Anh không hiểu.
Anh mới là con ruột của mẹ, cho dù mẹ có thương Diệp Lạc, nhưng vì Diệp Lạc mà tổn thương anh... đây có phải là mẹ không?
Lão gia nhìn điện thoại của anh, đã nghĩ ra gì đó.
Tiêu Quốc Chinh thấy mắt của Tiêu Lăng đỏ lên, vỗ lưng Tiêu Lăng, “Bây giờ không có thời gian quan tâm đến tổn thương này,vợ con mới là quan trọng nhất, nhanh chóng tìm người, sau đó cúi đầu tạ tội, bên ông nội có ông và bác mẫu của con, đừng lo. Để an bài xong chuyện khách khứa bên đây chúng ta sẽ về thành phố a.”
“Bác, cảm ơn.”
“Đều là người 1 nhà, nhanh đi đi.”
Tiêu Lăng không còn gì lo lắng phía sau nữa, nhanh chóng bước lớn xông ra ngoài, Lãnh Mạc Tôn Nguyên và cả Trương Hân đều đuổi theo, “Chúng tôi đi chung với cậu.”
Lãnh Mạc thấy trạng thái của Tiêu Lăng không đúng, không dám để anh lái xe.
Tiêu Lăng ngồi ở ghế phụ, lấy điện thoại không ngừng gọi Tô Tố, nhưng bên điện thoại chỉ truyền lại tiếng nói máy móc của 1 người phụ nữ, “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy...”
Hai mắt Tiêu Lăng đỏ lên.
Anh quay lại nhìn Lãnh Mạc, “Chạy nhanh lên.”
Lãnh Mạc nhìn Tiêu Lăng 1 cái, âm thầm tăng tốc.
Tiêu Lăng mở tin nhắn Tô Tố gửi cho anh.
“Tiêu Lăng anh đi đâu? Anh đi đâu vậy?”
“Tiêu Lăng, rốt cuộc có chuyện gì quan trọng hơn chuyện kết hôn của chúng ta?”
“Rốt cuộc anh ở đâu, gọi điện thì tắt máy... có phải xảy ra chuyện gì không, nhận được tin nhắn trả lời em 1 tiếng.”
“Tiêu Lăng...”
Tiêu Lăng gập máy lại, chỉ vài tin nhắn, anh cũng có thể hiểu được tâm trạng lúc đó của Tô Tố.
Trái tim anh như bị bông gòn chặn lại, cực kỳ khó chịu.
Rất không dễ dàng đến được sân bay, lại nhận được tin Mộ Bạch và Tô Tố 1 tiếng trước đã ngồi máy bay tư nhân rời khỏi sân bay Sanya, bây giờ chắc đang trên đường về thành phố a.
Vì làm hôn lễ nên Tiêu Lăng đã dừng rất nhiều máy bay tư nhân ở sân bay Sanya, anh lập tức tìm 1 máy bay, cũng về thành phố a.
Chuyến bay 2 tiếng.
Rất không dễ dàng đến được thành phố a, người của Lãnh Mạc sớm đã đến tiếp đón, Tiêu Lăng trực tiếp chạy về nhà tổ.
“Thiếu phu nhân? Thiếu phu nhân chưa về.”
Sắc mặt Tiêu Lăng biến sắc, không ở nhà tổ, vậy cô ấy đi đâu?
“Đại ca, anh đừng gấp, anh gọi cho Mộ Bạch 1 cái, không phải Mộ Bạch ở chung với chị dâu sao, anh hỏi Mộ Bạch chị dâu đi đâu rồi.”
Đúng.
Còn có Mộ Bạch.
Tiêu Lăng lập tức gọi điện cho Mộ Bạch, nhưng điện thoại cũng ở trạng thái tắt máy.
Tiêu Lăng thiếu chút nữa quăng điện thoại đi.
Cuối cùng anh cũng hiểu cảm giác muốn tìm người đó nhưng lại tìm không thấy rồi.
Hoang mang.
Sợ hãi.
Các loại cảm giác ập tới, ép đến Tiêu Lăng thở không thông.
“Đại ca, anh đợi tí, em gọi cho Tiểu Hy, nhất định Tiểu Hy ở chung chỗ với họ.” Tôn Nguyên gọi cho Tiểu Hy, điện thoại rất nhanh gọi được, Tôn Nguyên lập tức nói, “Được rồi được rồi.”
Mấy người lập tức nhìn qua.
Tôn Nguyên ấn bật loa ngoài, nói chuyện với Tiểu Hy, “Tiểu Hy, chị dâu có ở chung với em không? Bây giờ các người đang ở đâu?”
Tiểu Hy giọng nói mang tí nức nở, “Tôn Nguyên đáng ghét, Tiêu Lăng có phải đang ở chung với anh không, Tô Tố nhà chúng tôi làm gì anh ta rồi sao? Anh ta tổn thương Tố Tố như vậy, Tố Tố bị thương nặng như vậy, mắt của Tiêu Lăng có phải bị mù không, cái gì cũng nhìn không thấy à, tôi nói cho các người biết, nếu Tố Tố xảy ra chuyện gì, tôi nhất định không buông tha cho các người.”
Bị thương?
Tiêu Lăng lập tức giật điện thoại của Tôn Nguyên, gấp gáp hỏi, “Tô Tố làm sao rồi?”
“Tiêu Lăng? Anh còn có mặt mũi hỏi sao, còn không phải anh hại Tố Tố thành vậy sao, trên cánh tay và chân của cô ấy đều bị thương, anh bị mù sao không nhìn thấy, hay là tim anh đã bị con hồ ly tinh kia chiếm trọn rồi, cho nên trong mắt không hề có Tố Tố nhà chúng tôi, Tiêu Lăng tôi nói anh biết, anh không yêu cô ấy thì cũng đừng hành hạ cô ấy như vậy, 1 lần rồi đến 1 lần, anh có mệt không.”
“Tô Tố đang ở đâu?”
“Tôi không nói anh biết, anh từ từ mà tìm.”
Tút tút tút...
Điện thoại phát ra âm thanh tắt máy.
Trên trán Tiêu Lăng nổi toàn gân xanh, như là muốn bóp nát điện thoại.
Lãnh Mạc đứng dựa lên cửa của nhà tổ, bình tĩnh nhìn Tiêu Lăng, “Khoan hãy tức giận và gấp gáp đã, nghĩ xem bây giờ cô ấy có thể đi đâu. 1 cô gái dẫn theo con, chắc chắn không thể đi xa.”
Nơi có thể đi.
Ngoài chỗ của Mộ Bạch chỉ có thể là nhà An Tiểu Hy.
Tiêu Lăng đi qua nhà An Tiểu Hy trước.
Cửa phòng rất nhanh mở ra, cũng là căn hộ nhỏ như cũ, trong phòng khách, Mộ Bạch ngồi trên sofa, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, Tiêu Lăng nhìn 1 cái là biết Tô Tố nhất định đang ở trong.
“Tô Tố đâu?”
Mắt Tiểu Hy đo đỏ, nhìn Tiêu Lăng hận không thể cắn anh 1 cái, “Anh còn đến tìm Tô Tố làm gì, anh không phải chạy khỏi hôn lễ sao.”
Tiêu Lăng không có thời gian quan tâm đến An Tiểu Hy, động tác mạnh mẽ đẩy cô ra, trực tiếp đi vào nhà.
Tiểu Hy bị đẩy 1 cái hơi xiêu vẹo, tí nữa là ngã, Tôn Nguyên nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô, Tiểu Hy lập tức đẩy anh ra, “Không cần anh giả làm người tốt, anh và anh ta là cùng 1 giuộc.”
Tôn Nguyên uỷ khuất không thôi, liên quan gì tới anh chứ, nhiều nhất anh cũng chỉ là thằng chạy vặt.
Tiêu Lăng vào nhà, Mộ Bạch ngồi trên sofa ngẩng đầu lên, mắt hai người chạm nhau, 1 người lạnh lùng, 1 người nóng nảy.
Hơn nửa ngày Mộ Bạch mới mở miệng, “Cô ấy trong phòng, Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất đang ở bên, cô ấy nói bất kể ai đến, cô ấy cũng không muốn gặp.”
Bước chân của Tiêu Lăng dừng lại.
Mộ Bạch cuối cùng cũng nhịn không được, ngữ khí mang chế nhạo, “Cậu an bài cho Tiêu Diệp Lạc xong rồi sao? Tôi thấy bệnh của Tiêu Diệp Lạc rất nghiêm trọng, tại sao cậu không ở bên cô ấy đi, tình hình của Tô Tố khá tốt, cậu yên tâm, tôi và Tiểu Hy có thể chăm sóc cho cô ấy, anh không cần lo lắng, vẫn là về với Tiêu Diệp Lạc đi.”
“Mộ Bạch.”
Mộ Bạch từ sofa đứng lên, không chút nhường nhịn, “Cậu dữ với tôi làm gì tôi nói không đúng sao? Tiêu Lăng, anh tự sờ vào ngực hỏi lương tâm, nếu Tiêu Diệp Lạc tình trạng thực sự nguy cấp, anh có xuất hiện ở đây không?”
Vấn đề này quả thực Tiêu Lăng chưa từng nghĩ đến.
Lúc này nghe Mộ Bạch nói, không nhịn được thử đặt giả thuyết.
Nếu Diệp Lạc bị nguy hiểm đến tính mạng, anh...
“Mộ Bạch, chuyện của tôi và Diệp Lạc có lẽ cậu cũng rõ, tôi nói rồi, tôi đối với cô ấy đã không còn tình cảm nam nữ, bây giờ tôi chỉ xem cô ấy là em gái ruột, nếu em của cậu xảy ra chuyện, nguy hiểm đến tính mạng, cậu có thể không quan tâm đến không, nếu tôi có thể làm như vậy, tôi còn là người sao.”
“Đúng, cậu nói không sai nếu là tôi, tôi cũng sẽ không thể không quan tâm. Nhưng cậu xem Tiêu Diệp Lạc như em gái, người ta có xem cậu là anh trai không” Mộ Bạch nhún nhún vai, “Tôi hy vọng khi cậu giải thích với Tô Tố cũng có thể ngay thẳng chính trực như vậy.”
Tiêu Lăng mím môi, không nói gì.
“Phòng của Tô Tố có lẽ không cần tôi nói cậu cũng biết, cậu đi giải thích với cô ấy đi.”
Tiêu Lăng tất nhiên biết phòng của Tô Tố. [Thêm '' khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Anh hít sâu 1 hơi, đi đến trước cửa phòng của Tô Tố, nhìn căn phòng khóa chặt, anh mím môi gõ cửa.
“Tô Tố, là anh.”
@by txiuqw4