻ trong từng bức tranh đang bày đầy trên giường và trên sàn nhà, màu sắc trong các bức tranh sặc sỡ rối tung, câu nói đó giống như trong cơn ác mộng vọng lại mãi không thôi. Thân người Doãn Hạ Mạt dần dần từ chỗ lạnh buốt lại trở nên cứng đờ, rồi lại từ chỗ cứng đờ chuyển qua run rẩy. Rất chậm. Khóe môi cô gần như không động đậy nổi. Sau đó Doãn Hạ Mạt ngơ ngẩn đứng lên, cô rời khỏi vòng tay Âu Thần bước ra ngoài phòng ngủ của Doãn Trừng. Cánh cửa sổ trong phòng khách mở ra, chiếc màn cửa bị gió đêm thổi bay phần phật, Doãn Hạ Mạt không ngồi trong chiếc ghế giống như trước nữa mà lại dựa lưng vào bức tường cuộn mình ngồi dưới mặt sàn. Thân người cô cuộn tròn như một con tôm chín. Không ngừng run rẩy. Doãn Hạ Mạt ngơ ngác nhìn sắc đêm đen ngòm ngoài cửa sổ. Tư thế đó được cô giữ suốt một đêm, Âu Thần lấy chiếc chăn thảm cuốn lấy Hạ Mạt rồi cùng cô ngồi tới sáng. Từ nửa đêm tới khi mặt trời ló dạng, Hạ Mạt cuộn mình, lưng dựa vào tường ngồi đó lặng lẽ, gương mặt bất động như con búp bê, hai mắt không biết chớp ngây đơ. Ánh mặt trời sáng tinh mơ chiếu lên người cô. Cô vẫn ngồi đó bất động. Gần trưa cô không còn xuống bếp chiên cánh gà như thường ngày nữa, cô vẫn ngẩn người ngồi im lặng như thể có một bức tường dày hơn mới xuất hiện vây xung quanh cô. Thức tỉnh cô ấy… Anh phải làm thế nào để thức tỉnh cô ấy… Âu Thần nhắm mắt lại, trong sự tuyệt vọng cuốn chặt trái tim, đột nhiên anh nhớ tới chuyện mấy ngày trước Trân Ân nói với mình. Là hôm nay phải không nhỉ? Đúng rồi, là chiều hôm nay. Từ từ mở mắt ra. Nhìn Hạ Mạt ngồi cuộn mình bên cạnh. Đôi mắt Âu Thần sẫm lại, anh mím chặt môi rồi bế cô vào phòng tắm. Âu Thần rửa mặt cho Hạ Mạt rồi lại vụng về chải tóc cho cô. Âu Thần chọn trong tủ quần áo nơi phòng ngủ một chiếc váy dài rồi thay cho cô. Sau cùng, anh bế cô sải bước ra ngoài cửa! ***
Buổi thử vai cho bộ phim Họa cảnh. Buổi thử vai diễn này chủ yếu để chọn người đóng vai nhân vật nữ chính cho bộ phim Họa cảnh. Bộ phim do đạo diễn Ngô chủ trì, hơn nữa lại được chuẩn bị tham gia giải Kim lộc, một giải thưởng điện ảnh quốc tế hàng năm cực kỳ danh giá và sôi động, chính vì thế bộ phim Họa cảnh trở thành một điểm nóng trong làng nghệ. Hầu hết các phóng viên báo đài đều chen nhau tới đây đưa tin, bên ngoài hành lang, đám phóng viên đông như kiến, tinh thần phấn chấn tăng gấp bội. Tập đoàn Hạ Thị tổ chức buổi thử vai này cực kỳ chu đáo, phòng nghỉ hóa trang của các minh tinh, phòng hội trường, cho tới các studio thử vai đều rộng rãi sạch sẽ và được cách ly độc lập mà các phóng viên vẫn có thể quan sát, chụp ảnh, thấy rõ được hành động của các minh tinh, nhưng lại không để họ vậy sát quanh các minh tinh làm phiền nhiễu tới họ. Tổng cộng có năm minh tinh được đích thân đạo diễn Ngô mời tới tham dự thử vai diễn vào chiều nay, giờ này bốn người đã tới đang trong phòng hóa trang. Thẩm Tường mặc chiếc váy đen, áo khoác ngoài màu trắng, cô ta lạnh lùng ngồi bên bàn trang điểm, mấy người trợ lý tay chân thoăn thoắt giúp cô làm tóc, chỉnh sửa quần áo và trang điểm. Đào Thục Nhi vừa uống nước vừa để ý tới Thẩm Tường qua chiếc gương trang điểm. Đào Thục Nhi biết lần thử vai diễn này, mình chẳng qua chỉ tham dự để cho có chứ khác nào đua “đọc sách với Thái Tử”. Thẩm Tường bấy lâu nay vẫn luôn chiếm vị trí Thiên hậu ca nhạc trong làng giải trí, thêm vào đó trong bộ phimThiên hạ thịnh thế kết hợp diễn với Lạc Hi, cô ta thể hiện cực kỳ xuất sắc, đã thế Thẩm Tường lại là nghệ sĩ của Công ty môi giới biểu diễn Tinh Điểm thuộc tập đoàn Hạ Thị, nhà đầu tư của bộ phim Họa cảnh này. So sánh từ bất kỳ góc độ, phương diện nào, Thẩm Tường đều được coi như đã bước qua cửa rồi. Tuy nhiên Đào Thục Nhi lại không để ý rằng một khi được tham gia thử vai trong Họa cảnh thì người đó chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý của giới báo chí, nếu như thể hiện xuất sắc trong khi thử vai diễn Họa cảnh, ắt sẽ nắm được cơ hội sau này được hợp tác với đạo diễn Ngô. Hơn nữa, lần này cô được đích thân đạo diễn Ngô mời tham gia thử vai cho Họa cảnh, đối với cô mà nói là đã có thể tự khẳng định được mình trên một mức độ nào đó. Bên cạnh có tiếng bước chân, Đào Thục Nhi quay đầu lại nhìn, thì ra là minh tinh Hàn Quốc Phác Tố Cơ tới tham dự thử vai diễn. Phác Tố Cơ mỉm cười chào cô bằng tiếng Hán trọ trẹ, thái độ rất khiêm nhường lễ độ giống như là bậc đàn em đối với lớp đàn chị vậy. “Cũng xin chị quan tâm nhiều nhiều.” Đào Thục Nhi vội vàng đứng dậy đáp lễ với cô ta bằng thái độ hiền dịu hữu hảo, trong lòng không khỏi khen thầm Phác Tố Cơ sau khi đụng phải “cái đinh lạnh lùng” nơi Thẩm Tường đằng kia mà vẫn có thể giữ được phong độ như vậy. Dù là Thẩm Tường hay minh tinh Phác Tố Cơ đang nổi trong làng giải trí châu Á nhưng vẫn giữ được đức khiêm tốn, Đào Thục Nhi đều có khả năng phải chấp nhận sẽ thua họ. Chỉ có điều Đào Thục Nhi nghĩ mãi, nghĩ tung cả đầu óc mà vẫn không hiểu nổi tại sao An Bân Ni cũng được xuất hiện ở những chỗ như thế này! Đào Thục Nhi lạnh lùng liếc An Bân Ni đang ngồi trước bàn trang điểm bên cạnh bàn mình một cái. Phác Tố Cơ đang chào hỏi An Bân Ni, An Bân Ni vừa thờ ơ đáp lại vừa nhìn vào gương tiếp tục trang điểm. Người phụ nữ này… Ngày trước cô ta từng sử dụng những thủ đoạn hạ đẳng để làm hại Doãn Hạ Mạt, vốn đã bị người đời khinh bỉ phỉ nhổ, trong làng showbiz không sao ngóc đầu dậy lại được, sao bây giờ lại có thể lật ngược thế cờ để có được cơ hội tham gia thử vai diễn thế này. Xem ra những lời đồn đại trong làng nghệ quả không sai, An Bân Ni quả nhiên đã dùng cơ thể để mua chuộc, dụ dỗ một thương gia có quyền thế nào đó. “Nghe nói cô và Doãn Hạ Mạt là chỗ bạn bè thân quen?” Hình như phát giác ánh mắt từ phía Đào Thục Nhi bắn qua, An Bân Ni đặt hộp phấn xuống, cười mà như không nhìn qua Đào Thục Nhi. Đào Thục Nhi cau mày đưa mắt nhìn về bốn xung quanh, tuy nhiên cô cảm thấy việc phát sinh mâu thuẫn, xung đột với cái loại người này giữa chốn bàn dân thiên hạ là chuyện không hay. “Nghe nói hôm nay cô ấy cũng được mời tới thử vai”, An Bân Ni giả vờ hiếu kỳ hỏi dò, “nếu như cô là bạn của cô ta, vậy cô thử nói xem liệu cô ta có tới không?” “An Bân Ni, lâu ngày không gặp, cô làm thế nào vẫn như trước vậy?” Đào Thục Nhi mỉm cười dịu dàng. “Vậy sao? Tôi đang sợ mình già đây!” An Bân Ni thích thú ngắm nhìn trong gương hồi lâu làm như thể không hiểu ý nghĩa bên trong câu nói của Đào Thục Nhi, rồi tự dưng thở dài, tiếc rẻ nói, “Đáng tiếc là Doãn Hạ Mạt lại không còn được như trước, nghe nói sau khi cậu em trai chết đi, cô ấy đâm ra phát điên. Lúc nào cũng chỉ diễn có một mình, đen đều có thể diễn thành trắng hết, sao tự dưng lại điên thế, tôi thật sự đang muốn gặp lại xem cô ấy…”. Câu nói của An Bân Ni còn chưa hết thì bên ngoài phòng nghỉ và hóa trang đột nhiên có tiếng ầm ầm náo nhiệt, âm thanh đó mỗi lúc một lớn, hình như tất cả các phóng viên nhà báo bên ngoài cùng một lúc đang hò lên sung sướng, những âm thanh ồn ào chỗ này tiếp chỗ kia như một vụ nổ bom và chẳng nghe rõ cái gì ra cái gì. Là những người phía đạo diễn Ngô tới chắc! An Bân Ni bị kích động chẳng còn thiết đấu khẩu cùng Đào Thục Nhi nữa, cô ta vội vội vàng vàng sửa sang lại đầu tóc rồi đứng dậy, trên gương mặt tràn đầy một nụ cười sùng kính. Đúng vào lúc đôi mắt cô ta lộ thêm ánh mắt sùng kính thì cửa phòng nghỉ hóa trang bật mở… “Đạo diễn Ngô!” Nụ cười ân cần của An Bân Ni sau khi nhìn thấy người đó xuất hiện nơi cửa ra vào lập tức tắt lịm, cô ta cứng đờ người! Người đó mặc một bộ váy màu trắng, gương mặt ngơ ngác đang được thiếu gia chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Âu Thị bế trong lòng, cô ấy có mái tóc dài dày như rong biển uốn cong cong, gầy đến tiều tụy nhưng vẫn đẹp mê hồn. Người đó chính là… Doãn Hạ Mạt!
@by txiuqw4