sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Boss đen tối, đừng chạy! - Chương 08 - Phần 2 + Ngoại truyện

Tám giờ rưỡi tối, Tiêu Dật đã kết thúc việc đàm phán, về lại khách sạn nhưng không thấy mệt mỏi chút nào. Áo khoác chưa kịp cởi, việc đầu tiên là gọi điện cho thỏ trắng nhà mình.

Điện thoại kết nối, bên kia vang lên giọng ngọt ngào của thỏ trắng, Tiêu Dật cười, dịu giọng nói, “Nặc Nặc, tham gia hoạt động chưa?”

Thực ra, việc “Hoàng Diễm” tốt, hoạt động được đều chẳng quan trọng, điều Tiêu Dật quan tâm là tiếng cười của Nặc Nặc. Lần này đi công tác việc rất nhiều, nhưng chỉ cần mỗi tối về khách sạn, nghe được giọng nói của Nặc Nặc, hoặc khi xử lý công việc, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn Nặc Nặc trong game đang cố sức đánh quái là đã đủ rồi.

Phải, thực ra lúc đầu Tiêu Dật download game cũng giống mục đích Nặc Nặc gửi tin nhắn đùa nghịch cho anh – chẳng qua là viện cớ để liên lạc với đối phương thôi. Đêm ấy ôm hôn nhau rồi, Tiêu Đại boss nhận được điện thoại của chú Lý trưởng hạng mục, công ty vốn đã đồng ý đầu tư cho game “Kỳ Lân Sát” bỗng dưng đổi ý, muốn rút lại tiền đầu tư. Điều này đối với công ty sáng chế Kiêu Dực thì đúng là một cú sốc cực lớn.

Tiêu Nại bất lực, đành mở cuộc họp với các lãnh đạo suốt đêm, vạch ra phương án kế hoạch, sáng sớm hôm sau đích thân bay đến Bắc Kinh. Tiếp đó đàm phán suốt ngày suốt đêm, điều tra đối thủ cạnh tranh, mỗi đêm lê thân hình mệt mỏi rã rời về khách sạn, Tiêu Dật cũng muốn gọi điện thoại cho Nặc Nặc, nhưng… anh lại sợ nghe thấy giọng nói ấy thì sẽ không kiềm chế được mà bay về thăm cô.

Cứ… đợi vậy…

Một tuần sau, khi việc đàm phán cuối cùng đã có tiến triển, Tiêu Đại boss thở phào một hơi dài, mới có thời gian ngồi trước laptop, download game “Hoàng Diễm”. Đang định gọi cho Nặc Nặc, nhờ cô tăng cấp cho mình thì tin nhắn của Nặc Nặc đã đến trước.

Thế mới nói, từ một góc độ nào đó, Tiêu Đại boss và Nặc Nặc vẫn rất ăn ý. Tiếp đó là tăng cấp, kết hôn. Theo tiến độ đàm phán công việc, Tiêu Dật mỗi đêm về lại khách sạn, còn phải lo sửa hợp đồng và kế hoạch, nhưng dù vậy anh vẫn lên mạng rất đúng giờ, để Nặc Nặc dẫn mình đi luyện cấp.

Vì chỉ có thế, mỗi lần xem xong tài liệu đến mức tinh thần mệt mỏi, ngẩng đầu lên mới có thể thấy được bóng dáng khiến mình yên lòng hơn.

“Phù phù, tốt quá, Tiêu tổng anh tăng cấp 30 rồi.”

“Ôi, ngày mai có hoạt động Thất Tịch, anh đi công tác bận lắm nhỉ? Có thời gian tham gia không?”

“À… Tiêu tổng đừng tăng kinh nghiệm mãi thế, thỉnh thoảng cũng tự đánh quái đi!”

Mỗi lần nhìn thấy thỏ trắng kêu ca, than thở, Tiêu Dật cảm thấy mình thoải mái nhẹ nhõm hơn nhiều. Giống như bây giờ, anh vừa mở game vừa cầm điện thoại di động nói, “Anh lên mạng ngay đây, em đợi anh ở thành Trường An.”

Nặc Nặc bên kia hình như đang lơ đãng, hồi lâu sau mới thở dài bảo, “Không cần vội, em vẫn chưa đăng ký tham gia hoạt động Thất Tịch.”

Ngón tay vốn đang lướt nhanh trên bàn phím của Tiêu Dật khựng lại, “Tại sao?”

Tại sao?

Tại sao?

Nặc Nặc nghe thế, bĩu môi vẻ không vui.

Tiêu Đại boss lại còn thản nhiên hỏi cô là tại sao à? Đó là hình phạt cho sự lừa dối của Tiêu Đại boss. Thực ra, mình vẫn nên mạnh hơn tí nữa, không nên cái gì cũng ngoan ngoãn gật đầu theo Tiêu Đại boss.

Nặc Nặc cắn răng, túm tóc một lúc rồi mới nói ra sự thật, “Hôm nay em vào tài khoản của anh, phát hiệu trong game anh vẫn còn một nhân vật, hứ!”

Game “Hoàng Diễm” trong cùng một server cùng một tài khoản có thể tạo ba nhân vật, thực ra Tiêu Đại boss tạo thêm một nhân vật khác cũng không sao, vấn đề là ở chỗ, nhân vật đó mang tên “Phụng Diễm Cửu Thiên”.

Tuy Nặc Nặc là một game thủ chỉ thích chơi một mình, nhưng cô vẫn không lạc hậu lắm, về những chuyện đồn đại xung quanh “Phụng Diễm Cửu Thiên” của server cô chơi cũng hiểu được loáng thoáng.

“Phụng Diễm Cửu Thiên” thực ra là hai game thủ, một là “Phụng Diễm Cửu Thiên”, hai là “Hoàng Diễm Cửu Thiên”, đều là game thủ cấp nguyên lão của server, mà hai người này đúng như tên gọi, một là đực, một là cái. = =

Hai người cùng chiếm đóng đệ nhất cao thủ PK (player killing), đệ nhất gian thương phú hào, đệ nhất bang phái v.v… khiến các game thủ khác không muốn quan tâm cũng khó, nhưng cùng lúc, hai người này cũng rất hiếm khi phát ngôn trên kênh Thế giới, hiếm khi có scandal, nói theo lời một game thủ nào đó là “khiêm tốn đến mức người ta phẫn nộ”. Và cũng chính vì sự khiêm tốn đó mà có thêm một cảm giác rất bí ẩn.

Các game thủ có thể hoang tưởng về một điều duy nhất là, một đực một cái kia có gian tình, nhưng cho dù là thế thì cũng chẳng có bằng chứng nào cả.

Hiện nay theo đà tham gia mỗi lúc một nhiều của các game thủ mới, hai nhân vật thần cấp nguyên lão của game cũng rất ít khi online, nhưng Nặc Nặc nghĩ ngợi đến mấy cũng không ngờ rằng Tiêu Đại boss lại là “Phụng Diễm Cửu Thiên”.

Lúc đầu, Nặc Nặc vẫn ôm ấp chút hy vọng rằng, có lẽ game có thể cho đăng ký trùng tên, thế là ma xui quỷ khiến thế nào mà đăng nhập vào nhân vật Phụng Diễm Cửu Thiên, kết quả vừa online, kênh Thế Giới đã tự động spam:

Đệ nhất cao thủ “Phụng Diễm Cửu Thiên” của server đã online, “Hoàng Diễm” hoan nghênh bạn trở về!

Game này phiền một nỗi là chỉ cần người đứng hạng nhất bảng xếp hạng online hoặc offline đều có công cáo, thế là, trong tích tắc cả kênh Thế Giới đã bùng nổ.

Thế giới Hoa Ảnh Liên Thiên: Woa! Đại thần! Ôm chân đại thần! (đại thần là cách gọi những người rất tài giỏi, đến mức không phải người)

Thế giới Hoàng Mao Quái: Khỉ thật, tôi cứ tưởng Phụng Diễm Cửu Thiên đã tự sát từ lâu rồi chứ, thế mà vẫn sống à.

Thế giới Mận Rất Chua: Phải rồi, cả vạn năm rồi chả thấy online.

Thế giới Gấu Teddy: Đại thần, có phải anh cãi nhau với phu nhân Hoàng Diễm Cửu Thiên, nên hai người không chơi game nữa?

Nặc Nặc giật nảy mình, khóc ròng và out game.

Nghĩ đến chuyện chiều nay, Nặc Nặc cầm điện thoại di động uất ức muốn đập đầu vào tường. Tất cả đều do Tiêu Đại boss mà ra, chưa bao giờ thấy một trận thế to như thế, cả thế giới đều vây kín mà hoan nghênh, hơn nữa vì Phụng Diễm Cửu Thiên vừa online đã xuất hiện ở thành Trường An tập trung rất đông người, nên trong tích tắc đã bị các game thủ bao vây đến nước cũng không chảy lọt.

Hoàn toàn là nhìn quái vật từ sao Hỏa đến…

Nặc Nặc giận! Thực ra chuyện Tiêu Đại boss là “Phụng Diễm Cửu Thiên” thì cô không thấy tức. Dù sao Tiêu Đại boss trước kia có chơi game hay không cũng chẳng liên quan đến cô, anh không bảo cô biết anh chính là “Phụng Diễm Cửu Thiên” cũng mặc kệ, vốn dĩ đó là chuyện riêng của người ta mà.

Nhưng vấn đề ở chỗ…

Tiêu Đại boss rõ ràng là cao thủ game online, mà lại vô sỉ giả dạng làm gà mờ để mình dẫn anh đi tăng cấp suốt một tuần, hơn nữa mình còn ngu ngơ đánh quái rất happy nữa chứ.

Nặc Nặc nghĩ đến đó tức muốn thổ huyết. Bị người ta bán đứng mà còn giúp người ta đếm tiền!

Bên kia Tiêu Dật nghe Nặc Nặc nói, phản ứng kịp, buồn cười nói, “Khụ, suýt thì quên, tài khoản ấy… trước kia có chơi một lúc thật.” Nhiều chuyện quan trọng nên anh quên mất.

Nặc Nặc tức điên, mà Tiêu Đại boss lại nói bình tĩnh như thế, thản nhiên như thế, “Trước kia anh từng chơi tại sao còn bắt em dẫn anh đi luyện cấp?”

Đầu bên kia trầm tư giây lát, cuối cùng lên tiếng, “Vì em là tài khoản nam.”

o(╯□╰)o

Nặc Nặc có giận đến mấy thì cũng bị một câu của Tiêu Đại boss làm nguội lạnh hoàn toàn.

Vì em là tài khoản nam.

Vì anh cũng là tài khoản nam…

Vì hai tài khoản nam không thể kết hôn…

Nên mới đổi sang tài khoản nữ để chơi với em…

Nặc Nặc ú ớ, cấm khẩu.

Tại sao Tiêu Đại boss bị vạch trần âm mưu rồi mà cũng trả lời rất quân tử, thẳng thắn khảng khái đến thế?

“Top” Mười bằng chứng mạnh mẽ nhất chứng tỏ “Phụng Hoàng Cửu Thiên” có gian tình:

Thứ nhất: tên.

Một là “Phụng Diễm Cửu Thiên”, một là “Hoàng Diễm Cửu Thiên”, mọi người đều biết “Phụng là đực, Hoàng là cái”, về tên cặp này thì không cần giải thích nữa.

Thứ hai: tần số xuất hiện.

Hai vị đại thần tuy đều rất khiêm nhường, nhưng rất cám ơn hệ thống “Hoàng Diễm” giỏi giang, mỗi lần hai người online, chúng ta đều tận mắt chứng kiến, chỉ cần Phụng Diễm Cửu Thiên online, thì trong vòng một phút, Hoàng Diễm Cửu Thiên chắc chắn cũng sẽ online.

Thứ ba: vật liệu.

Tuy hai vị đại thần cố ý tránh tầm mắt mọi người, hiếm khi xuất hiện cùng lúc, chưa bao giờ hợp đội cùng nhau làm nhiệm vụ v.v… Nhưng các bạn có phát hiện ra rằng, nếu hôm nay Phụng Diễm Cửu Thiên thu thập được vật liệu quý XX, ngày hôm sau quầy hàng của Hoàng Diễm Cửu Thiên nhất định sẽ có vật liệu này để bán?

Phật nói, không thể nói, không thể nói.

Thứ tư: chiến thành.

Chuyện này có lẽ rất nhiều đồng chí đều biết, lần trước bang Tử Thiên khiêu chiến Phụng Diễm Cửu Thiên, vây đánh ngoài thành, rất nhiều người đê tiện chém chỉ một cao thủ. Ai đã đột nhiên buông tha cho Đại boss chỉ còn một giọt máu nữa là chết, chạy đến cạnh Phụng Diễm Cửu Thiên tiếp máu trợ giúp?

Khoan nói việc Hoàng Diễm Cửu Thiên đại nhân làm sao biết được chính xác vị trí của Phụng Diễm Cửu Thiên, mà bạn làm sao thoát khỏi nhiệm vụ đang chơi, trong nửa giây chạy đến hiện trường cứu người. Haizzz, gà mờ cũng biết, trong chức năng phu thê có một chức năng tên “Chấp tử chi thủ” (nắm tay nhau), trong tích tắc có thể đến bên phu quân, còn có thể chuyển 30 phần trăm tổn thương trên người anh ấy sang người bạn.

A di đà Phật, tuy hai vị đại thần bình thường giả như chỉ là khách qua đường, không hề quen biết nhau, nhưng lúc quan trọng nhất, thâm tình của họ và chức năng phu thê đã bán đứng họ…

Thứ năm: về việc tỏ tình.

Nếu bỉ nhân nhớ không nhầm thì lần trước có một “tiểu yêu tinh” không biết trời cao đất dày gọi loa cả một buổi tối, hét lên rằng mình ngưỡng mộ, yêu mến, cầu được bao dưỡng, được hợp thể với Phụng Diễm Cửu Thiên đến mức nào, ngày hôm sau bị “một ai đó đó” giết chết? Mà nghe một nguồn tin đáng tin cậy, “một ai đó đó” là ID phụ của Hoàng Diễm Cửu Thiên. Ghen tuông khó tránh!

Thứ sáu…

Nặc Nặc hít hơi sâu, nghiến răng tắt luôn trang diễn đàn của “Hoàng Diễm”, nhưng vẫn không thể dập tắt hai mắt đang tóe lửa của mình. Không nên dại dột vào xem, thật sự không nên…

Lúc này, Nặc Nặc thật chỉ ao ước tìm được tảng đậu phụ đập đầu chết cho xong.

Hừm… băn khoăn sắp chết rồi.

Nói cho công bằng thì là một cô gái văn phòng thành công đã thoát ra khỏi những thú vui cấp thấp, nếu Nặc Nặc khóc lóc gào thét đòi treo cổ với chuyện Tiêu Đại boss đã lừa mình trong game, thì rõ là quá… giả tạo, quá ngang ngược. Nhưng cứ nghĩ đến thái độ thừa nhận sai lầm của kẻ gây họa, Nặc Nặc chỉ muốn mài răng cắn xé.

Chỉ một câu nhẹ bẫng, thản nhiên, vắn tắt “Vì em là tài khoản nam” của Tiêu Dật đã khiến cô im bặt, thật nghĩ thế nào cũng thấy không cam lòng. Mà cuối cùng, Tiêu Dật cũng không khai rõ đầu cua tai nheo vụ “Phụng Hoàng Cửu Thiên” là thế nào, căn bản là không xem trọng cô mà!

Qua chuyện đó, Nặc Nặc mới nhận ra, Tiêu Đại boss thật là… quá chẳng-ra-gì!

Trước kia vì anh ở trên cao, cô ở dưới, anh là sếp, cô là nhân viên, Nặc Nặc luôn phục tùng anh, biết cũng không nói, không biết cũng im, để Tiêu Dật cho mình là một em thỏ trắng dịu dàng ngoan ngoãn dễ nuôi. Nhưng Tiêu Dật đã quên, cho dù kẻ đầu đất cũng có tính thổ ba phần, thỏ cuống lên cũng sẽ cắn người mà!

Huống hồ gì Nặc Nặc và Tiêu Dật đã thay đổi quan hệ. Sau khi trở thành người yêu của nhau, Nặc Nặc có quyền và cũng có nghĩa vụ sửa đổi thái độ Tiêu Đại boss với bạn gái, và cả khi anh thừa nhận sai lầm.

Con gái giận dỗi một chút cũng tốt. Nặc Nặc muốn Tiêu Dật biết mình cũng không dễ bị đụng đến, nếu mới bắt đầu yêu nhau, mà cô chỉ thỏa hiệp và nhượng bộ, thì sau này sẽ thế nào đây?

Tính toán suy nghĩ như thế, nữ hoàng Nặc Nặc cuối cùng hạ quyết tâm, đóng băng Tiêu Đại boss hai ngày. Cách đóng băng cụ thể: không nhắn tin, không nghe điện thoại, cũng không lên cả game online. Mục đích của việc đóng băng: giết chết vẻ kiêu ngạo ngỗ ngược của người kia.

----- Tôi là đường phân cách nữ hoàng Nặc Nặc -----

Phương án đóng băng vào chiều thứ Ba đã có hiệu quả rõ rệt.

Chiều hôm ấy, Pink Baby đang tổ chức họp thì thấy em Lâm phòng Hành chính mặt mày khổ sở luồn vào, len lén đến cạnh Nặc Nặc thì thào, “Nặc Nặc, Tiêu tổng bảo cậu gọi cho anh ấy, cậu đã gọi chưa?”

Tuy em Lâm ghé sát, nói thầm với Nặc Nặc, nhưng âm lượng… khiến cả phòng họp nghe thấy. Nghe thấy từ quan trọng là “Tiêu tổng” nên ông chú dung tục đang thao thao bất tuyệt trước màn hình power point cũng mỉm cười vẻ nịnh nọt.

“Em Lâm, Tiêu tổng tìm Hứa Nặc có việc hả?”

“Đúng thế.” Em Lâm cười hì hì, thẳng lưng lên, “Hình như gấp lắm, nên tôi mới vào phòng họp hỏi xem, xin lỗi đã làm phiền anh.” Nói thế nhưng em Lâm lại không tỏ ra chút hối hận nào vì đã cắt ngang việc của ông chú dung tục.

Ông chú dung tục là yêu tinh, tự khắc hiểu ra đạo lý không thể đắc tội được với thư ký quan trọng cạnh Tiêu Dật, nụ cười trên gương mặt càng đậm hơn, “Đâu có, nếu có việc thì Hứa Nặc đi gọi điện thoại cho Tiêu tổng trước đi.”

Dứt lời, Nặc Nặc nãy giờ vẫn im lặng ngẩng đầu lên, “Ồ, tôi vẫn chưa kịp gọi cho anh ấy.”

Em Lâm muốn khóc mà không khóc nổi, cuống lên giậm giậm chân, “Vậy… bây giờ ra ngoài gọi đi?”

Nặc Nặc sờ cằm làm ra vẻ suy nghĩ, “Ồ, lát nữa đi, bây giờ đang họp mà?”

Vừa dứt lời, em Lâm và ông chú dung tục hóa đá cùng lúc, đồng thời những nhân viên khác cũng cấm khẩu. Ông chú dung tục không hiểu, tưởng Nặc Nặc cố ý gài bẫy mình, để báo thù mối hận trước kia, làm sao được! Nếu Tiêu tổng nghĩ anh ta cố tình chơi xỏ, không thả Nặc Nặc, không để cô nàng gọi điện cho anh thì chẳng phải anh ta sẽ tiêu đời ư?

Bên này, em Lâm cũng mắt đỏ hoe, tiền thưởng tháng này… hết hy vọng rồi!

Tiêu Đại boss buổi sáng gọi điện đến, bảo có chuyện muốn tìm Hứa Nặc phòng Kế hoạch, muốn cô đích thân gọi lại. Kết quả cả buổi sáng đã qua đi, cả buổi trưa cũng đi nốt, bây giờ buổi chiều cũng sắp qua rồi mà đồng chí Hứa Nặc vẫn thản nhiên, không chịu gọi điện lại.

Tiêu Đại boss vì thế rất bực, rất phiền muộn, buổi chiều đã gọi ba cuộc đến hỏi em Lâm, em Lâm bị kẹp giữa hai thế lực mà không dám nói gì.

“Nặc Nặc, cậu hãy nể tình chúng ta thân thiết nhau, mà thương cho tiền lương eo hẹp của tớ với, ra ngoài gọi điện đi?”

Nặc Nặc vẫn tỏ vẻ lãnh đạm, đang định từ chối thì cửa văn phòng lại xịch mở, bên ngoài xuất hiện cô nàng Hoa Hoa, nhân viên mới phòng Hành chính. Hoa Hoa chớp đôi mắt to, “Chị Lâm ơi, Tiêu tổng lại gọi đến, nói là… Hứa Nặc phải đích thân gọi điện lại.”

Nặc Nặc nghe thế, ánh mắt thoáng tia xảo trá, bóp cằm cười nhạt, ừ ừ, hay lắm. Có tiến bộ, chịu mất mặt để đích thân gọi đến tìm mình rồi ư?

“Thế à…” Nặc Nặc trầm tư, bĩu môi nói, “Ồ, em Lâm, cậu giúp tớ nói với Tiêu tổng, nửa tiếng sau gọi lại đi.”

“Cái… gì…” Em Lâm giật bắn mình, thốt ra từng chữ. Nặc Nặc hôm nay bị trúng gió gì thế? Dám to gan như vậy, ai giúp được Nặc Nặc thì tự đi mà làm, cô mà giúp thì bị Tiêu Đại boss chém chết.

Cùng lúc đó, những nhân viên khác từ trạng thái hóa thạch đã chuyển sang… ngồi thiền. Nặc Nặc phớt lờ, nhìn trời nói, “Bây giờ đang họp mà, bảo anh ấy nửa tiếng sau…”

“Tan Họp!” Chưa nói xong, ông chú dung tục đã tuyên bố chắc như đinh đóng cột, sau đó ôm tập tài liệu hoảng loạn bỏ chạy. ╮(╯_╰)╭

Bất chấp Nặc Nặc có điên thật không, hay là có gì khúc mắc với Tiêu Đại boss, không bao giờ để mắc vạ vào thân, những nhân viên khác nghe câu đó cũng như được giải phóng, thở phào một hơi rồi chuồn mất, chả thấy bóng dáng đâu nữa.

Nặc Nặc bất lực, cuối cùng đành theo em Lâm về phòng Hành chính nghe điện thoại, Tiêu Đại boss nghe thấy giọng thỏ trắng, câu đầu tiên là, “Sao lại khóa máy?”

Nặc Nặc chớp mắt, “Ồ, hết pin.”

“Tin nhắn QQ không trả lời?”

“Không thấy, chắc mạng hỏng.”

“Điện thoại cũng không nghe?”

“Sáng nay bận lắm.”

“…” Bên kia im lặng, Nặc Nặc đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục giả lạnh lùng không, hay là tha cho Tiêu Đại boss thì nghe thấy tiếng cười rất khẽ bên kia.

Nặc Nặc đơ lưỡi, bực bội. Chẳng lẽ Tiêu Dật thấy mình giận dỗi thế là trẻ con, rất nhảm nhí, nên cười nhạo mình?

“Không được cười.” Nặc Nặc nhe răng, chỉ muốn cắn chết Tiêu Dật bên kia, cô rất nghiêm túc, rất nghiêm túc… Cãi nhau với anh, sao lại cười được chứ?

Kết quả, Tiêu Đại boss chỉ thản nhiên đáp lại một câu, “Nặc Nặc, em đang ghen.”

Nặc Nặc ngớ người, cầm ống nghe chỉ thấy da đầu gai gai, cô làm sao… ghen được?! Cô chỉ muốn xoay chuyển tình hình, dạy dỗ Tiêu Dật thôi mà.

Bên kia Tiêu Dật lại nói, “Về chuyện Phụng Hoàng Cửu Thiên, anh về sẽ giải thích. Hôm nay vất vả cả ngày mới mời được Hứa tiểu thư đích thân nghe điện thoại, cũng xem như hả giận rồi chứ?”

Nặc Nặc bỗng thấy hơi thoải mái. Sao cảm giác chẳng thể xử lý được Tiêu Dật, mà trái lại mình đang giận dỗi vớ vẩn nhỉ?

“Em không giận, điện thoại hết pin thật mà.”

“Ừ, vậy anh nghĩ, bây giờ chắc nó được sạc pin rồi. Anh bay chiều mai.”

Nặc Nặc khựng lại, nghe nửa câu sau thì trái tim lại đập thình thịch, người đó cuối cùng đã về rồi! Nặc Nặc cắn môi, đang định nói gì đó thì nghe bên kia, Tiêu Dật dịu dàng nói:

“Nặc Nặc, anh nhớ em.”

%>_<%

Chỉ một câu mà Nặc Nặc đã bại trận. Ngang bướng, ghen tuông gì đó đều bay biến hết. Quả nhiên, cô vẫn không phải là đối thủ của Tiêu Đại boss.

NGOẠI TRUYỆN

BA MƯƠI CÂU HỎI PHỎNG VẤN

Các bạn thân yêu, chào cả nhà! Tôi là MC Mèo Sao Hỏa, để chúc mừng Tiêu Đại boss đã tỏ tình thành công, đồng thời mặt dày theo đuổi Nặc Nặc, tôi đã tiến hành buổi phỏng vấn đặc biệt. Mọi người vỗ tay chào mừng khách quý đi ạ.

Họ tên?

Tiêu Đại boss: Tiêu Dật

Nặc Nặc: Hứa Nặc.

Giới tính?

Nặc Nặc: Nữ.

Tiêu Đại boss: … (ánh mắt giết người)

Mèo: Hừm… câu hỏi này bỏ qua bỏ qua! Khóc ròng, rõ ràng là con mình tạo ra, tại sao tôi lại sợ nó?

Tuổi tác?

Tiêu Đại boss: 27.

Hứa Nặc: 23.

Mèo: Kinh ngạc! Tiêu Đại boss, cậu mới 27? Sao trẻ thế? Vậy rốt cuộc cậu mở công ty năm bao nhiêu tuổi? Tôi nhớ rõ đã thiết lập cho cậu là làm việc hai năm trước, có kinh nghiệm và vốn rồi mới lập công ty mà!

Tiêu Đại boss (ung dung): Ừ, lúc học đại học đã làm thêm cho công ty của giáo sư, không được à?

Mèo: Được, được.

Tính cách bản thân?

Tiêu Đại boss: Trầm tĩnh, hướng nội, kiên nhẫn.

Nặc Nặc: Nghiêm túc, hơi phản ứng chậm chạp, có phần… ngoan quá mức.

Tiêu Đại boss (cười): Về chuyện “quá ngoan ngoãn” ấy, Nặc Nặc của tôi luôn rất rất đáng yêu.

Mèo: Nặc Nặc, đừng bao giờ để cậu ta lừa. Còn nữa, cậu mà kiên nhẫn cái gì, là người biến thái ngầm thì có, hứ!

Mọi người (đá Mèo bay vèo): Cô nghĩ là lỗi của ai hả hả hả?

Tính cách đối phương?

Tiêu Đại boss: Đáng yêu, cứng đầu, dịu dàng.

Nặc Nặc: Đen tối, ngang ngược, biến thái.

Không hài lòng điểm nào ở đối phương?

Tiêu Đại boss: Không có.

Nặc Nặc: Quá hoàn hảo.

Mèo: Ủa? Nặc Nặc thấy tự ti vì Tiêu Đại boss quá hoàn hảo?

Nặc Nặc: Vâng, nên khi ở cạnh anh ấy luôn có một áp lực vô hình, không giống cảm giác thoải mái khi ở bên Tiểu Tuấn.

Tiêu Đại boss (nheo mắt nguy hiểm):…

Mèo: Có vẻ Tiểu Tuấn tối nay sẽ rất đau khổ đây.

Thích điểm nào ở đối phương nhất? (chú thích: đáp án phải là một bộ phận trên cơ thể hê hê)

Tiêu Đại boss: Mắt.

Mèo: Tại sao? Giải thích?

Tiêu Đại boss: Mắt của Nặc Nặc rất trong sáng ngây thơ, không lẫn tạp chất.

Nặc Nặc (bốc cháy): Câu hỏi này tà ác quá, từ chối trả lời.

Mèo: Ủa? Đâu có. Á à, tôi biết rồi, chỗ em thích rất nhạy cảm phải không? Nói ra mau, nói ra mau!

Nặc Nặc (đỏ mặt ing~): Eo của Tiêu Đại boss rất… Có lúc rất muốn ôm từ phía sau thử…

Tiêu Đại boss: …

Mèo: Á á! Tiêu Đại boss cậu chảy máu mũi rồi. Nặc Nặc em đang dụ dỗ, dụ dỗ trong sáng!

Nặc Nặc: Em đã nói không muốn tiết lộ rồi mà.

Không thích điểm nào nhất của đối phương? (chú thích: Phải là một bộ phận trên cơ thể)

Nặc Nặc: Đôi mắt, quá sắc bén, giống như nhìn thấu tim người ta.

Tiêu Đại boss: …

Mèo: Sao không nói? Máu mũi vẫn chảy?

Tiêu Đại boss (chậm rãi): Đôi mắt.

Mèo: Toát mồ hôi, cậu chơi tôi à, sao thích và không thích đều là một?

Tiêu Đại boss: Lúc Nặc Nặc nhìn tôi chằm chằm, tôi sẽ không nhịn được ham muốn làm chuyện xấu.

Nặc Nặc: Hỏi tiếp, hỏi tiếp!

Mèo (cười gian): Nặc Nặc, em xấu hổ kìa.

Địa điểm và thời gian hai người tình cờ gặp nhau?

Tiêu Đại boss: Văn phòng tôi, một ngày nào đó tháng Tư.

Nặc Nặc: Văn phòng anh ấy, 24 tháng 5.

Mèo (tức): Nặc Nặc mới đúng, Tiêu Dật cậu quá đáng thật, ngay cả Nặc Nặc đến văn phòng cậu lúc nào mà cũng không nhớ, cậu không xem trọng Nặc Nặc.

Tiêu Đại boss: Khụ, lúc nào cũng thấy quen biết Nặc Nặc rất lâu rồi.

Mèo: Cậu không phải giải thích, trừ điểm, trừ điểm.

Ấn tượng với đối phương lúc ấy?

Tiêu Đại boss: Kẻ qua đường A.

Mèo: Cái gì? Tiêu Đại boss cậu càng lúc càng quá đáng, dám xem Nặc Nặc là…

Nặc Nặc: Không trách anh ấy được, em vốn chỉ được xem như là có dáng vẻ thanh tú, công ty tháng nào cũng nhiều người mới vào, nếu người nào Tiêu Đại boss cũng chú ý thì mới là kỳ lạ.

Mèo: Khóc, con gái mình vẫn dịu dàng hiểu biết, vậy ấn tượng của em khi đó với Tiêu Đại boss là gì?

Nặc Nặc: Kẻ qua đường B.

Mèo: =_= Nặc Nặc, em đang báo thù à?

Nặc Nặc: Lúc ấy chưa bao giờ nghĩ sẽ có quan hệ gì với anh ấy!

Mèo: Hai người đúng là trời sinh một cặp!

Nếu như tặng quà cho đối phương, bạn sẽ tặng gì?

Nặc Nặc (nhìn trời suy nghĩ): Món ăn tự làm, lần trước lúc tặng canh, Tiêu Đại boss nghĩ là em làm nên đã vui sướng lắm.

Tiêu Đại boss (mím chặt môi): …

Mèo: Chưa kịp nghĩ ra à?

Tiêu Đại boss: Tặng chính tôi có được không?

Mọi người thổ huyết ngất xỉu.

Nếu như đối phương tặng quà cho mình thì bạn hy vọng nhận được gì?

Nặc Nặc: Sao cũng được, miễn có lòng là tốt rồi.

Tiêu Đại boss: Sao cũng được, chỉ cần là quà Nặc Nặc tặng thì tôi đều thích.

Mèo: Boss biến thái, thực ra trong lòng cậu đang nghĩ, tốt nhất là Nặc Nặc thắt một cái nơ cho mình rồi tặng chính cô ấy cho cậu chứ gì?

Dùng một con vật để hình dung đối phương?

Tiêu Đại boss: Thỏ trắng.

Nặc Nặc: Sói xám.

Mèo: Ừ, điểm này thì lại rất phù hợp tình hình thực tế.

Nặc Nặc (co nắm tay): Có điều em đang cố gắng bẻ gãy sói xám thành sói què.

Tiêu Đại boss: Chỉ cần Nặc Nặc thích thì tôi vui lòng.

Mèo: Nặc Nặc thấy chưa? Tiêu Đại boss đang khiêu chiến, cố lên!

Quan hệ hai người?

Tiêu Đại boss: Tình nhân.

Nặc Nặc: Cấp trên, cấp dưới.

Mèo: Có phải chị nghe nhầm không?

Nặc Nặc (ngượng ngùng bẻ tay): Cho đến giờ, chỉ có Tiêu Đại boss tỏ tình, em chưa hề nhận lời…

Mèo: Vấn đề này, Tiêu tổng nghĩ sao?

Tiêu Dật (cười): Không sao, Nặc Nặc nhà tôi rất dễ ngượng ngùng và giận dỗi, hỏi tiếp đi.

Mèo (toát mồ hôi): Thật là tự tin!

Thời gian và địa điểm hẹn hò lần đầu?

Nặc Nặc: Tháng Sáu, xem mắt ở một quán trà nào đó.

Nặc Nặc: Tháng Sáu, xem mắt ở một quán trà nào đó.

Mèo: Ừ, điểm này chắc chắn thế rồi. Nhưng lần đầu xem mắt đã hẹn hò, hẹn hò lần đầu đã yêu nhau thành công như hai bạn, mà quan hệ lại còn khá đặc biệt như vậy thì thực sự là rất hiếm đó.

Mức độ thân mật hiện nay?

Tiêu Đại boss: Khụ, hôn.

Nặc Nặc: Tiêu tổng, anh xấu hổ à…

Mèo: Chẳng lẽ là do nụ hôn đầu?

Tiêu Đại boss: Câu hỏi tiếp theo!

Hài lòng với tiến triển hiện nay không?

Nặc Nặc: Hài lòng. Chỉ có điều… hình như hơi bị nhanh quá.

Tiêu Đại boss: Hài lòng.

Mèo: Tiêu Đại boss cậu thật giả tạo, thực ra trong lòng rất không hài lòng chứ gì? Muốn nhanh nhanh đến bước tiếp theo, tiếp theo nữa phải không?

Tiêu Đại boss: Hài lòng thật, Nặc Nặc vốn là món ăn trong bụng tôi, không chạy thoát được. Nếu ăn tươi nuốt sống thì không nghiệm ra được mùi vị gì cả.

Mèo: Nặc Nặc, em có nghe thấy chưa? Người ta quá sức tự tin, phải dạy dỗ mới được!

Có nghĩ sẽ phát triển thêm một bước nữa trong quan hệ không?

Tiêu Đại boss: Chị hỏi câu này không sợ mâu thuẫn à?

Nặc Nặc: Xem tình hình thế nào.

Mèo: Hê hê, Tiêu Dật cậu xem Nặc Nặc thoải mái ghê chưa, ngoan quá.

Tiêu Đại boss: Chưa nghĩ đến.

Mèo: Xùy, trả lời chẳng có chút thành ý gì hết, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, cậu là đồ biến thái ngầm, không nghĩ đến thật à?

Tiêu Đại boss: Câu hỏi này không có điều kiện tiền đề, tôi thực sự không thích những hành vi linh tinh trước hôn nhân, vì đó là biểu hiện của sự vô trách nhiệm, nên…

Mèo: Nên?

Tiêu Đại boss: Nặc Nặc, chúng ta kết hôn sớm đi.

Nặc Nặc: Rốt cuộc là ai nhắc đến câu hỏi này trước vậy?= =

Bình thường gọi đối phương là gì?

Mèo: Câu hỏi này bình thường chứ?

Tiêu Đại boss: Nặc Nặc, thỏ trắng.

Nặc Nặc: Tiêu Đại boss, Tiêu tổng.

Mèo: Ủa? Tiêu Đại boss chẳng phải là không thích em gọi cậu ta là “Tiêu tổng” ngoài giờ làm việc đó sao?

Tiêu Đại boss: Ừ, vì như thế cảm giác rất xa lạ, nhưng bảo cô ấy gọi bằng tên thì đúng là vất vả quá (sờ trán).

Mèo: Hừm… thế nào nhỉ? Nặc Nặc em gọi tên cậu ta thử cho chị nghe xem?

Nặc Nặc (đỏ mặt): Tiêu… Dật.

Tiêu Đại boss (tiếp tục sờ trán): Thấy chưa? Còn ghê hơn là bị nói lắp nữa.

Nặc Nặc: Người ta không quen mà!

Mèo: Phù… Hiếm khi cậu chịu nhường bước, từ từ tập vậy.

Tiêu Đại boss: Ừ, tôi cũng đã nghĩ, hay cứ đổi từ “Tiêu tổng” sang thẳng “chồng yêu” thì càng sướng.

Mèo: Nếu thế thì từ “Tiêu tổng” đổi luôn thành “Yamete” thì càng sướng hơn nhỉ?

Nặc Nặc (lửa giận bốc lên): Mẹ Mèo, chị lại chọc em!

Thích đối phương từ khi nào?

Tiêu Đại boss: Chắc là lần đầu xem mắt, định đi hoàn thành nghĩa vụ của bà mẹ, thật không ngờ lại có món quà bất ngờ đến thế.

Nặc Nặc: Em… cũng không biết… hình như là từ từ rồi thích.

Mèo: Ừ, chị hiểu, lâu rồi có tình cảm ấy mà.

Nặc Nặc: Không đúng, chị không hiểu ý em rồi, em muốn nói là em bị bắt ép!

Tiêu Đại boss (nghiêng đầu cười gian): Ồ?

Mèo: Câu… câu tiếp…

Khi nào thì xác nhận mối quan hệ này?

Tiêu Đại boss: Trước khi đi công tác, hôm tỏ tình.

Nặc Nặc: Trước khi anh ấy đi công tác, hôm tỏ tình.

Mèo: Tiêu Đại boss cậu thật có hiệu quả ghê!

Đối phương là người yêu lý tưởng của bạn phải không?

Tiêu Đại boss: Đúng.

Nặc Nặc: Không.

Mèo: Ủa? Nặc Nặc hôm nay em phản kháng ghê thật, vậy người yêu lý tưởng của em là gì?

Nặc Nặc (nhìn trời): Giống như bố em.

Tiêu Đại boss: Bác trai… như thế nào?

Mèo (cười gian): Tiêu Dật, quả nhiên cậu vẫn quan tâm đến chuyện đó.

Nặc Nặc: Bố em bao thầu việc nhà, bao thầu sự nghiệp, bao thầu ăn uống tắm giặt v.v… là người đàn ông sợ vợ điển hình.

Tiêu Đại boss: …

Mèo (vỗ vai Tiêu Đại boss): Xem ra cậu muốn đạt đến tiêu chuẩn người yêu lý tưởng của Nặc Nặc cũng khá khó khăn đây.

Hai người có cãi nhau chưa?

Tiêu Đại boss: Chưa.

Nặc Nặc: Có.

Tiêu Đại boss: Nặc Nặc, chuyện “Phụng Hoàng Cửu Thiên” không tính là cãi nhau.

Nặc Nặc: Tính chứ, em cãi nhau với anh rất nghiêm túc mà.

Tiêu Đại boss: Dù sao cũng không.

Nặc Nặc: Có có có!

Mèo: Đã cãi nhau rồi đấy…

Nếu đối phương phản bội, bạn sẽ làm gì?

Tiêu Đại boss: Nặc Nặc không làm thế.

Mèo: Nếu như nếu như…

Tiêu Đại boss: Nếu thì cũng không thế.

Mèo: -_-||| Tiêu Đại boss quá tự tin với bản thân, còn Nặc Nặc?

Nặc Nặc (co nắm đấm): Tìm một người khác tốt hơn anh ấy, cho anh ấy tức chết!

Mèo: Ha ha, nhìn kia, đó chẳng phải là điềm báo sự “vượt tường” ư? Nặc Nặc cố lên!

(Mèo bị người xem đá bay)

Độc giả: Cô đúng là tên náo loạn thiên hạ!

Việc muốn làm cùng đối phương nhất là gì?

Nặc Nặc (bốc khói): Lại là câu hỏi kỳ cục, cho qua cho qua!

Mèo: Rõ ràng là Nặc Nặc nghĩ bậy!

Nặc Nặc: >O< Ở cạnh các huynh đệ phòng Kế hoạch lâu quá, tai bị lây nhiễm, nghe câu hỏi nào cũng sẽ nghĩ đến chuyện đó.

Tiêu Đại boss: Ừ, tối nay về dán keo hết lên miệng mấy tên đó.

Mèo: Hu hu, kinh dị quá. Nhưng Tiêu Đại boss chưa trả lời, chắc đáp án cũng là rating 18+ chứ gì?

Tiêu Đại boss: Cùng xem tivi.

Nặc Nặc: Ủa? Tại sao?

Tiêu Đại boss: Ôm Nặc Nặc xem tivi, vừa xem vừa ôm ấp.

Mèo: Tôi biết ngay mà, quả nhiên là sói háo sắc!

Cảm thấy đối phương đáng yêu nhất ở chỗ nào?

Tiêu Đại boss: Tất cả.

Nặc Nặc: Không trả lời được không?

Mèo: Có nỗi khổ khó nói?

Nặc Nặc: Ưm…

Tiêu Đại boss: Thực ra anh cũng rất muốn biết.

Mèo: Tất nhiên cậu muốn biết rồi, sau này dụ dỗ Nặc Nặc bằng điểm đó chứ gì?

Nặc Nặc: Nói rõ là… tóc anh ấy! Tóc Tiêu Đại boss rất mềm, rất thơm, thỉnh thoảng ôm, mềm mại dày dặn rất đáng yêu. ^^

Tiêu Đại boss: … (vẻ mặt tổn thương sâu sắc)

Mèo: Nói nãy giờ rồi, Tiêu Đại boss, sức hấp dẫn của cậu cũng giống gấu nhồi bông, ha ha, bi kịch!

Nặc Nặc: Em đã nói là không muốn kể ra mà!

Cảm thấy mình hiểu đối phương không?

Nặc Nặc (ủ rũ): Không hiểu. Hình như rất nhiều chuyện của Tiêu Đại boss em chẳng biết gì.

Tiêu Đại boss: Không cần vội, từ từ.

Mèo: Vậy Tiêu Đại boss hiểu đối phương không?

Tiêu Đại boss: Tất nhiên.

Mèo (cười gian): Hê hê, đến khi cưới về rồi Nặc Nặc biến thân cho cậu biết.

Có thể chấp nhận cuộc sống của đối phương?

Nặc Nặc: Cuộc sống của Tiêu Đại boss chẳng phải ở phòng Kế hoạch à, vô cùng chấp nhận.

Tiêu Đại boss: Tôi nghĩ vẫn nên để Nặc Nặc cách xa các huynh đệ phòng Kế hoạch kia thì an toàn hơn.

Mèo: Người ta đều nói với “vật dĩ loại tụ nhân dĩ quần phân”, Tiêu Đại boss cứ thấy các sư huynh đệ phòng Kế hoạch quá kinh khủng, thế thì Tiêu Đại boss cậu cũng…

Tiêu Đại boss: Được rồi, câu tiếp theo.

Mèo: =_=

Nếu đối phương không ở cạnh thì sẽ làm gì?

Tiêu Đại boss: Chỉ cần có thời gian thì sẽ gửi tin nhắn hoặc gọi điện cho cô ấy.

Nặc Nặc: Vẫn đi làm như thường, ăn cơm như thường, tan sở như thường.

Mèo: Từ biểu hiện của hai người có thể nhìn ra ai lún sâu hơn rồi.

Câu cuối cùng, nghĩ đến chuyện tương lai chưa?

Tiêu Đại boss: Chuyện tương lai là kết hôn à? Tất nhiên…

Nặc Nặc (gật đầu ing~): Có, Tiêu Đại boss, khi nào anh cho em trở thành nhân viên chính thức?

Mèo: Khụ, Nặc Nặc à, “chuyện tương lai” mà em từng nghĩ là thành nhân viên chính thức?

Nặc Nặc: Dạ đúng, có vấn đề gì sao? Em còn một tuần nữa là hết hạn thử việc rồi, cũng là lúc Tiêu Đại boss đi công tác về, HOHO!

Mèo: Hu hu, meo meo… Lẽ nào em sung sướng đợi Tiêu Đại boss về là vì hy vọng được chuyển thành nhân viên chính thức?

Nặc Nặc: Tất nhiên! Ồ ồ, và còn không cần ăn đồ chiên xào nữa.

Mèo: -_-||| Chị hảo tâm nhắc một câu, anh chàng ngồi kế em đã bốc khói rồi kìa.

Nặc Nặc: Được thôi, được thôi, về chuyện kết hôn, em cũng… nghĩ rồi.

(Tiêu Đại boss bình tĩnh, nhìn Nặc Nặc vẻ mong chờ).

Nặc Nặc: À ừ… trong game online em và anh kết hôn, chơi lâu như thế, không có công lao cũng có khổ lao chứ? Nên khi thành nhân viên chính thức, tiền lương có thể…

Mèo (ngã vật ra thổ huyết): Vẫn là chuyện đó, Nặc Nặc em cố ý, chắc chắn là cố ý!

Nặc Nặc (tiếp tục làm ra vẻ ngây thơ trong sáng): Đâu có…

Tiêu Đại boss: Hôm nay về công ty, đuổi việc hết phòng Nhân sự!

Mèo: Toát mồ hôi, lửa ghen của Tiêu Đại boss đã cháy đến công ty nhà mình rồi, mặc niệm ba giây. Phỏng vấn kết thúc tốt đẹp.

END.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx