Tiết mục “Phi ai vật nhiễu" bắt đầu lên hình.
Tiêu Dật đứng giữa sân khấu sáng rực, lướt nhìn một vòng mười hai đối tượng tham gia xem mắt, hơi nheo mắt lại.
Ðây là tiết mục xem mắt bản nâng cấp mới của đài truyẽn hình thành phố C, nói trắng ra là bình mới rượu cũ, xào nấu, tạo mới, để thu hút sự chú ý của mọi người, bên chế tác không tiếc dùng mọi biện pháp để nâng cao tỷ lệ theo dõi.
Mà một tiẽt mục rác rưởi như thế này trong mắt Tiêu Dật, anh lại đến tham gia. Đứng thẳng giữa sân khấu đèn đuốc sáng trưng, Tiểu đại boss mặc âu phục chính tề toát lên một mùi vị cao ngạo xuất chúng. Tiết mục này quả thật vô vị, vốn nghĩ\' rằng sẽ gặp được chuyện gì hay ho, kết quả vẫn là xem mắt bình thường, tự giới thiệu, chụp hình, hỏi đáp, cứ thế mà tiến hành, rồi mời mười hai cô gái chọn xem có thể tìm được đối tượng thích hợp hay không.
Phía chế tác muốn tăng thêm tính kích thích thú vị hơn cho chương trình, thậm chí còn đặc biệt tạo ra “đội các bà mẹ", đê? “đội các bà mẹ" dùng ánh mắt cay độc sở trường của mình để dò xét mỗi một chàng trai đến xem mắt. Các chàng trai sau khi lên sân khấu sẽ được người dẫn chương trình sắp đến đứng chính giữa, đó là mộ† chiếc bục nhô lên với chữ "tăng“ và "giảm", và với các câu hỏi cố tình gây ra để làm khó, nếu câu trả lời của bạn không thể khiến các bà cô bà mẹ như hùm như hổ này hài lòng, họ sẽ nhấn vào chữ "giảm", có nghĩa là chàng trai đó chưa kịp có duyên trò chuyện với các cô em, đã bị đẩy ra phía sau hâu đời một cách tuyệ tình.
Tiêu Dật đã qua được các cửa trước, cuối cùng đã đến trước “đội các bà mẹ". Quả nhiên, các bà này bắt đầu hành hạ anh để làm trò vui.
“Chàng trai, cậu tự nhận là sếp của tập đoàn đó, tôi thấy cậu cũng đẹp trai, có tài có sắc, sao lại không có bạn gái? Chắc không phải là có bệnh kín gì chứ?"
Nói dứt, phía dưới sân khấu rộ lên một tràng cười.
Tiêu Dật thản nhiên nhếch môi, trả lời: “Tôi có bệnh kín hay không thì vị hôn thê của tôi chắc sẽ rõ, chi bằng mời cô ấy ra trả lời câu hỏi của dì?“
Người dẫn chương trình nghe thế thì há mỒm trợn mắt, ơ…ơ…sao lại có vị hôn thê ở đâu chui ra? Ðã là diễn viên mời từ đâu đến vậy? Không chuyên nghiệp tí nào! Anh ta không biết bây giờ đang truyền hình trực tiếp sao? Có điều may mà mình là MC chuyên nghiệp,thế là cầm micro cười he he để hòa hoãn không khí: “Tiêu tổng nói là bạn gái cũ chăng, cô ấy..." Chưa nói dứt, Tiêu Dật đã cướp lời: “Không, bạn gái hiện tại."
"Cậu!" Ðội các bà mẹ đã có người ngồi không yên, "Thanh niên bây giờ vô trách nhiệm quá, cậu có bạn gái rồi tại sao còn đến tham gia tiết mục Xem mắt?”
Tiêu Dật nghe vậy thì mắt sáng rỡ, nói từng chữ: “Vì...tôi đến để bắt người."
Vừa nói dứt, phía bàn bán nguyệt của phái nữ đã bắt đầu có động tĩnh, các cô gái xì xầm bàn tán, mỘt người nào đó lại bắt đầu lặng lẽ rút lui. Tiêu Dật† không hề quay đầu lại mà thở dài, “Nặc Nặc, em nghĩ em trốn được à?"
Trong một khoảnh khắc, cả sân khấu đều im lặng. Hứa Nặc lúc nãy còn định bỏ trốn cũng đứng lại tại chỗ, hóa thạch.
Tiêu đại boss hơi ngoảnh lại, đôi mắt sáng rực đã tràn đầy sự phẫn nộ, sải bước nhanh đến chỗ Hứa Nặc, Nặc Nặc thấy thế thì cái khó ló cái khôn, “Cách” một tiếng bấm tắt đèn đỏ trước mặt, nói nhanh: “Chúng ta bây giờ là đối tượng xem mất bình đẵng, tôi đã tắt đèn của anh, anh không thễ đưa tôi đi!"
“Ồ” Tiêu Dật nhướn mày hơi lùi lại phía sau, ánh mắt nguy hiễm nheo lại. Bên này Hứa Nặc nuốt nước bọt, cô hiễu, Tiêu đại boss như thế có nghĩa là anh đang tức giận, tức... thật rồi!
Nặc Nặc nghiến răng, đang chuẫn bị nói gì đó thì cơ thễ bỗng nhẹ bẫng, chỉ nghe trên sân khấu và dưới khán đài ồ lên - cô đã bị Tiêu đại boss khiêng lên vai rồi đi xuống dưới khán đài.
Nặc Nặc “hự” một tiếng, hoàn toàn không thễ kháng cự, trong mơ hồ, cô chỉ nghe người dẫn chương trình gào lên sau lưng: “Đám đạo diễn mau đến đây, có người phá hoại "
Chương 1:
Mẹ ơi, xem mắt hại chết người rồi…
Một năm trước.
Xem mắt rốt cuộc có thể gặp được bao nhiêu chuyện ly kỳ thú vị nhỉ?
Nặc Nặc lần đầu đi xem mắt đã bị vận khí của chính mình đá ngã sóng soài.
Nhìn người đàn ông ngồi ngay ngắn trước mắt, Nặc Nặc bất giác nuốt nước bọt. Ánh nắng chiếu trên mặt anh, vẽ nên một đường hoàn mỹ như tạc tượng. Sống mũi thẳng, ánh mắt toàn là sự khiêu khích chế giễu. Quá đáng hơn là, khóe môi đang nhếch một nụ cười, phối hợp thêm những lời anh thốt ra, quả thực đã khiến Nặc Nặc muốn chui xuống gầm bàn quách cho xong.
Anh nói: “Hứa tiểu thư, hình như chúng ta quen nhau.”
Phải, họ quen nhau. Một tháng trước, trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng thứ mười bảy.
Chính xác, anh là đại Boss của Nặc Nặc, Tiêu Dật.
Nặc Nặc lần nữa thấy kính nể nhân phẩm không biên giới của cô, vì cô đã xem mắt cả Boss lớn trên đầu mình, hơn nữa lại đang trong thời hạn thử việc quan trọng nhất nữa chứ.
Một tháng trước, Nặc Nặc không thèm nghe lời khuyên ngăn của gia đình và bạn bè, cương quyết từ bỏ công việc hành chính với mức lương cũng khá, đâm đầu vào thị trường nhân tài đầy rẫy. Có điều cô cũng khá là may mắn, hơn một tuần xin vào hai ba công ty đã tìm ra một công việc mới mà cô ưa thích.
Vòng thi viết rất suôn sẻ, phỏng vấn cũng tốt, điều duy nhất khiến Nặc Nặc đau buồn là, ngày đầu tiên đi làm đã bị tạt nước lạnh vào mặt. Công ty mới của Nặc Nặc là một công ty chế tạo game vi tính nổi tiếng, mà nhiệm vụ của cô là vạch ra kế hoạch cho phòng kế hoạch, nói trắng ra là biên tập và viết vời gì gì đó.
Công việc không mệt, lương cũng ổn, công ty cũng rất ổn định, Nặc Nặc vô cùng hài lòng với lần nhảy việc này của mình, ngày đầu đi làm đã hào hứng theo trưởng phòng nhân sự đến ra mắt đại boss Tiêu Dật ở lầu thứ mười bảy, kết quả là đại boss chỉ một câu thôi đã giết chết cô trong tích tắc.
Trưởng phòng nhân sự: “Tiêu tổng, đây là Hứa Nặc phụ trách kế hoạch, người mới của phòng kế hoạch, tôi đưa cô ấy đến để ra mắt anh.”
Tiêu tổng nổi tiếng lạnh lùng hắc ám không ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu xử lý văn kiện.
Cả một văn phòng ngoài tiếng động của máy điều hòa ra thì chỉ còn lại hơi thở của ba người, không khí rất ngượng ngập. Nặc Nặc đảo đảo mắt, nghiến răng, vẫn quyết định mặt dày trước! Thế là cô lấy hết can đảm tiến lên trước một bước, “Tiêu tổng, chào anh, tôi là Hứa Nặc. Tuy lần đầu tiên làm kế hoạch cho công ty trò chơi, nhưng sau này tôi sẽ cố gắng!”
Nặc Nặc nói xong, nghĩ thầm chắc đại boss sẽ lên tiếng, hoặc sẽ khuyến khích mình vài câu cũng nên, dù sao nhân viên cố gắng thì công ty mới phát triển được mà.
Thế nhưng loay hoay đợi mãi, một lúc lâu rồi mới thấy Tiêu Dật từ từ ngẩng lên, lướt nhìn Hứa Nặc một cái, khóe môi hơi nhướn lên, nói: “Phòng kế hoạch à? Từ khi công ty thành lập đến nay, chưa có cô nào ở lại phòng đó được, cố lên nhé.”
Câu “cố lên nhé” nếu nói là khuyến khích thì chi bằng nói quách là khiêu chiến cho rồi! Hứa Nặc nghe thấy vẻ khinh thường trong câu nói nhẹ nhàng đó, từ khi ấy, Hứa Nặc đã nảy sinh ra ám ảnh tâm lý khó dập tắt với đại boss cao quý! Cho dù lớp bồi dưỡng nhắc đến cái tên “Tiêu Dật”, hay trong cuộc họp nhân viên nhìn thấy bóng dáng đẹp đẽ phóng khoáng ấy, Nặc Nặc đều tránh thật xa, một mặt vẫn phải lẩm nhẩm niệm chú “A di đà Phật, hồn ma biến đi, anh ta không thấy con không thấy con!”
Nhưng, chẳng ai ngờ là, trốn tránh đủ cách mà lại gặp phải đại boss trong cuộc gặp gỡ xem mắt mà mẹ cô sắp xếp.
Nặc Nặc nghẹn ngào.
Sao lại có chuyện trùng hợp thế được? Hơn nữa đối tượng xem mắt mà mẹ đã nói rõ, đối phương chỉ là trưởng phòng nào đó thôi mà, nhưng giờ đây… Nặc Nặc đau khổ lén liếc nhìn vẻ mặt người ấy một cái, hoàn toàn khó xử.
“Hứa tiểu thư” Nặc Nặc đang suy nghĩ xem có nên trả lời hay không, thì Tiêu Dật lại thong thả lên tiếng, “Nếu tôi nhớ không nhầm thì lý lịch cô ghi khi đến công ty này là…”, Tiêu Dật ngừng lại, rồi mới nghiêng đầu thốt ra mấy chữ tàn nhẫn: “Đã kết hôn”
—-Tôi là đường phân cách lần đầu xem mắt—-
Trước khi đến phỏng vấn ở công ty, Nặc Nặc đã chuẩn bị kỹ càng. Ông bố đầy kinh nghiệm cũng đã cảnh báo cô, trong lúc phỏng vấn, nhất định phải tỏ rõ quyết tâm, “Tôi muốn làm việc tám năm mười năm ở quý công ty”, vì không một công ty hoặc HR (Trưởng phòng Nhân sự) nào lại không thích những nhân tài chịu ổn định trong đội, lại còn khiến người ngoài có cảm giác đó là công ty “rất ổn định, phúc lợi rất tốt, nên nhân viên không muốn bỏ đi”. Ngoài ra cũng phải ghi nhớ không được nói đến công ty học tập, vì học tập có nghĩa là học xong sẽ quay lưng bỏ đi. Dù thế nào cũng nên khiến HR cảm thấy mình rất ổn định.
Nặc Nặc cứ y như thế mà thực hành, tất nhiên rất có hiệu quả.
Khi viết hồ sơ, Nặc Nặc ngần ngại rồi vẫn nghiến răng điền vào phần “tình trạng hôn nhân” là “đã kết hôn”, đó là tuyệt chiêu thứ hai của bố cô. Công ty lớn cạnh tranh rất khốc liệt, muốn ngồi vững vị trí hiện nay, bao giờ những cô gái đã có chồng cũng khiến đồng nghiệp và sếp bớt hẳn cảnh giác. Đối với nhân viên cũ, họ cũng sẽ cho rằng bạn sẽ tập trung tinh thần vào gia đình, không thể tạo ra sự uy hiếp nào lớn; đối với nhân viên mới, gái có chồng rồi mà, sẽ trưởng thành hơn các cô gái chưa chồng nhiều, không có chuyện kiêu căng hợm hĩnh.
Quả nhiên, sau khi đưa hồ sơ cho HR, trưởng phòng nhân sự nhìn cô bằng ánh mắt tán thưởng, đồng nghiệp cũng dễ chịu hơn. Nhưng Nặc Nặc không bao giờ nghĩ rằng, Đại boss lại có trí nhớ tốt đến thế, chỉ một lần lướt nhìn hồ sơ của cô mà nhớ rõ tình trạng cá nhân của cô đến thế.
Nặc Nặc bất giác xoay ly trà trước mặt. Nếu lúc này nói dối nữa sẽ khiến tình hình càng tệ hơn, thế là cô cắn môi, “Vì nếu đã kết hôn sẽ khiến lãnh đạo cảm thấy tôi ổn định, chín chắn và đáng tin cậy hơn”.
Hàng lông mày dài của Tiêu Dật khẽ nhướn lên, tỏ ra rất hài lòng với câu trả lời đó.
“Vậy quê quán? Tôi nhớ cô ghi trong hồ sơ là người bản địa, chắc chứng minh nhân dân không làm giả đấy chứ?”
Nặc Nặc thật sự là “một lần lỡ dại hối hận ngàn thu”, Đại boss đã bắt đầu nghi ngờ nhân phẩm của cô rồi. Cô vội vàng huơ tay giải thích: “Tôi thực sự là người thành phố. Trong hồ sơ xem mắt ghi tôi là người thành phố G, là do mẹ tôi sợ có người thích hộ khẩu thành phố của tôi, bây giờ đang rất thịnh hành mốt kết hôn để nhập hộ khẩu mà? Mẹ tôi tính cảnh giác rất cao. =_=”
Nặc Nặc đáp xong, tự cô cũng thấy buồn bực. Lúc đầu mẹ cô viết hồ sơ xem mắt giả, Nặc Nặc đã không chấp nhận, kết quả là bị ngàn vạn lý do kiểu “Bây giờ lòng người hiểm ác, muốn hộ khẩu của con, muốn tiền của con, còn mong đợi bố mẹ vợ mua nhà nữa, nhiều lắm, đến khi kết hôn rồi thì tha hồ mà khóc”, mà hoàn toàn không phản bác được gì.
Giờ thì…nhìn đi, nhìn đi, báo ứng đến rồi!!!
Có điều nói đi nói lại thì Đại boss cũng khai giả hồ sơ mà, cũng vì sợ đối phương để ý đến tiền của mình hay sao? Anh và bà Hứa đúng là “quỷ” thật!
Nghĩ đến đó, Nặc Nặc lại tỏ vẻ hùng dũng ngẩng đầu lên nhìn Đại boss, lại thấy ánh mắt Tiêu Dật thoáng một nụ cười. Cô sững sờ, lập tức cúi xuống, tim đập thình thịnh liên hồi. Không thể nào, không thể nào, chắc anh ấy không thích mình thật đấy chứ? A a a a a, làm sao đây? Tuy Đại boss rất đẹp trai nhưng…nhưng cô vẫn còn sờ sợ…
Đúng lúc cô đang chìm đắm trong thế giới nhỏ của mình thì Tiêu Dật lại thốt ra một câu, dập tắt luôn tâm tư nhỏ bé của cô.
“Hồ sơ xem mắt của cô ghi là thích đọc sách, còn trong hồ sơ công ty thì không thấy, chắc cô không lén lút đọc trộm tiểu thuyết trong công ty đấy chứ?”
Ú ớ.
Có phải não người không? Hay là cái máy tính? Chỉ nhìn thoáng hồ sơ cá nhân một cái, mà đã có thể so sánh từng mục với hồ sơ xem mắt, tìm ra sự khác biệt. Tiêu tổng à, anh thật không hổ là Đại Đại Đại boss.
Nặc Nặc dè dặt trả lời, Tiêu Dật tung ra một câu hỏi rất đúng lúc. Trong vòng nửa tiếng, một cuộc gặp gỡ xem mắt thú vị hoàn toàn biến thành cuộc phỏng vấn toát mồ hôi. Nặc Nặc nước mắt tuôn trào. Nghe nói công ty chỉ có những nhân viên quản lý mới có vinh hạnh đối thoại với Đại boss thế này. Cô là nhân viên quèn mà lại được sếp trắc nghiệm tâm lý trong một ngày cuối tuần tươi đẹp thế này ư?
Cuộc gặp mặt kết thúc, Tiêu Dật hoàn toàn không nói gì đến việc đưa Nặc Nặc về nhà mà bỏ về trước. Nặc Nặc ngồi trên ghế, thở phào một cái, cảm giác này…thực sự còn kinh khủng hơn lần thi đại học năm ấy!
Cùng lúc, bà Hứa tính toán thời gian con gái xem mắt xong gọi điện đến dò hỏi, Nặc Nặc nhìn màn hình hiển thị, nghe điện thoại mà thở dài thườn thượt. Bà Hứa thấy con gái thở dài thì đoán là không thành, bèn bla bla ở bên kia một lúc lâu, “Không sao, lần sau mẹ tìm cho con người tốt hơn…”
@by txiuqw4