sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ngoại Truyện 3 – 4 – Em Thích Ăn Nhất Là Món Thịt Bò Kho Tàu.

Mao Mao rất tận tụy trong công việc đưa cơm, mỗi ngày ba bữa sáng trưa tối sau khi làm xong các món ăn ngon đều không quên mang cho Tô Tuân một phần, anh thấy chuyện này thật phiền phức, nhiều lần khuyên bảo nhưng đều không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể trả tiền ăn cho cô. Mao Mao lúc nhìn thấy anh rút tấm thẻ tiền lương của anh đưa cho cô, đột nhiên máu nóng trong người trào lên, hình như còn nghe thấy cả khúc nhạc cử hành hôn lễ. Nhìn thấy cô phấn khích rời đi, Tô Tuân không chịu được lại lắc đầu, nhưng trong mắt thì như đang cười.

Sau này, Mao Mao mua hai suất cơm mang đến phòng làm việc ăn cùng người trong lòng, trước đây cô đều ăn với tốc độ như tên bắn, nhưng đối diện với cách ăn nho nhã của Tô Tuân, cô cũng miễn cưỡng ăn chậm theo. Thầy chủ nhiệm lớp mười ngồi bên cạnh, dốc hết tâm huyết mà ăn. Sau này thầy ấy hỏi Tô Tuân có phải anh đã thích Mao Hiểu Húc rồi không, Tô Tuân lúc đó có chút ngập ngừng, cuối cùng hình như trả lời là không phải.

Thật đấy, với sinh viên, sao có thể? Hơn nữa, xem ra cô ấy chỉ là một phút nông nổi, qua một thời gian nhiệt tình thì cũng sẽ không quấn lấy anh nữa. Mao Mao vừa ăn vừa nói: “Anh thích ăn nhất thịt bò, cà chua, ghét nhất là ớt xanh và cà.”

Tô Tuân có chút ngạc nhiên, bởi vì cô nói đúng: “Em làm sao mà biết được vậy?” “Mỗi ngày em đều quan sát mà, nhìn xem, em quan tâm đến anh bao nhiêu, cảm động không?” “…”

“Tô Tuân, em thích ăn nhất là thịt bò kho tàu, anh nhất định phải nhớ nha.” Sau một tháng ăn cùng Tô Tuân, kết quả là Mao Mao gầy đi hai cân rưỡi, trời ơi, đây chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích sao?! Hôm nay, cô mang hai suất trứng cuộn cà chua, hạnh phúc mở cửa phòng làm việc, nhưng lại thấy có người ngồi bên cạnh Tô Tuân, trong lòng Mao Mao buồn vui lẫn lộn, ánh mắt có chút tà khí, nhìn thấy thầy chủ nhiệm lớp mình hình như chưa ăn cơm, liền nở nụ cười, chạy lại: “Thầy, em mời thầy ăn cơm được không?”

Phản ứng đầu tiên của thầy chủ nhiệm lớp mười là kinh ngạc, sau đó nhìn Tô Tuân đang cùng Trương Tử Yến ăn cơm, đối phương cũng liếc mắt nhìn bọn họ, Tô Tuân hình như hơi nhíu mày, nhưng lại không nói gì. “Thầy ơi, mỳ xào để nguội sẽ không ngon!” Mao nào đấy nhanh chóng quay đầu. “À, được, cái này, bạn học Mao, sau này sẽ trả em tiền.”

Mao Mao xua tay: “Phần của thầy là dùng tiền của Tô Tuân mua, thầy đưa cho thầy ấy là được rồi.” Mao Mao quay lại ký túc thì bị đau bụng, ồ, ăn nhanh quá đây mà! Một tháng cô ăn với tốc độ chậm, sức co bóp dạ dày đương nhiên không theo kịp, thật thê thảm! Triều Dương hỏi: “A Mao, bà không sao chứ?”

Mao Mao rên rỉ: “Tôi sắp chết đây, cà chua thật khó ăn.” Triều Dương mắt trắng dã: “Tự tạo nghiệp chướng thì không thể sống nổi.” Mấy ngày không thấy người kia đến đưa cơm, Tô Tuân đột nhiên cảm thấy có chút… chán ăn. Một trạng thái rất lạ.

Lúc anh đến nhà ăn, vừa lên đến tầng hai thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, không phải Mao Hiểu Húc thì là ai? Anh vừa thoáng nhìn đã phát hiện ra cô… Điều này thật lạ, cô không hề nổi bật cơ mà! Lúc này Mao nào đó đang cùng mấy người bạn ăn cơm, trên tay cầm một cái đùi gà nướng, ngồi bên cạnh cô là một nam sinh vừa cười, vừa đưa cho cô khăn giấy. Không hiểu sao Tô Tuân nhình thấy cảnh này, đột nhiên lại không muốn ăn ở nhà ăn nữa, lúc này anh từ từ đi xuống, trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc cô ấy mua mỳ xào trứng cà chua ở cửa hàng nào nhỉ?

Sau đó một tuần, Mao nào đó lại mang thức ăn ngon xuất hiện tại phòng làm việc của Tô Tuân khiến anh không khỏi giật mình. “Đói quá, đói quá, ăn đi, em ăn xong còn phải đi làm thêm.” Tô Tuân nghi ngờ nhìn cô: ““Em dạo này thiếu tiền sao?”

Nói đến chuyện này, Mao Mao phẫn uất: “Ông già em cắt bớt tiền tiêu vặt của em! Thật là thất đức, không phải chỉ cãi ông một câu “già rồi mà còn ki bo” đấy chứ - anh nhìn em gì chứ?” “Em có thể dùng thẻ của anh.” Anh mở nắp hộp cơm, thực ra anh luôn muốn nói với cô chuyện này, cũng coi như là “phí vất vả” cô giúp anh mua cơm. “Ý của anh là…?” Mao Mao trong lòng thấy máu nóng chạy khắp cơ thể, YY đã đạt đến cực điểm!

Tô Tuân ăn sắp xong cơm thì nhận được một cuộc điện thoại, sau khi tắt máy hơi miễn cưỡng hỏi Mao Mao: “Ngày mai em có thể đi dạo phố cùng anh không?” Thế nào gọi là mở cờ trong bụng, lúc này Mao nào đó chính là ví dụ điển hình cho câu nói này, gật đầu cái rụp: “Được thôi, được thôi!” “Tử Yến muốn mua một chút đồ, anh sợ có người sẽ chú ý, em…”

Mao Mao ngây ra: “Không sao, không sao, 3P(1) mà.” “…” Ý gì vậy? (1). 3P: quan hệ giữa ba người.

Hôm nay đi dạo phố mọi việc đều rất tốt, cho đến khi chiếc mũ che nắng của Trương Tử Yến bị bay mất. Đảm đương làm mồi câu, lần này Mao Hiểu Húc bị giẫm suýt nữa gãy chân, mẹ nó, đây là thế giới gì vậy, cô cũng là con gái mà! Nhưng cũng coi như là không phụ sự ủy thác, mỹ nữ không bị thương chút nào. Quả nhiên đi ra ngoài cần mang mồi nhử! A Mao đang bị chân một con heo giẫm lên, suýt nữa đau đến phát khóc, ngay sau đó cô được Tô Tuân kéo ra phía sau lưng, giọt nước mắt nóng hổi của Mao Mao trào ra, anh vươn cánh tay ôm mạnh lấy cái eo thon thả của người đối diện, cô có chết cũng cam lòng!

Sau đó Tô Tuân giúp cô bôi thuốc lên vết thương, đồng thời nói: “Sau này em đừng chắn ở phía trước.” “Hi hi, em thích chắn ở phía trước anh.” “…” Tô Tuân nói: “Tử Yến, cô ấy… Em cũng không cần phải liều mạng, không sao đâu, thực ra em vốn dĩ cũng không cần…”

“Không sao, không sao, chăm sóc mỹ nữ là điều nên làm mà.” Mao Mao cười to: “Huống hồ yêu ai yêu cả đường đi lối về.” Nói xong lập tức chớp lấy thời cơ: “Cuối tuần này đi hát Karaoke với em nhé?” Một kiểu hẹn hò biến tướng! Oh yeah! A Mao đáng thương của chúng ta chưa từng yêu, cô chỉ là nghe người khác nói phải đến rạp chiếu phim công viên giải trí, hay Karaoke mà thôi..


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx