sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Boss Trở Thành Chồng - Chương 499

Tô Tố cả người cứng đơ!

Lúc trước cô rời đi, cô hoàn toàn không nghĩ đến việc quay trở lại! Lần này trở về nước cũng là vì công việc, nhưng cô không có ý định làm ngưng lại, càng không nghĩ rằng bắt đầu lại từ đầu với Tiêu Lăng! Cô đã dần dần thích nghi với cuộc sống bên Mỹ và cũng không có kế hoạch cho việc bắt đầu một mối quan hệ nữa.

Tô Tố cắn môi, cô ngưng nước mắt lại, cô hạ mắt xuống và đẩy Tiểu Lăng, “Xin lỗi!”

Cô ta vẫn không ngăn được rào cản trong tim tim!

“Đợi lần này quyết định công ty hợp tác, em sắp đi Mỹ nữa rồi, nhưng anh yên tâm, những đứa trẻ em sẽ để ở trong nước, đợi qua mùa hè mới để chúng sang bên đó đó học.”

Tiêu Lăng để ý đến lời nói của Tô Tố.

Cô ấy nói “đi” Mỹ, “sang bên đó” học, chứ không phải là “về!” Mỹ, “về đó” học, rõ ràng trong lòng cô ấy không xem Mỹ là nhà cô ấy, có thể bản thân cô ấy cũng không để ý đến, nhưng mà Tiêu Lăng đã rất chắc chắn, trái tim cô ta vẫn ở trong nước.

Xác định được điều này, trong lòng Tiêu Lăng cảm thấy nhẹ nhõm.

Anh ta nhìn vào đôi mắt đỏ của Tô Tố, đưa tay ra giữ lấy vai cô, “Tô Tố, em cần phải biết, lúc trước anh đồng ý rời khỏi em, đó chỉ là tạm thời, anh chỉ muốn cho em thời gian để em có thể đi ra từ nỗi đau, 3 năm... đã là giới hạn của anh rồi, bây giờ bất kể em nghĩ gì, từ bây giờ trở đi, anh sẽ không buông tay em ra đâu! Em có thể lựa chọn tiếp tục chạy trốn khỏi đất nước của mình, anh cũng sẽ đi cùng em, không thì cũng có thể lập chi nhánh công ty tại Hoa Kỳ.

“Tiêu Lăng, anh không cần phải vậy.”

“Năm nay anh đã 32 tuổi rồi, Tô Tố, nếu như chúng ta có thể sống lâu trăm tuổi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu tại thời điểm này, thời gian còn lại bây giờ chỉ còn 68 năm, 68 năm chỉ có hai mươi bốn ngày mấy đêm, ngoài trừ thời gian ăn, ngủ, làm việc thì thời gian chúng ta có thể ở cùng nhau càng ít! Anh thật sự không muốn lãng phí một ngày nào nữa! Cho nên, lần này anh nói những cái này với em, không phải đang cầu xin sự đồng ý của em mà là anh đang bày tỏ sự quyết tâm của anh. Lần này, anh nhất định không từ bỏ! Anh không tin là trong 3 năm qua em có thể quên được anh, Tô Tố, nếu như em còn tình cảm với anh thì đừng lừa dối bản thân mình nữa, chúng ta sống tốt qua ngày, được không!”

Tô Tô cắn chặt môi.

Dấu răng ấn sâu vào môi, cô nếm được mùi máu.

Tiêu Lăng cầm lấy cằm cô, đưa cánh tay của mình ra, “Muốn cắn thì cắn anh đi, đừng tự tra tấn mình.”

“Anh có nghĩ rằng... nếu như vẫn không được thì sao!” Tô Tố ngước nhìn anh, “Nếu như thử một lần nữa kết quả vẫn làm tổn thương đối phương thì sao! Anh có nghĩ đến khả năng này không? Tiêu Lăng, em sợ tổn thương, càng sợ tổn thương đến anh.”

“Anh biết, anh đều biết! Em yên tâmm nếu như lần này chúng ta bắt đầu lại từ đầu, anh bảo đảm, không còn bất kỳ tổn thương nào! Không còn! Tuyệt đối không còn!”

Tô Tố không quá lạc quan!

Cô ấy nghĩ rằng cô ấy đã bị nguyền rủa, hai kiếp này tình cảm đều không suôn sẻ!

Cô thừa nhận, trong lòng cô vẫn yêu Tiêu Lăng.

Cô ấy không có lợi thế khác, chỉ là yêu quá sâu đậm! Lúc ở Mỹ rất nhiều người đàn ông theo theo cô ta, cô cũng nghĩ về việc đó, có nên bắt đầu mối tình mới và quên đi Tiêu Lăng không, nhưng cuối cùng cũng lựa chọn từ bỏ!

Đối mặt với tình yêu, tâm trí hiện tại của cô ta là sợ hãi!

Nhìn ra dáng vẻ do dự của cô ta, Tiêu Lăng nhẹ nhàng nói, “Anh cho em thời gian, em có thể từ từ xem xét, nhưng khi đợi em nghĩ thông suốt, đáp án cho anh không được có từ “không”!”

Thật sự kiêu ngạo hơn bao giờ hết.

Tô Tố không biết nên cười hay khóc.

“Tình trạng sức khoẻ của ông nội em biết đó!” Tiêu Lăng giải điệu dứt khoát, anh ta hiểu rõ Tô Tố, nếu như không biết tình trạng sức khoẻ của ông thì cô ấy chắc không bước vào nhà cũ nửa bước!

Tô Tố gật đầu!

Tiêu Lăng ánh mắt mờ mờ, “Tô Tố, bây giờ ước muốn của ông nội em cũng nghe rồi, ông rất hy vọng chúng hai quay lại với nhau, bây giờ em chưa suy nghĩ kĩ cũng không sao, nhưng mà, anh hi vọng trước mặt ông nội chúng ta có thể diễn kịch, lừa dối ông nội cũng được.”

Tô Tố do dự.

Lừa?

“Cài này... được không! Ông nội rất khôn khéo, chúng ta diễn tốt cỡ nào, e rằng ông nội sẽ nhìn ra.”

“Cho nên, thời gian để phát triển diễn xuất của em đến rồi!”

“...” Tô Tố!

“Tô Tố, anh có cả đời lãng phí tiền lãng phí không hết! Lúc còn trẻ anh luôn nghĩ rằng chỉ cần có tiền thì không có chuyện gì là không thành, nhưng bây giờ... đối mặt với ung thu, tất cả bác sĩ đều bất lực, anh muốn dùng hết tất cả số tiền để đưa vào, cũng không cứu được ông nội! Bây giờ ông nội mỗi ngày đều uống thuốc cổ truyền Trung Quốc để bảo vệ điều trị, nhưng mà hiệu quả không cao, phần đời còn lại của ông không còn nhiều nữa. Hôm nay là khoảng thời gian vui nhất của ông nội, rất lâu rồi anh chưa thấy nụ cường thoải mái như vậy của ông, anh hi vọng trong những ngày cuối cùng của ông, có thể khiến ông mỗi ngày đều vui vẻ, hạnh phúc.”

Tô Tố im lặng.

Nghĩ một thời gian cô mới gật đầu “Em biết rồi!”

...

Tô Tố tắm xong xuống lầu, ở dưới lầu đã chuẩn bị xong bữa tối.

Trong phòng ăn đầy ấp đồ ăn trên bàn, lan toả ra một mùi hương rất hấp dẫn, lão gia tử cũng đã ngồi vào ghế rồi, Tiêu Khả cũng giúp cô ta mang hành lý từ khách sạn qua, ở trên bàn ăn, Tô Tố thấy Tiêu Quốc Cường, cô ta dừng lại một bước, véo các ngón tay.

Nhìn thấy Tiêu Quốc Cường thì cô ta không thể không nghĩ về mẹ Tiêu!

Và khi nghĩ đến mẹ Tiêu, cô ấy không có cách nào làm tan biến sự căm thù trong lòng mình!

Cô ta vô thức vuốt ve bụng dưới của mình!

Đứa con trong bụng của cô ta hơn một tháng, là bởi vì mẹ Tiêu nó đã tan biến thành một vũng máu!

Nếu như đứa con còn sống, thì bây giờ đã hai tuổi rồi, có thể ôm cổ cô ta và kêu tiếng mami rồi.

“Tô Tố, xuống đây ăn cơm nào!”

“Tới ngay!”

Tô Tố hít một hơi thật sau, cố gắng mở ra các suy nghĩ trong đầu, ngồi xuống ghế, trên trái là Tiêu Lăng, bên phải là Tiêu Khả, người đang phải đối diện là Tiêu Quốc Cường, Tô Tố hạ mắt xuống, hoàn toàn không muốn nhìn thấy ông ta!

Người khác đều nói rằng yêu một người thì cũng phải yêu luôn người có liên quan họ, cũng giống nhu vậy, ghét một người thì cũng phải ghét người có liên quan đến họ!

Theo nhìn nhận của cô, năm đó mẹ Tiêu quá kiêu ngạo, số tiền nợ không phải cũng là Tiêu Quốc Cường trả sao?

Mặc dù hai người đã ly hôn, nhưng cô ta vẫn không có cách nào tha thứ.

Tiêu Quốc Cường đương nhiên cũng nhìn ra.

Ông ta đứng lên, đích thân rót một ly rượu vang đỏ cho Tô Tố, nhìn cô ấy với sự xin lỗi, “Tô Tố, ba năm qua, đều nợ con một câu xin lỗi, cứ nghĩ rằng sẽ không còn cơ hội nói câu xin lỗi với con nữa, lần này con về đây, cũng xem như là điều ước cho bác! Tô Tố, rất nghiêm túc nói câu xin lỗi với con! Chuyện xảy ra ba năm trước... có trách nhiệm của bác! Điều này không thể hoàn tác, bác cũng không mong đợi sự tha thứ của con cho bác! Lần này con có thể quay lại gặp lão gia tử, bác chân thành cảm ơn con.”

Tô Tố uống một ngụm rượu vang đỏ, không nói gì.

“Được rồi được rồi, đừng nói những lời vô ích nữa.” Lão gia tử vui vẻ cầm đôi đũa lên, “Đây, ăn cơm ăn cơm, vui vẻ ăn cơm nào!”

Bầu không khí vẫn còn tốt.

Mỗi người đều ăn không ít, đến lúc sắp ăn xong bữa tối, chị Trương đột nhiên chạy qua với khuôn mặt hoảng loạn.

“Có chuyện gì vậy?”

“Lão gia tử, cái đó... cô hai đã trở về!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx