“Em không có nói bậy, hai đứa trẻ kia đích thực giống y chang anh đó. Tôn Viễn tờ văn kiện, lén lút lại gần Tiêu Lăng, “Thật sự không phải anh có con bên ngoài?” Anh suy nghĩ kỹ một chút.
Tiêu Lăng trầm tư một lát, vẫn lắc đầu.
Hai đứa trẻ được dạy rất tốt, nhìn vào thấy có bốn năm tuổi rồi, khi đó anh phong lưu một thời, nhưng anh là người biết chừng mực, những phụ nữ tìm về đều có thể sử dụng tiền đuổi đi, cho nên cho tới bây giờ cũng chưa gây ra chuyện khó giải quyết nào.
Nếu quả như ở bên ngoài có đứa con, sao cũng không có thể chờ tới bây giờ mới có động tĩnh.
Tiêu Lăng lắc đầu, “Không thể nào, những người phụ nữ bên cạnh anh trong mấy năm nay cũng không phải không biết, thật sự có con còn có thể chờ tới bây giờ không đến tìm anh.
Tôn Viễn nhún nhún vai.
Hình như cũng có lý.
Anh nhìn vể hướng hai đứa trẻ biến mất, thầm than một tiếng, thật giống như lão đại khi còn bé a.
...
Hai người điều chỉnh tâm tình, mới bước đến cửa phòng bệnh của Tô Tố liền nghe được bên trong truyền đến tiếng cãi vã kịch liệt.
“Dựa vào cái gì không cho phép tôi xuất viện! Tôi nói cho các người biết, các người đây là giam cầm trái phép, tôi có thể kiện các người! Tôi muốn xuất viện, hiện tại tôi muốn xuất viện liền.
Thật xin lỗi cô Tô, Mạc thiếu của chúng tôi căn dặn...
“Ngậm miệng! Hắn cho là hắn là ai, dựa vào cái gì hạn chế sự tự do của tôi, ngươi chuyển lời đến Mạc Tầm, nợ hôm nay kêu hắn nhớ kỹ, một ngày nào đó ta sẽ đòi lại!
...
Mạc Tầm?
Hắn lại tới nữa à!
sắc mặt Tiêu Lăng trầm xuống, đẩy cửa vào.
Tiếng ồn ào trong phòng bệnh lập tức dừng lại, tất cả mọi người nhìn qua đây.
Tiêu Lăng quét một lần tất cả những người trong phòng, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Sự lộn xộn trước giường bệnh, Tô Tố mặt đầy phẫn nộ đứng ở nơi đó, cô một tay vác lấy bao, một tay vịn lấy An Tiểu Hi sắc mặt tái nhợt muốn đi vọt tới trước, nhưng mấy người mặc áo khoác trắng bác sĩ cùng các y tá hình thành một bức tường người ở trong phòng, vững vàng cản lại lối đi của cô.
Tiêu Lăng giật cà vạt ra, động tác ưu nhã chậm rãi cởi áo khoác vet ra, tiện tay ném cho Tôn Viễn, đưa tay chậm rãi kéo tay áo của áo sơmi lên.
Tôn Viễn
“Tiêu... Tiêu thiếu, hiểu lầm, đều là hiểu lầm...”
“Hiểu lầm gì mà hiểu lầm!”
Tiêu Lăng một chân đạp tới, thẳng tắp đạp về hướng ngực của bác sĩ nam.
“A...”
Nhóm nữ y tá hét rầm lên.
“Tránh ra!”
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn Tiêu Lăng, sợ hắn chân tiếp theo của anh sẽ rơi trên người mình, nghe được lời của hắn, người theo phản xạ tránh ra, lộ ra Tô Tố và An Tiểu Hi bị che mất.
“Tiêu Lăng...”
“Có sao không?”
Mũi Tô Tố chua chua, rưng rưng nước mắt và lắc đầu, “em không sao, là Tiểu Hi...”
Ánh mắt của Tiêu Lăng nhìn vài vòng trên người cô, nhìn nàng quả nhiên không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn về phía An Tiểu Hi, sắc mặt của cô có chút tái nhợt, trên cổ tay trần trụi có một vết bầm rất rõ ràng.
“Tôn tử, tới đỡ người!”
“Ừm.”
lần đầu gặp nhau của Tôn Viễn cùng An Tiểu Hi cũng không vui vẻ mấy, hắn vịn An Tiểu Hi, cảm giác thân thể cô đều đang khẽ run rẩy, nhịn không được trợn mắt, “Nhìn cô xem, lần trước nhìn thấy tôi không phải như con cọp cái sao, hôm nay sao ỉu xìu vậy.”
An Tiểu Hi hung hăng trừng hắn một cái, đưa tay đập cánh tay hắn, “Không cần ngươi đỡ...”
“Vậy thì không được, đây là nhiệm vụ của Lão đại giao cho tôi...”
Tôn Viễn không hề khách khí ôm lấy eo Tiểu Hi, hôm nay An Tiểu Hi mặc áo ngắn hở vai, dưới thân là một chiếc quần rộng chân màu xám, áo rất ngắn, lộ ra một đoạn da thịt trắng nõn. Tôn Viễn vốn có tâm lý không chiếm tiện nghi chính tên khốn, chiếm đủ tiện nghi.
“A...”
Làn da vừa trắng vừa mịn.”
Tôn Viễn nhẹ nhàng bóp một cái, xúc cảm không tệ.
Mặt An Tiểu Hi “Soạt” một cái đỏ bừng, nhéo cánh tay Tôn Viễn và mắng to. Tôn Viễn cười tủm tỉm xích lại gần lỗ tai của cô, hạ giọng, cô có chắc ở nổi giận ngay chỗ này? Có tin tôi để cho lão đại bỏ cô ở lại đây không!”
Sắc mặt An Tiểu Hi trắng bệch, nắm chắc cánh tay Tôn Viễn, sợ hắn vứt cô xuống.
Cô mới không muốn ở lại nơi này, Mạc Tầm chính là cái đồ biến thái, lại đem cô nhốt vào nhà xác, nhà xác vừa đen vừa lạnh, khắp nơi đều là thi thể... Tiểu Hi toàn thân đều run lên.
Chuyện gì làm cho quả ớt nhỏ sợ đến như vậy?
Tôn Viễn thu lại ý đùa, vỗ nhè nhẹ vào vai của cô, “yên tâm đi, sẽ không để cô ở lại nơi này đâu...”
...
Một bên khác, Tiêu Lăng ôm ngang Tô Tố lên, nhìn cũng không nhìn người trong phòng liền đi.
Tiêu thiếu, cô Tô bây giờ còn chưa thể xuất viện.
Tiêu Lăng cười lạnh, thân thể không tốt có thể nghỉ dưỡng trong nhà, tại sao phải ở lại nơi quỷ quái này. Anh đã biết tên khốn Mạc Tầm kia không có ý tốt, lại không nghĩ rằng hắn bỉ ổi như thế, vậy mà thừa dịp hắn không ở đây đến tìm Tô Tố.
Lạnh lùng liếc bác sĩ chặn anh lại, “Tôi kêu ông cút ra!”
“Mạc thiếu chúng tôi...” Bác sĩ lời còn chưa nói hết liền bị ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Lăng dọa lùi lại.
“Nói cho Mạc Tầm nghe, kêu hắn bảo vệ tốt người phụ nữ của mình! tránh xa người phụ nữ của tôi ra, nếu không đừng trách tôi không nể tình tình cảm hai nhà!”
Nói xong, Tiêu Lăng liền ôm Tô Tố nhanh chân rời đi.
Tôn Viễn ôm An Tiểu Hi bước nhanh đuổi theo, ra khỏi bệnh viện Tiểu Hi liền tê liệt, hai chân mềm như sợi mì, cũng không biết là do bị dọa hay là do lạnh, toàn thân run rẩy.
làn da trần trụi của cô lạnh ghê gớm, Tôn Viễn nhíu mày, sao lại lạnh thành ra bộ dạng này? Anh lấy áo khoác trên tay choàng ở trên người cô, đưa tay ôm ngang cô.
“Anh làm cái gì...” Tiểu Hi cảnh giác nhìn hắn.
Tôn Viễn bất đắc dĩ trợn mắt trừng một cái, “Ngươi yên tâm đi, bổn thiếu gia muốn tiền có tiền muốn thân hình có thân hình muốn mặt có mặt,không đói khát đến ra tay với bệnh nhân! Đi thôi, đưa cô về nhà.
...
Tôn Viễn lái xe tới, hắn ngồi chỗ tay lái, dĩ nhiên cho An Tiểu Hi ngồi vào chỗ tay lái phụ, Tiêu Lăng và Tô Tố ngồi ở phía sau xe.
Phát động động cơ, Tôn Viễn quay đầu nhìn Tiêu Lăng, lão đại, đi đâu?
Tiêu Lăng trầm mặc một lát, cúi đầu nhìn Tô Tố một chút mới trả lời, “Đi Cẩm Viên!”
Cẩm Viên?
Tôn Viễn cả kinh sợ đến cằm cũng xém rơi mất.
Cẩm Viên là địa bàn riêng tư của lão đại, ngoại trừ người kia còn có vài người anh em bọn họ, cho tới bây giờ chưa cho người nào bước vào nửa bước.
Hắn lặng lẽ nhìn Tô Tố một chút.
Chậc chậc.
Xem ra lần này lão đại rung động thật rồi.
Hắn không nói hai lời, lái xe!
Tô làm cũng đã phản ứng lại, kéo tay áo Tiêu Lăng, “em muốn về nhà.
“Thân thể em vẫn chưa khỏi...”
“Em đã khỏe rồi...”
Cô đã sớm cảm nhận được sức khỏe không có gì đáng ngại, rất nghi ngờ bác sĩ không cho cô xuất viện đều do Mạc Tầm giở trò quỷ.
“Không được, nhất định phải ở lại Cẩm Viên nghĩ dưỡng mấy ngày, để Trương tẩu hầm mấy ngày canh cho em uống, bồi bổ sức khỏe, tố chất thân thể em quá kém...”
“Không được, Tiểu Hi hôm nay bị dọa hoảng sợ...”
Nhắc lên việc này Tô Tố hận không thể cắn chết Mạc Tầm.
Tên khốn kia lại đem nhốt Tiểu Hi vào nhà xác! Không bằng cầm thú vật, súc sinh! Tiểu Hi lúc này nhất định sợ muốn chết, cô muốn trở về với cậu ấy. Vả lại mấy ngày rồi cô không gặp Tiểu Thất và Cảnh Thụy, cô muốn về nhà!
Mắt thấy xe chạy theo hướng hướng ngược lại, Tô Tố sốt ruột, “em muốn về nhà, Tiểu Hi cậu ấy...”
Chị dâu yên tâm đi, em nhất định mang quả ớt nhỏ hoàn hảo không bị gì đưa về nhà.
@by txiuqw4