“Tôi nói Trương tiểu thư, trên người các cô bị thương chỉ có thể chứng minh các cô bị người đánh, nhưng không thể chứng minh người đánh là tôi và Lưu Tuyền, ok, có chút đầu óc được không à, cô nghĩ chú cảnh sát giống cô không có đầu óc sao, tôi và Tiểu Tuyền hai cô gái yếu đuối, có thể đánh đám người các cô đánh đến như thế sao? Thật sự buồn cười, phải không chú cảnh sats~.”
Nói xong, Tiểu Thất mỉm cười quay đầu về phía chú cảnh sát, người cảnh sát trung niên nhìn đám người Trương Hy nét mặt hung ác, lại nhìn về Tiểu Thất và Lưu Tuyền vô hại, trong lòng đã nghiêng về bên này rồi.
Ông họ nhẹ một tiếng, “đều không nói nữa, nhanh chóng nói xem rốt cuộc phát sinh chuyện gì rồi.”
Trườn Hy kể lại toàn bộ câu chuyện xảy ra trong quán bar cho cảnh sát.
Người cảnh sát viết khẩu cung vô cùng ngán ngẩm, “cũng có thể nói là người đó cơ bản không phải là do hai tiểu cô nương này đánh rồi?”
“Nhưng có quan hệ với bọn họ à!”
“Trương Hy à Trương Hy, cô thật sự đang gây trò cười sao, rõ ràng là người ta qua đường thấy chuyện bất bình, nhìn không quen cô kéo người tìm tôi và Tiểu Tuyền rắc rối, vì vậy mới đến giúp đỡ, làm sao có thể là cùng hội với chúng tôi, nói dối còn phải viết bản thảo nữa cơ!”
Trương Hy thẹn quá hóa giận, “chú cảnh sát, nếu như các chú không tin, có thể đi lấy máy ghi hình trong quán bar điều tra.”
Tiểu Thất một chút cũng không sợ hãi.
Trước mắt mà nói, cơ bản không có người dám động đến quán bar của chú Lãnh Mạc.
Quả nhiên, cảnh sát nghe thất tên của quán bar, mắt nhìn nhau, lập tức thì không nhắc đến chuyện máy ghi hình nữa.
“Được rồi, chuyện của ngày hôm nay nếu như các cô cậu không lấy ra được bằng chứng chứng cứ, chúng tôi cũng không thể lập án được! các cô cậu đều còn là học sinh phải không, học sinh bây giờ đều không ngừng nghỉ như thế sao, nhanh chóng thông báo cho người nhà đến nhận cô cậu về đi.”
Trương Hy cắn chặt răng, gọi điện thoại cho bố mẹ, không bao lâu thì có xe đến đón về.
Bên này, Tiểu Thất không có động tĩnh.
“Khơ... Tiểu Tuyền, nếu không thì cậu gọi điện thoại cho bố mẹ cậu để cho họ đến?”
Lưu Tuyền mép giật giật, “tớ không phải nói với cậu rồi sao, bố mẹ tớ hai ngày trước đi công tác nước ngoài rồi, sợ rằng cần phải mấy ngày nữa mới có thể quay lại.”
Bỗng chốc Tiểu Thất khuôn mắt muốn than khóc.
Vậy thì làm sao à!
Daddy mami của cô bây giờ khẳng định vẫn còn nghĩ dưỡng ở nước ngoài, cô không thể gọi điện thoại qua đó à, cô dám khẳng định, nếu như cô nói cô vào đồn cảnh sát, daddy và mami kahwngr định sẽ blab ala hỏi không hết.
Nếu như bố mẹ biết cô vào đồn là bởi vì một thằng con trai.
Biết cô phải chịu thiệt thòi lớn như thế, daddy khẳng định bay thẳng từ người ngoài trở về, một phát đánh chết Trương Hy và Lý Dương bọn họ!
Ài...
Cô hôm nay đều đã 23 tuổi rồi, hoàn toàn không muốn ỷ lại như thế vào bố mẹ à.
“Gọi cho anh trai cậu à, anh trai cậu không phải đang ở thành phố A sao?”
Tiểu Thất càng thêm xoắn xuýt lên.
Ông anh mà biết được chuyện của cô, còn không phải là một tình cảnh.
Lúc này đều đã là hơn nửa đêm, cảnh sát cũng nhịn không nổi, thúc giục nói, “hai người các cô nhanh chóng gọi điện thoại đi.”
“Chú cảnh sát...” Tiểu Thất đáng thương nhìn cảnh sát, nét mắt cầu xin, “bố mẹ của cháu và Tiểu Tuyền đều đang ở nước ngoài rồi, bây giờ không có người nhà trong nước, nếu không thì... chú châm chước châm chước, cho chúng cháu về nhà được không?”
“Không được, chúng tôi cần phải làm theo quy trình.”
“Chúng cháu hai người là người thành niên rồi...”
“Đừng nói nữa, nói nữa tôi gọi điện thoại cho giáo viên của hai cô để giáo viên của hai cô đến nhận người đó.”
Tiểu Thất phút chốc ỉu xìu.
Tìm giáo viên, vậy thì không bằng tìm cô hoặc anh còn hơn.
Cô hình như gần đây rất bận rộn, Tiểu Thất do dự lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho anh trai.
Không đến nửa tiếng, Tiêu Cảnh Thụy đến đồn cảnh sát.
Cảnh Thụy chắc là vừa mới kết thúc công việc, bộ vest trên người vân còn chưa thay ra, thành tích học tập của anh tốt hơn so với Tiểu Thất, 20 tuổi thì đã học xong đại học, khi 19 tuổi còn ở năm 4 đại học đã bắt đầu khởi nghiệp rồi, cong ty bây giờ đã có thành tích nhỏ.
Bởi vậy, trên người Cảnh Thụy có một khí chất của một tinh anh xã hội.
Cảnh Thụy 23 tuổi trông khá giống với Tiêu Lăng lúc còn trẻ, góc cạnh trên mặt khá rõ ràng, anh tuấn không thường. chỉ là Tiêu Lăng hồi trẻ thích chơi bời, vì vậy khí chất cách xa không bằng sự chin chắn vững vàng của Cảnh Thụy bây giờ.
Nhìn thấy Cảnh Thụy, Tiểu Thất lập tức ủ rũ, gục đầu xuống, “anh...”
Cảnh Thụy một mắt liếc qua, Tiểu Thất mím miệng, tất cả những lời nũng nịu tỏ dễ thương đều bị kìm nén trở lại.
“Cậu là người nhà của Tiêu Tiểu Thất?”
“Tôi là anh trai của cô ấy! bố mẹ của chúng tôi bây giờ du lịch ở nước ngoài, tạm thời không về kịp, vì vậy tôi đến rồi” sắc mặt Cảnh Thụy điềm đạm nói, “bây giờ tôi có thể nhận hai bọn họ mang về chưa?”
“Có thể rồi, nhưng mà gia đình cần phải chú ý bọn trẻ nhỏ bây giờ à, đừng để bọn họ ở trong xã hội quậy phá.”
Cảnh sát blab la bàn giao cả một đống lời khuyên.
Cặp mày của Cảnh Thụy càng nhăn càng chặt.
Tiểu Thất cảnh tỉnh lùi sau hai bước, đây là biểu cảm anh trai mình không còn chút nhẫn nại nào, ai chạm phải người đó chết chắc rồi.
“Chúng tôi đi trước đây!”
Cảnh Thụy không hề do dự cắt ngang lời của cảnh sát, nhanh bước đi ra khỏi đồn cảnh sát. Không nghe thấy động tĩnh ở phía sau, anh cau mày quay lại, nhìn Tiểu Thất và Lưu Tuyền vẫn không cử động, sắc mặt càng lạnh xuống, “còn đứng đo làm cái gì, về nhà!”
“Ồ!”
Tiểu Thất và Lưu Tuyền nhanh chóng theo sau.
Phải nói người mà Tiểu Thất sợ nhất không phải là daddy của cô cũng không phải là mami, tuyệt đối là người anh này, ài, cô từ nhỏ đã bị anh trai nắm thóp lớn lên vẫn như thế vẫn không thoát khỏi được bàn tay của anh trai mình.
Ra khỏi đồn cảnh sát, đêm đầu mùa thu có chút lạnh, Tiểu Thất nhìn chiếc xe đứng trước cửa cảnh sát, không có leo lên.
“Anh, cái gì nhỉ em và Tiểu Tuyền còn phải quay về trường...”
“Chú Tiểu Trần, đưa Tiểu Tuyền về trường!”
“Ài, còn em nữa...”
“Em?” Cảnh Thụy lạnh lùng hứ một tiếng, “em cùng anh về nhà!”
Lưu Tuyền cũng sợ Cảnh Thụy, trước mặt Cảnh Thụy cơ bản không dám nói câu nào, hướng ánh mắt mang ý xin lỗi về phía Tiểu Thất, rồi thì lên xe cảu Tiểu Trần, rất nhanh chiếc xe ra khỏi tầm mắt của hai người.
Trên cánh tay của Tiểu Thất bị lạnh cóng nổi hết da gà.
Cảnh Thụy mặt không biểu cảm cởi bỏ áo khoác ngoài, quàng lên vai của Tiểu Thất.
Tiểu Thất phút chốc lại trở lên vui vẻ.
Ha ha, cô biết mà, anh trai tuy là khuôn mặt băng giá, nhưng đối với cô vẫn là quan tâm.
Chú Tiểu Trần lái xe đi rồi, hai anh em họ đứng trước cửa đồn cảnh sát, cảnh tưởng này nhìn thế nào cũng không cảm thấy hài hòa.
“Anh, chúng mình làm sao để về nhà à?”
“Gọi xe à!”
“Ồ!”
Hai anh em họ gọi xe đến rồi đi, hai người bọn họ không phát hiện, trong một góc tối, có một cặp mắt đầy giận sữ hiểm độc nhìn chằm chằm bọn họ, đến khi hai người họ khuất xa khỏi tầm mắt.
Lý Dương trở lại trường, không tự trọng lo lắng Tiểu Thất có thể không có người đến nhận về nhà, vì vậy chạy đến xem sao.
Kết quả bị anh nhìn thấy cảnh này!
Lý Dương nắm chặt lấy nắm đấm!
Cái con Tiêu Tiểu Thất này... rốt cuộc ở đằng sau lưng anh cấu kết bao nhiêu người đàn ông!
Trước tiên là tên con trai tàn phế gặp phải trong quán bar hôm nay, bây giờ lại thêm một soái ca trẻ trung tài giỏi!
Trương Hy nói đúng!
Người con gái này chính là một tiện nhân hay thay lòng đổi dạ không biết liêm sỉ!
@by txiuqw4