Trí và tôi đề nghị ông Bình-Be lái xe thẳng về Phòng Thí Nghiệm. Vua hề chịu ngay. Và ông xin được ghé qua về nhà Mai-Điên để rước bà Chúa và con... Lát-Si.
Ông bà Bích-Tâm và bà Năm Rằng sau khi nghe tôi thuật lại sự việc từ đầu tới cuối không sơ sót một chi tiết đã đổi giận làm vui. Má Trí không la mắng hai anh em về cái tội bỏ đi chơi không nói cho nhà biết nữa.
Ba Trí quay điện thoại cho Bộ Chỉ Huy Cảnh Sát Quốc Gia Đô Thành trình bày sự việc.
Ngay buổi tối hôm đó, Trung Úy Cảnh Sát, ngực thêu hai chữ Mai-Anh, cùng hai ông Trung Sĩ đi xe jeep tới gặp chúng tôi. Viên sĩ quan này hỏi tôi cặn kẻ từ điểm một. Và Ông soi kính "lúp" xem bức mật thư rất kỹ.
Trí nói đúng: tờ giấy bí mật của ông Trọng Tâm tố cáo tất cả quá khứ tối đen của tên Đỗ-văn-Tể. Y từ Cam-pu-Chia nhập cảnh lậu vào Việt Nam. Lý do việc làm bất hợp pháp của y: Chính phủ Cam-Pu-Chia cấm không cho y xuất ngoại vì đời tư của hắn không trong sạch. Chính phủ Việt Nam được thông báo nên không bao giờ cấp chiếu khán cho y nhập nội. Đỗ-văn-Tể đã dùng khai sanh giả và số thông hành giả dạng qua đây.
Trung Úy Mai-Anh hết lời khen tặng Trí và tôi:
- Các em giỏi quá! Việc làm tốt của các em rồi đây sẽ được thưởng công xứng đáng. Tên Đỗ-văn-Tể không thoát khỏi tay chúng tôi đâu. Các em có thể yên tâm.
Tôi rụt rè lên tiếng:
- Đến bao giờ Trung Úy mới đi bắt lão? Để lâu e nó trốn mất!
Và trong đầu óc tôi đã tưởng tượng ra việc đào tẩu của tên gian manh Đồ Tể.
Trung Úy Mai-Anh giải thích:
- Không! Nó không trốn đâu mà lo! Lão Tể cũng dư biết là pháp luật không thể buộc hắn tội bắt cóc em Khiết được vì hắn là người giám hộ của Khiết kia mà. Thêm nữa, hiện giờ y cũng chưa biết là các em đã tìm ra bức mật thư. Vậy đừng làm rùm beng lên, động ổ, nó đâm hoảng bỏ trốn thì lại mất công tụi anh lắm, nghe các chú! Cứ việc giữ kín vụ này. Ngay đêm nay, tụi anh sẽ lên Thủ-Đức, chờ cho buổi trình diễn hát xiệc của y chấm dứt, sẽ thộp cổ liền. Đỗ-văn-Tể... ngạc nhiên một phen... cho vui, heng!
Và mọi việc đã diễn tiến đúng như lời Trung Úy Cảnh Sát Mai-Anh tuyên bố.
Sáng hôm sau, chúng tôi được đọc trên trang nhất tờ nhật báo Chuông Vàng, giòng "tít" in bằng chữ lớn: "Một vụ xử dụng khai sanh giả, sổ Thông Hành giả rất tinh vi tại Thủ Đức, bị can: Đỗ-văn-Tể, quyền giám đốc đoàn xiếc vĩ đại Tâm-Lan. Cảnh Sát Tư Pháp Đô Thành đã thộp cổ thủ phạm nhờ sự tiếp tay của hai em học sinh có hình dưới đây". Bên dưới là hình Trí và tôi in thật rõ nét.
Trời đất! Ông Trung Úy Cảnh Sát Mai-Anh này thiệt quá xá. Chẳng hiểu ông ta đã chụp hình hai anh em tôi từ lúc nào vậy không biết.
Đỗ-văn-Tể sẽ cùng Dậu ghẻ vào nghỉ mát tại khám Chí-Hòa một thời gian, đó là điều chắc chắn. Sau đó y sẽ bị trục xuất khỏi nước Việt-Nam của chúng ta. Pháp luật sẽ can thiệp trả lại cho Khiết quyền chính thức điều khiển đoàn xiếc vĩ đại của ba má em để lại.
Tôi biết hiện giờ có ba người đang sung sướng: Khiết, ông Bình-Be và bà chúa Huyền-Trân. Nhất là hai vợ chồng bà chúa. Từ lâu, tôi biết ước vọng thầm kín của hai người nghĩa bộc này: giành lại quyền chánh thức giám đốc cho Khiết và được trở lại phô diễn tài nghệ dưới ánh đèn rực rỡ trong đoàn xiếc nổi tiếng Tâm-Lan.
Và trong bầu không khí tươi vui tưng bừng đó, tôi quên bẵng mất cuộc thi đua kiếm nhiều độc giả cho nhật báo Chuông Vàng.
Sáng hôm sau theo thường lệ, tôi lên tòa soạn lãnh báo đi phân phối, khi vào kệ báo lấy phần báo dành riêng, đã thấy ông quản lý đứng chờ tôi ở đấy từ bao giờ.
Thấy tôi, ông nở nụ cười "hiếm có":
- A! Chú Chiêm đây rồi! Sửa soạn mà lãnh thưởng đi, nghe! Tâm-Sứt thua chú, nhưng sát nút ghê lắm đấy nhé. Nếu không có thêm bốn thân chủ mới nữa thì chú đã bại với hắn rồi, nghe!
- Bốn thân chủ mới? Lạ! Bốn thân chủ ghi về phần tôi là thân chủ nào chứ?
Ông quản lý cười vui chìa cho tôi coi bốn tấm bìa xanh có ghi tên thân chủ mua báo tháng:
- Lại còn giả bộ hoài! Đây, đọc đi!
Tôi bàng hoàng cúi xuống đọc:
- Phạm Trọng Khiết, giám đốc đoàn xiếc Tâm-Lan (Thủ-Đức).
- Trần-thị Huyền-Trân tức bà Nguyễn-Bình-Be, bà chúa trong đoàn xiếc Tâm-Lan.
- Nguyễn-văn-Két tức Nghị Két, nhân viên đoàn xiếc vĩ đại Tâm-Lan.
- Lê-Lát-Si, tức Linh Cẩu, nhân viên đoàn xiếc vĩ đại Tâm-Lan.
Tim tôi đập rộn ràng. Trống ngực đập thình thịch. Nhưng cái thình thịch đó có một ý nghĩa không giống như tiếng thình thịch khi theo dò tụi Đồ-Tể. Mà nó lại như những tiếng gọi thầm, tiếng gọi thầm tên của những người mà tôi quý mến thương yêu: Khiết, Bình-Be và Bà Chúa.
Trên ngọn cây phượng vĩ cao vút, lá xanh hoa đỏ rực rỡ, một con chim chào mào cao giọng hót: "Bắt cô trói cột! Bắt cô trói cột!" Tôi nghe lại thành ra: "Vô cùng mến phục! Vô cùng mến phục!"
Trời Saigon sáng hôm đó nắng thật dịu. Không khí thơm ngát toàn mùi hoa hoàng lan...
@by txiuqw4