sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 7 -

Đan Thụy mở hé mắt . chấp chới trong trạng thái mơ màng . Cô nằm lăn một vòng cho tỉnh táo rồi ngồi dậy.

Căn phòng lạ làm cô sửng sốt nhìn quanh rôÌ nhảy xuống gường . Ngay lúc đó cô phát hiện trong phòng không phải chỉ mình cô mà còn hai gã thanh niên đang ngồi đánh bài dưới sàn nhà, sát bên cánh cửa . Đan Thụy kêu lên một tiếng sợ hãi . Hai tên nọ ngẩng lên, quay lại phía cô rồi cùng buông bài xuống :

- Người đẹp tỉnh rồi kìa.

Cả hai đứng dậy đi về phía cô . Đan Thụy sợ quýnh quáng thụt lùi lại cho đến khi lưng chạm vào tường . Thấy hai gã lừ lừ nhìn mình . Cô run giọng :

- Nếu anh đến gần, tôi sẽ la lên.

Một tên hầm hừ :

- Ai thèm tới gần cô . Có tiền là có thiếu gì con gái, cần gì làm chuyện đó.

- Vậy hai anh bắt tôi về đây làm gì ? Tại sao tôi lại ở đây ?

- Dĩ nhiên là tụi tôi đưa về . Nhưng không phải tự nhiên đâu . Chờ rồi sẽ biết.

Đan Thụy khẽ thốt lên :

- Có nghĩa là tôi bị bắt cóc.

- Dĩ nhiên

Giọng nói trơ lì của hắn khiến Đan Thụy lạnh người . Giọng cô hơi run :

- Các anh làm vậy để làm gì ? Tôi có làm gì cho ai ghét, càng không có tiền . Tại sao bắt tôi ?

- Cô hỏi nhiều quá . Đã bảo lát nữa sẽ biết mà.

Tên kia nói ồm ồm :

- Mấy ngày ở đây cô không được đi đâu ngoài cái phòng này . Cũng không được la . Cô mà la là tôi bóp cổ nghe chưa.

Đan Thụy rùng mình không trả lời . Cô nép người ngồi xuống nghế . Một tên hỏi trống không :

- Có muốn ăn gì không ?

Đan Thụy lắc đầu . Hắc lại đi về phía cửa :

- Cũng được, ngồi đó chơi đi

Đan Thụy im lặng nhìn quanh phòng . Căn phòng này bày trí khá đẹp . Tường không cao lắm thậm chí nếu leo trèo giỏi có thể thông qua vách bên kia . Nhưng tính cô vốn nhút nhát, bước lên cao một chút cô đã sợ hết hồn rồi . Làm sao nghĩ đến chuyện leo tường . Chưa kể đến việc bị hai gã nọ quản lý.

Không hiểu họ bắc cóc cô làm gì . Qua cơn sợ, cô đâm ra tò mò chết được.

Không biết thời gian bao lâu rồi cửa bổng bật mở . Một thanh niên cao dong dỏng bước vào . Nhìn hắn có vẻ trí thức chứ không bậm trợn như hai tên kia . Hắn ra hiệu cho tên nọ ra ngoài rồi dến ngồi trước mặt Đan Thụy ngắm nghía cô từ đầu đến chân . Đan Thụy ngồi cứng người, mắt chấp chới nhìn xuống chờ đợi.

Hắn chợt cười khì :

- Không ngờ tôi có cô em gái đẹp quá cỡ thế này, thật là hãnh diện . Bao nhiêu tuổi rồi cô bé ?

- Mười tám.

- Ủa còn nhỏ vậy sao ? Tôi nhớ ông ta có con gái lớn lắm mà.

Đan Thụy rụt rè :

- Anh nói ông nào ?

- Ba cô chứ ai, đúng hơn là ba của chúng ta.

Đan Thụy lặp lại như trong mơ :

- Ba của chúng ta ?

Hắn cười khà khà :

- Đúng vậy . Chắc cô không ngờ phải không ? Bỗng nhiên mình có một ông anh từ trên trời rơi xuống . Nhưng thật tình mình là anh em đó cô bé ạ . Tin đi.

Đan Thụy lắc đầu nguầy nguậy :

- Tôi không tin ! Mẹ tôi không nói với tôi điều này . Lúc tôi còn nhỏ mẹ tôi hay bảo tiếc là không có thêm cho tôi một đứa em hay anh chị . Anh đừng có gạt tôi.

- Anh gạt em chi vậy ?

Nghe hắn hỏi, Đan Thụy không biết trả lời thế nào nên cô đành lắc đầu :

- Tôi nghĩ anh có một lý do nào đó, tôi không biết được – Cô nghĩ ngợi một lát rồi nhìn anh ta – Nhưng tôi muốn biết anh bắt cóc tôi để làm gì ?

- Tống tiền chứ làm gì.

Giọng nói tỉnh bơ của hắn làm Đan Thụy cứ nghĩ mình nghe lầm, cô phì cười :

- Tống tiền hả ? Tôi không tin . Tôi nghĩ anh không phải loại người như vậy.

Hắn cười khà khà :

- Khi người ta cần tiền thì việc gì cũng dám làm tuốt . Huống gì là cái trò dễ như bỡn này.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx