sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

HOÀI NIỆM

Ai cũng có một khoảng trời riêng để nhớ để thương. Tôi cũng vậy . Không biết khoảng trời đó có tự lúc nào, chỉ biết rằng nơi đó có anh.

Vào đại học tôi vừa tròn mười tám. Tôi còn nhớ rất rõ, khôn nguôi - đó là một ngày thời tiết đột ngột lạnh ở giao mùa thu - đông, trong hành trang lên đường, tôi không quên gói ghém mang theo lời mẹ dặn "Ở xứ lạ người dưng cố gắng học nghe con, tuổi con còn non nớt lắm để nghĩ đến chuyện yêu đương!". Thoáng nghĩ tới trái tim bằng thép của mình, tôi yên tâm "Dạ".

* * *

Những ngày đầu sống trên đất Huế - xa cái thị xã heo hút và bé nhỏ đầy ắp những dấu yêu - tôi hoàn toàn lạ lẫm. Tôi tiết kiệm cả lời nói, cả nụ cười . Lòng nhủ lòng: biết đâu những lời nói dịu dàng, những nụ cười mềm... như con gái sẽ là "cơ sở" cho những-chuyện-không-đâu . Và tôi đã tán thành ý nghĩ đó.

Thế rồi cuộc đời lại có những đổi thay bất ngờ thú vị, và đôi lúc, có cả những cái mà con người ta không mấy ai bằng lòng. Tôi thì có cả hai .

Cũng như bao mùa thi, năm đó, giảng đường chật ních. Một tối nọ, tôi đang loay hoay tính mãi bài toán xác suất thống kê mà vẫn chưa tìm ra đáp số. Bực dọc, tôi gắt "Học xã hội mà đưa vào bộ môn này làm gì cơ chứ?! Chán chết!". Chợt một giọng nói lạ lắm vang lên đằng sau làm tôi quên mất mình đang "nổi sùng": - "Này cô bạn, còn chỗ trống cho mình ngồi nha!".

Tôi ngước nhìn dò xét và xích vào trong - thay cho câu trả lời, rồi tiếp tục công việc dở dang của mình. Lát sau, tìm ra đáp số, tôi thở phào và đi dạo dọc dãy hành lang. Chợt có người tiến lên sóng đôi - lại là anh.

"Thôi đi cái trò làm quen, "xưa" rồi!" - Tôi nhủ.

- "Này cô bạn, cô học gì dzậy ?". Anh hỏi .

- "Sư phạm Toán tư" - Tôi nói nhát gừng.

Thoáng chút nghi ngờ, rồi anh tiếp:

- "Hình như ... đã gặp ở đâu đấy, quen lắm!".

Tôi "à" lên một tiếng rõ to rồi tiếp:

- "Con cháu Bác Hồ cả mà!"...

Rồi sau này bất kỳ một cuộc đối đáp nào, anh cũng chịu thua "một nước" vì cái tính bướng bỉnh của tôi . Một buổi tình cờ, anh phát hiện ra nơi nhãn vở của tôi và biết rằng "Tôi mới năm nhất của Đại học Đại Cương, còn anh - sinh viên Y khoa năm tư - lớn hơn tôi ba lớp và năm tuổi .

* * *

Thấm thoát vậy mà thời gian vụt trôi, mang theo mấy mùa thi . Có lần đang ngồi học ở giảng đường, tôi bâng quơ hỏi anh:

- "Anh này, mình quen nhau mấy năm rồi ?".

Anh rời mắt khỏi cuốn "Giải phẫu", nhìn tôi trả lời:

- "Anh không đếm năm, chỉ đếm ngày thôi - ngày nào gặp em là anh "dzui", học "dzô" ào ào, còn những buổi một mình, anh làm sao ấy!".

- "Xạo hoài, hổng tin à nghen!" - Tôi nhại giọng anh.

- "Ừ, xạo với em một tí cho "dzui", hổng được à!".

Tôi tức anh ách, không thèm véo anh một cái rõ đau cho bỏ ghét như mọi lần. "Đừng hòng mà dỗ ngọt, "ta" sẽ đóng mặt lạnh cả tuần cho "ngươi" mặc sức năn nỉ!". Tôi thầm khoái chí với ý nghĩ đó rồi lấy viên phấn vạch một đường phân hai trên mặt bàn và hí hoáy vào tờ giấy: "Lãnh địa đã rõ ràng, bất khả xâm phạm, kẻ nào phạm quy sẽ bị trừng trị theo luật... giảng đường". Tôi đặt nó vào "ranh giới".

Anh nhìn, cười xòa . Chốc chốc lại đẩy khuỷu tay về phía tôi . Cứ mỗi lần như vậy, tôi lấy viết "phạt" vào nơi "vô duyên" đó một dấu chéo . Anh đếm vào tờ giấy:

- "Một dấu X"

- "Hai dấu X"

- "Mười dấu X"

Tôi tới tấp gạch vào khi anh liên hồi "phạm quy". Rồi cuối cùng, anh kết luận và đẩy tờ giấy về phía tôi:

- "X lũy thừa n! - ên nờ giải thừa cái hôn rồi đó! Quá xá là nhiều!"

Bấy giờ, tôi mới vỡ lẽ "Gậy ông đập lưng ông". Đành nhìn vào cái mặt "dễ gây lộn" của anh - hai đứa cười huề...

Rồi những ngày anh và tôi bên nhau cũng qua đi . Rời Cố Đô, anh mang theo tấm bằng Tốt nghiệp loại ưu về miền Nam quê anh để nhận một chỗ làm có biên chế Nhà nước mà ba anh đã sắp đặt. Ngày anh và tôi chia tay, cũng một tối thứ bảy, cũng tại quán cà phê "Hẹn" - nơi mà những ngày yêu nhau, anh thường đưa tôi đến để hưởng trọn đêm cuối tuần - bình dị, dễ thương như bao tình yêu sinh viên khác.

Với những chàng Don Juan thời hiện đại, khi đã chán ngán cô gái này, thường thì họ âm thầm rút lui và thản nhiên lập mối quan hệ với cô gái kia . Anh thì khác, vẫn cái giọng miền Nam ngọt ngào, đêm đó anh nói với tôi nhiều lắm. Nhưng tôi có nghe thấy gì đâu vì lúc đó, tai tôi ù đi . Bấy giờ, tôi cũng chỉ mang máng nhớ, đại để như, rằng anh là con trai một, Ba anh bảo gia đình anh Nho giáo phải môn đăng hộ đối . Rằng anh không yêu con gái ông Giám Đốc Bệnh Viện thành phố, nhưng chỗ người lớn, anh không làm khác được. Rằng tôi hãy tha thứ cho anh... Tôi gục vào vai anh, nức nở. Toàn thân tôi run lên. Bất giác anh ôm hai vai tôi, vỗ về:

- "Em đẹp người, đẹp nết, rồi em cũng sẽ gặp được người xứng đáng. Can đảm lên, đừng lãng mạn nữa cô giáo Văn tương lai!".

Trời đất quanh tôi quay cuồng. Tôi như vụn vỡ tan ra theo từng lời nói của anh. Tha lỗi cho anh ư ? Trời ơi! Anh tội tình gì với tôi khi trước mặt tôi, chân dung anh đã rõ ràng?!

Hai năm bên nhau - anh và tôi đã trải qua những tháng ngày bất tận. Những mùa thi kiệt lực, hai đứa lo sốt vó. Những tối thứ bảy nồng nàn, tựa vào vai anh để thấy bình yên hơn bao giờ hết, để nghe cái nóng hôi hổi trong anh chạy dọc khắp cơ thể tôi và lan ra từng thớ thịt. Để rồi trái tim tôi nhảy lò cò khi, có một lần, anh đặt vào mắt tôi một chiếc hôn. Tôi chưa kịp hoàn hồn thì anh bảo "Con gái mắt lá răm buồn lắm!" Tôi siết chặt tay anh, phụng phịu: "Nếu anh và em cứ mãi thế này, em không thèm buồn đâu!"... Rồi những ngày giận hờn vì anh trễ hẹn có năm phút, hay mải mê lo học mà quên mất, chốc chốc lại khều chân tôi một cái, hỏi cái gì đó, vẩn vơ . Rồi những ngày "Hòa bình lập lại", niềm vui lại tràn ngập trong tôi, tôi nhộn hẳn lên, hân hoan như trẻ con vòi được quà mẹ ...

Hai năm bên nhau - cay đắng có, hạnh phúc có và cả những thử thách... Tôi đã ý thức đậm đà rằng: mình đã thực sự yêu anh. Có lần vui miệng, tôi hỏi anh "Tỉ như có một ngày, vì lẽ gì đó anh không yêu em nữa thì sao ?". Anh dí tay vào trán tôi, thỏ thẻ: "Bờm ạ, "mải" mốt "tui" sẽ cưới em đem vào Nam cho Huế bớt mưa nắng thất thường!". Tôi dẩu môi, lườm anh một cái, lòng lâng lâng vui .

Nhưng giờ đây, cũng tại miền đất này - nơi mà anh và tôi - hai con người lạ hoắc từ hai phương trời đã gặp và ươm hạt tình yêu . Khi nó vừa đâm chồi nảy lộc thì cái điều vẩn vơ tôi hỏi anh dạo nọ lại là sự thật. Có lẽ không sai khi ai đó bảo rằng: "Thực tại nào cũng trần trụi đến xót xa".

Đêm cuối tuần, lang thang một mình trên Cố Đô, từng cặp tình nhân lướt qua làm vương vãi sau lưng những tiếng cười giòn tan và con người tôi bơ vơ lạc lõng. Chợt câu thơ ai đó ùa về:

"Đôi khi chẳng biết mình mong ai và muốn gì trong mỗi tối thứ bảy dài quá đỗi ..."

Huế vào Đông, lạnh và buồn - cái buồn đến nao lòng. Thèm biết bao cái nóng ở quê anh để làm ấm lại trái tim tôi qua bao ngày buốt giá...

Hoài Phương(ĐHSP Huế)


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx