sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Boss Trở Thành Chồng - Chương 804

Cô thẳng lưng, cả người như muốn ra chiến trường vậy.

Lục Sâm bên cạnh nhìn buồn cười không thôi, không ngừng an ủi cô, “em yên tâm đi, mẹ anh thật sự không ăn thịt người đâu.”

“Lục Sâm, anh đừng nói chuyện, anh càng nói chuyện em càng khẩn trương.”

Lục Sâm lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng ngược lại cũng có thể hiểu được, trước đó trong hôn lê của Lưu Tuyền lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Lăng, anh không phải cũng khẩn trương giống vậy sao, chỉ là che giấu giỏi, cho nên mới không có bị nhìn ra.

Lục Sâm hôm nay hẹn Tiểu Thất thật ra đã hẹn sớm, anh vốn có đưa Tiểu Thất đi mua một chút quà mới qua chỗ mẹ, nhưng Tiêu Lăng bọn họ rất cẩn thận cũng rất chu đáo, điểm này cũng là không cần anh lo lắng nữa.

Xe rất nhanh liền dừng lại ở khách sạn Tân Hải.

“Ơ... Lục Sâm, mẹ anh sao ở khách sạn thế?”

“Anh kêu mẹ qua chỗ anh ở, mẹ nói ở trong nước không được mấy ngày, ở khách sạn tiện hơn.”

“Được thôi!”

Khách sạn này còn là của chú Tôn Nguyên mở.

Tiểu Thất xuống xe.

Không khí lạnh ngoài xe kích thích đến cô run lên.

“Lạnh không? Mau đi vào thôi!”

“Em, em em em...” hai chân Tiểu Thất bủn rủn, khóc không ra nước mắt, “Lục Sâm, nếu như em nói anh biết em muốn nửa đường bỏ cuộc, anh sẽ đánh em chứ...”

Lục sâm, “...”

“Em biết mẹ anh không đáng sợ, thế nhưng chân em lại bủn rủn.” Tiểu Thất hít sâu một hơi không khí lạnh, “Lục Sâm,anh cho em một phút để em bình tĩnh chút có được không, quá đột ngột, em cũng còn chưa chuẩn tâm lý thật tốt... Dù sao thì anh em bình tĩnh chút có được hay không?”

“... Được!”

Tiểu Thất đứng cạnh xe, nhìn người ra người vào trong khách sạn, thẳng nuốt nước miếng.

Tiêu Tiểu Thất a Tiêu Tiểu Thất, lúc này mày không thể sợ a.

Mẹ Lục Sâm có gì phải sợ, chẳng lẽ so với mẹ chú Tôn Nguyên còn đáng sợ hơn? Ngay cả mẹ của chú Tôn Nguyên cũng thấy qua, còn ai có thể làm ngươi sợ hãi chứ!

Vừa nghĩ như thế.

Tiểu Thất lập tức bày ra bộ mặt coi thường cái chết, hít sâu một hơi, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi lên phía trước, “đi thôi!”

Lục Sâm ở một bên nhìn đến khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười.

Nha đầu này, từ biểu cảm đến ánh mắt đều là diễn giỏi, không đi làm diễn viên quả thực quá đáng tiếc.

Triệu Đào cũng thiếu chút cười phun ra.

Mắt thấy Tiêu Tiểu Thất đi tới phía trước, Triệu Đào nhanh chóng đứng sau đẩy xe lăn Lục Sâm theo sau.

Mẹ Lục Sâm ở phòng tổng thống của tầng cao nhất.

“bùm bùm bùm...”

Rõ ràng là tiếng đập cửa, tiểu Thất lại cảm thấy thanh âm đó giống y chang tiếng nhịp tim cô vậy.

Bùm bùm!

Luc nào cũng có thể nhảy khỏi lồng ngực.

Tim Tiểu Thất đã nhảy đến cổ họng.

Rất nhanh, cửa phòng được mở ra từ bên trong, Tiểu Thất lập tức nín thở.

Cửa phòng mở ra!

Thứ đầu tiên mà Tiểu Thất trước nhất chính là cánh tay của một người phụ nữ, ngón tay của người đó rất trắng, cũng rất dài, mu bàn tay tinh tế, nhìn qua tựa như là tay của thiếu nữ vậy, ngay sau đó, Tiểu Thất liền thấy mặt của người phụ nữ.

A...

Tiểu Thất lấy làm kinh ngạc, kinh hô một tiếng.

Người phụ nữ trong cửa mỉm cười nhìn Tiểu Thất, “Sao thế?”

“Dì... dì là mẹ của Lục Sâm?” Nhìn bác rất trẻ tuổi.”

Không có người nào không thích nghe lời hay, mẹ Lục nghe như thế lập tức mặt mày hớn hở, cô mở cửa phòng để ba người đi vào, “bên ngoài lạnh, mau vào ngồi đi.”

“Dạ. Được ạ!”

Mấy người cùng vào nhà.

Ánh mắt Tiểu Thất còn dán trên người mẹ Lục không dời!

Dáng người mẹ Lục cũng bảo dưỡng rất tốt, tinh tế lại thon dài, lúc này không có đi ra ngoài, bà mặc một cái áo len màu vàng gạo rộng rãi, thân dưới chỉ mặc một cái quần dài màu đen bó sát người! Lục sâm năm nay đã hai mươi tám tuổi, mẹ Lục ít nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi, thế nhưng trên bụng của bà vậy mà không có một chút mỡ bụng nào, làn da cũng bảo dưỡng rất tốt, vừa trắng vừa săn chắc.

Trên mặt càng là một chút nếp nhăn nào cũng nhìn không thấy.

Lúc mẹ Lục rót trà, Tiểu Thất không kiềm được nhìn bà chằm chằm, cô vụng trộm hỏi Lục Sâm, người này thật sự là mẹ anh, không phải chị anh à?”

Lục Sâm cười đến híp cả mắt, “anh khẳng định là mẹ của anh!”

“Quá thần kỳ!”

Mẹ Lục nhìn vào như là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi vậy, cực kỳ xinh đẹp!

Tiểu Thất gặp qua không ít phụ nữ xinh đẹp.

Mẹ của cô, bao gồm dì Trương Hân bọn họ đều bảo dưỡng cực kỳ tốt, nhưng mẹ Lục... ưm, nói như thế nào đây, nụ cười bà thanh nhã, giữa các động tác có một khí chất ưu nhã tự nhiên, nhìn sao cũng không dính bụi trần.

Mẹ Lục cũng rất xinh đẹp.

Nhìn thấy mẹ Lục, Tiểu Thất cuối củng đã hiểu trình độ và ngũ quan của Lục Sâm đều là di truyền ai rồi.

Trong lúc nói chuyện, mẹ Lục đã rót trà cho họ, lần lượt đưa cho mỗi người.

“Dì, dì để con.” Tiểu Thất nhảy qua muốn giúp đỡ.

“Không cần!” Lục mẫu mặt cười nhẹ, “trong phòng ấm áp, cởi áo khoác ra.”

“A, dạ!”

Tiểu Thất ngoan ngoãn cởi bỏ áo khoác ra ngoài, tiện tay cởi luôn áo khoác của Lục Sâm ở trên kệ, và chu đáo lấy tấm thảm che trên đầu gối anh đặt lên ghế sa sofa.

Cô làm rất tự nhiên, phảng phất như đã làm qua ngàn vạn lần lần.

Động tác của cô được mẹ Lục thu hết vào mắt, trong ánh mắt ý cười càng nhiều.

“Ngồi xuống uống trà đi.”

“Ừm!” Tiểu Thất nhìn mẹ Lục sau khi ngồi vào trên ghế sofa cô mới ngồi xuống, vừa quay đầu nhìn thấy cái túi trong tay, đột nhiên nhớ tới một chuyện.Cô vỗ đầu một cái, “suýt nữa quên mất cái này, thưa dì, lần đầu tới thăm hỏi cũng không biết dì thích gì, tùy tiện mua một món đồ chơi nhỏ, hi vọng dì không chê.”

Lục Sâm không ngừng nháy mắt với mẹ Lục.

Mẹ Lục khẽ thở dài.

Sao giống cứ sợ bà cho cô sắc mặt coi vậy.

Bà mỉm cười tiếp lấy túi giấy trong tay Tiểu Thất, rất nể mặt mở cái túi ra, vừa mở vừa nói chuyện với Tiểu Thất, “con gọi là Tiêu Tiểu Thất có đúng không?”

“Dạ đúng dạ đúng, dì gọi con là Tiểu Thất là được.”

Mẹ Lục mẫu dường như không có nghe được Tiểu Thất nói, mỉm cười nói, “Lục Sâm đến hai mươi tám tuổi, vẫn là lần đầu quen bạn gái, hơn nữa còn cố ý kêu dì về nước gặp con,Tiêu tiểu thư, Lục Sâm rất quan tâm con.

Tiểu Thất không có chú ý tới cách xưng hô của mẹ Lục, đỏ mặt ngại ngùng nói, “hai chúng con là quan tâm lẫn nhau.”

Lúc này mẹ Lục cũng mở hộp giấy ra, trong hộp giấy đặt một hộp cái lông nhung thiên nga, mẹ Lục mở hộp ra, nhìn thấy đồ vật bên trong, có chút sửng sốt.

Trong hộp lẳng lặng để một con vòng tay bạch ngọc.

Vòng ngọc ấm nhuận tinh tế, óng ánh thuần khiết, trắng không tỳ vết, như nước da trắng vậy!

Mẹ Lục cũng là người biết nhìn hàng, thấy cái vòng tay này lập tức giật mình.

Không ngờ là dương chi bạch ngọc cực phẩm trong ngọc!

Lục Sâm bên đó nhìn thấy vòng tay cũng hơ sửng người, anh cũng không nghĩ tới Tiêu Lăng và Tô Tố lại chuẩn bị món qùa quý giá như vậy!

Vàng có giá ngọc vô giá!

Một vòng ngọc dương chi bạch ngọc này thôi, cũng đủ để mua một căn hộ.

Nụ cười trên mặt mẹ Lục có chút ngưng lại, bà quay đầu nhìn về phía Lục Sâm và Triệu Đào.

“Có tiện cho mẹ nói chuyện riêng với Tiêu tiểu thư không?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx