sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Sầu tím

Mười chín ngọn nến lung linh đợi tôi thổi tắt. Thấm thoắt đã một năm tôi xa anh...

Không hiểu sao mỗi lần nhắc đến là lòng chợt thấy nhói đau . Kỷ niệm xưa ùa về còn rõ nét nhưng chỉ có mình tôi sống với hoài niệm cũ. Cũ nhưng mà mới, có một lẽ mới ở đây là tôi không còn có anh.

Tháng mười một giá rét tôi xa Huế đến xứ sở mộng mơ . Tôi đến làm việc với chị tôi - chị bà con xa - theo yêu cầu của chị . Ra đi tôi chỉ có ước vọng duy nhất là làm có tiền giúp đỡ cho ba mẹ . Giã từ tuổi học trò thơ mộng, tôi tiếc lắm nhưng biết làm sao . Mười hai năm học tôi ngỗ nghịch như con trai (hơn nữa là đằng khác). Tôi vẫn thường chế giễu đám con gái bạn tôi là ủy mị, mơ mộng, ảo tưởng... Tôi vô tư đánh bạn với đám con trai ở lớp, với bộ dạng con trai một trăm phần nghìn. Này nhé: tóc tém cao, trán dồ, đặc biệt hai đồng tiền mua đứt hồn gã con trai nào lơ ngơ ngó vào . Chưa hết cái răng mọc mất trật tự mà người ta thường gọi là "răng khểnh" làm không ít đấng mày râu ... chụp ếch tơi bời khi sơ ý nhìn tôi cười . Bạn bè gọi tôi là "người đẹp Bắc Băng Dương".

Giã từ lớp cuối cấp III tôi đến Đà Lạt rèn luyện cho tim tôi càng thêm lạnh giá. Kế hoạch của tôi bị "phá sản" vì anh - Anh đã làm con tim "bắc cực" của tôi tan ra như nước và nóng lên. Cũng như tôi, anh xa Đồng Nai - quê hương anh - lên đây làm. Đúng là "gậy ông đập lưng ông". Hôm tôi bước vào phòng làm việc, bắt gặp nụ cười làm quen phô ra chiếc răng khểnh của anh, đã làm con tim tuổi 18 của tôi xao động. Và cũng từ đó nhật ký tôi mang đầy tên anh (viết nhật ký là điều "tối kỵ" của tôi ngày xưa).

"Anh có gì đặc biệt không nhỉ ?" . Đó là câu hỏi tôi trằn trọc thâu đêm tìm lời giải đáp. Ngoài giờ làm, tôi và anh thong dong hết nơi này đến nơi khác. Anh kể về anh cho tôi nghe . Anh xa nhà đã bốn năm - bốn năm xa quê để kiếm sống giữa xã hội bon chen thật khó. Tôi thường hay bắt gặp ánh mắt anh nhìn tôi, cái nhìn dịu dàng, thông cảm và khuyến khích hơn. Ánh mắt ấy hơn một lần tôi lầm tưởng anh "yêu" tôi . Cũng ánh mắt ấy, làm tôi bối rối và y như rằng tôi chẳng làm được gì trong lúc đó.

Còn tôi, tôi dành cho anh rất nhiều thiện cảm (tất nhiên rồi). Tôi coi anh như một người anh tinh thần, lo lắng chăm sóc cho anh (tôi tự dối lòng nghĩ anh như là anh tôi). Thời gian cứ trôi, anh và tôi càng hiểu nhau hơn. Duy chỉ có một điều tôi giấu kín. Có những lúc tôi ngồi suy nghĩ mông lung tưởng tượng nếu có một ngày nào đó anh xa tôi, lúc đó tôi sẽ ra sao nhỉ ? Tôi mỉm cười xóa đi ảo tưởng không lấy chi là vui ấy vì tôi đang còn có anh...

Nhưng đời ai biết được chữ ngờ. Cái định mệnh ấy cũng đã xảy ra . Nhưng đau thương nhất lại xảy ra đúng ngay ngày sinh nhật của tôi . Sinh nhật lần thứ 18 - cái tuổi mà bất cứ ai cũng có quyền mơ ước một tương lai sáng lạn.

Anh báo cho tôi biết ý định nghỉ làm của anh. Tôi chết lặng chưa kịp mời anh dự sinh nhật tôi . Tối hôm ấy, tôi thổi tắt mười tám ngọn nến hồng mà nỗi buồn mang theo trên khuôn mặt. Đến khi chẳng chịu được nữa, tôi òa hkhóc như chưa bao giờ được khóc. Anh quay đi và an ủi tôi . Anh nói "Minh sẽ viết thư cho Ngân khi Minh về tới nhà". Không muốn nghe gì cả, tôi gạt tất. Tại sao anh không nói điều tôi mong đợi dù chỉ một lời rồi xa tôi cũng đành.

Anh đi cũng trong một mùa đông giá lạnh. Một năm tôi quen anh và bây giờ cũng một năm tôi xa anh. Được gì? Buồn và khổ. Một năm tròn anh chỉ gửi cho tôi một lá thư như lời anh hứa lúc chia tay, còn lại bặt vô âm tín. Chính tôi đã đánh mất "gã con gái" ngày xưa vô tư và gàn bướng trong tôi . Một lý do khá đơn giản: Vì xưa tôi có anh và nay tôi mất anh. Mất thật sự!

Thủy Tinh(Đà Lạt)


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx