Đến buổi chiều thì tôi đặt chân xuống New York. Trước khi rời nhà ga hàng không, tôi phôn tới nhà riêng của Cole. Chính Miriam trả lời. Và khi biết người gọi điện là tôi, bà biểu lộ sự vui mừng thật lạ, không phù hợp với tính cách của bà mà tôi đã biết.
Bà nói:
- Tôi thật may là đã bỏ quên đôi găng tay trong phòng. Chỉ khi bước lên xe, tôi mới sực nhớ ra. Thật hân hạnh cho tôi, nếu không ông lại phải nói chuyện với một người làm rồi.
Tôi nói với giọng chế giễu:
- Tôi biết, tôi biết. Tôi cũng có nhiều may mắn lắm.
Bà không giận vì cách ăn nói xấc xược của tôi mà vẫn nói với giọng vui vẻ hồn nhiên:
- Vẫn luôn tỏ ra là cục cằn thế hả Bowman?
Tôi nói nhỏ vài lời xin lỗi mơ hồ. Thà bà nổi giận còn hơn chứ thái độ này của bà làm tôi hơi thắc mắc. Bà nói giọng độ lượng:
- Tôi tha lỗi cho ông, nếu không ông lại không mời tôi đi ăn tối. Thế mà tôi lại đang cần có người tâm sự vì đang buồn chán quá mà chẳng có ma nào an ủi tôi.
- Ê này, từ từ đã nào! Ai nói với bà là tôi định mời bà đi chơi? Lúc này đối với tôi chuyện đó hoàn toàn không thể được. Tôi đang rất bận…
- Bận đến nỗi không thể gặp chính tôi nữa à?
- Đúng thế.
Tôi không cần phải nhìn thấy bà trên màn ảnh vô tuyến mới có thể hình dung ra vẻ mặt của bà.
Bà nói với giọng hơi khô khan:
- Bowman, ông thực sự cứng đầu. Cứ thế này thì rốt lại sẽ đánh mất chút cảm tình mà tôi có thể dành cho ông.
- Tôi không yêu cầu bà có cảm tình với tôi. Tôi là một thám tử tư chứ không phải là con người lịch thiệp khéo xã giao, lại càng không phải là một tên điếm đực.
Miriam phá lên cười:
- Ông có biết theo thời gian, tôi có thể quen dần với thái độ thô lỗ của ông không? Này ta nói nhỏ với nhau, ông sẽ là một loại điếm có hạng vì ông khá bô trai. Hay tôi phải nói là trước kia ông đã từng bô trai? Bởi vì tôi có cảm tưởng là chú nhóc Davy đã huỷ hoại cái bản mặt đẹp đẽ của ông mất rồi.
Tôi hoàn toàn không có ý định để Miriam làm tôi điên đầu. Do đó tôi nói với giọng khá ác cảm:
- Bà nghe này, bà muốn tôi tìm con gái cho bà. Bà vẫn giữ ý định đó hay là đã thay đổi rồi?
Miriam kêu to:
- Ông đã tìm thấy con gái tôi? Nó ở đâu? Tai sao nó không trở về nhà?
- Không có chuyện gì xảy ra cho cô ấy cả và Helen vẫn mạnh khỏe. Tôi nghĩ rằng hiện nay cô ấy cảm thấy sung sướng hơn là ở nhà bà. Chắc gì bà có thể cho cô ấy một tình cảm thiêng liêng như tình mẫu tử hoặc sự nâng đỡ trong trường hợp gặp khó khăn.
Bà không đáp nên tôi nói tiếp:
- Đó là tất cả những điều tôi cho bà biết. Ở nơi cô ấy đang ở, Helen không nguy hiểm gì hết. Khi nào cô ấy sẵn sàng trở về nhà thì cô ấy đáp máy bay và bà sẽ gặp. Còn câu hỏi để biết khi nào cô ấy sẵn sàng thì chỉ mình cô ấy biết mà thôi. Tất cả việc tôi làm là tìm cô ấy. Bây giờ cô ấy đã được tìm thấy rồi…
Tôi ngừng lời vì từ đầu dây bên kia vọng tới một âm thanh là lạ có vẻ như Miriam Cole đang khóc. Đó là một ý nghĩ khá kỳ cục mà tôi không tin ở lỗ tai mình. Dầu cho bà ta có khóc cho bản thân bà thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên chút nào. Nhưng đối tượng làm bà đau khổ lại chính là con gái bà!
Dầu sao đúng là bà khóc thật. Bà vừa thút thít vừa nói:
- Bowman, tôi muốn con tôi trở về thật nhanh. Nói cho tôi biết con tôi đang ở đâu? Tôi van ông đấy, cho tôi biết đi. Tôi sẽ tìm nó, đưa nó về. Bowman, tôi rất cần nó? Đừng làm tôi đau khổ hơn nữa. Tôi cần phải gặp nó! Tôi biết tôi là một người mẹ tồi tệ nhưng xin cam đoan với ông là tôi sẽ thay đổi. Tôi cảm thấy quá cô đơn và Helen là người thân duy nhất trên đời này mà tôi có.
Tôi không nói gì hết.
Bà than vãn:
- Bowman, trả lời tôi đi! Ông không thương hại tôi sao? Helen ở đâu?
Tôi suy nghĩ một chút rồi buông ra một câu hỏi thô bạo:
- Peter Ardente đâu?
Tôi không nghe thấy câu trả lời. Một chiếc phi cơ cất cánh tiếng các động cơ làm rung chuyển nhưng tấm kính ở cabin điện thoại. Từ phòng chờ, tiếng loa phóng thanh oang oang thông báo. Tôi dùng một tay rút điếu thuốc và châm lửa. Cuối cùng khi Miriam Cole nói, giọng bà xa xăm khó nghe:
- Bowman, tôi không hiểu nổi ông. Làm sao tôi có thể biết Peter ở đâu?
- Thế thì mặc kệ bà!
- Ông muốn nói gì thế? Tôi không biết ông định nói về chuyện gì. Gã đàn ông đó không có dính dáng gì tới chuyện Helen. Và hơn nữa tôi hoàn toàn không quan tâm tới gã.
- Có thể như vậy. Nhưng tôi thì trái lại, tôi quan tâm tới gã vô cùng. Và dù bà muốn nói như thế nào thì Peter cũng vẫn là nhân vật quan trọng trong vở bi kịch và Helen là một trong những diễn viên chính. Nếu bà không giúp tôi trong việc tìm Peter thì tôi sẽ khuyên Helen không bao giờ quay trở về nhà bà nữa.
- Ông hoàn toàn điên rồi, - Miriam la lớn với giọng tức tối. - Tôi không có thói quen gặp gã, cái thằng cha đó! Đã nhiều tuần nay tôi có gặp gã đâu. Hơn nữa cho dù tôi biết gã ở đâu, tôi cũng không nói cho ông biết.
- Vì sao?
Bà nói rất nhỏ:
- Bởi vì gã sẽ giết tôi.
Bà nói có lý. Chắc chắn Peter cảm thấy vui sướng khi thủ tiêu Miriam. Tôi vẫn còn nhớ vẻ mặt khát máu của gã khi gã xả hết băng đạn vào người Estelle Moran.
Tôi nói:
- Cảnh sát tiểu bang đang lùng bắt Peter. Nếu bà giúp tôi lùa gã ra khỏi hang ổ thì gã phải tận tâm lo cho cái mạng sống của gã, làm gì còn thì giờ nghĩ tới bà. Dầu thế nào tôi cũng phải đối đầu với Peter.
Miriam phá lên cười.
- Nào thì cứ thử làm đi! Ngay cả việc tự bảo vệ ông cũng không còn có khả năng nữa là. Hình như ông quên rằng tôi đã được chứng kiến ông bị trừng phạt bởi một người đàn ông yếu thua ông hai lần. Cơ may của ông được bao nhiêu khi thấy mình đứng trước họng súng của một tay thiện xạ bẩm sinh như Peter?
- Tôi sẵn sàng liều mạng.
- Bowman, ông chỉ là một anh hùng rơm! Một đồ bị thịt làm ra vẻ ta đây! Một tay giả dạng thám tử.
Tôi lạnh lùng nói:
- Tôi hy vọng rằng bà sẽ sớm chấm dứt những lời nói vòng vo đó. Nếu vậy tôi xin nhắc lại câu hỏi: Peter ở đâu?
- Quỷ tha ma bắt ông đi! Ông cứ tự mà đi tìm lấy nếu quả thực ông làm một người khá ranh ma!
Miriam dằn mạnh ống nghe khi cúp máy khiến tiếng va chạm đập mạnh vào tai tôi.
Tôi rời phi trường và bảo taxi chở tôi đến một quán rượu yên tĩnh, ở đó trước ly whisky, tôi nghiền ngẫm kế hoạch hành động. Nếu lập luận của tôi được chính xác thì tôi phải mở to mắt mà đề phòng và sẽ có nhiều điều hay. Trong khi nói với Miriam về Peter, tôi đã ấn nút cho khởi động một chuỗi phản ứng.
Bị thúc đẩy bởi một ý nghĩ bất chợt, tôi đứng lên đi vào cabin điện thoại và lại gọi tới tư dinh của Cole. Đường dây đang bận. Tôi chờ năm phút rồi quay số tiếp. Lần này có người nhấc máy.
- Sao? - Tiếng của Miriam Cole. - Alô… Alô… - Giọng nói của bà có vẻ bứt rứt. - Ông định gọi số nào?
Tôi có cảm giác như mình nghe thấy một giọng nói khác ở bên cạnh Miriam nhưng nếu phải thề trước toà thì tôi không dám chắc. Do đó tôi lấy chiếc mùi xoa phủ lên mặt ống nói và thì thầm vài câu không rõ.
- Tôi không nghe rõ lời ông - Miriam nói. - Xin cho biết ai nói thế?
Tôi lại tiếp tục cái trò đó rồi cúp máy và rời quán rượu.
Ngay bên cạnh là một cửa hàng bán đồng giá có nhiều mặt hàng. Một số các chú nhóc chen chúc trước cửa tiệm, mũi dán vào tủ kính. Đặc biệt trong đó có một chú ngây ngất trước một cái giá để những chiếc xe du lịch và xe tải xinh xắn.
Tôi vỗ vai hỏi chú:
- Này chú nhóc, chú nghĩ thế nào nếu chú có một trong những thứ đó?
- Ồ vâng, thưa ông! Nếu được thế thì thật tuyệt vời! Nhưng giá tiền mỗi cái là mười xu. Nếu có tiền, tôi sẽ mua chiếc cam nhông có gắn rơ moóc.
Tôi cúi xuống nói nhỏ vào tai chú bé:
- Nếu anh chỉ cho chú cách kiếm tiền gấp mười lần như vậy thì chú nghĩ sao?
Chú nhóc há hốc miệng.
- Một đô la? Thưa ông, ông nói dối tôi!
- Không đâu.
- Thế tôi phải làm gì để kiếm được một đô la?
- Chỉ cần chú gọi điện trong vòng… xem nào… trong vòng mười phút. Chú biết sử dụng điện thoại chứ?
Chú bé ưỡn người một cách tự hào.
- Tất nhiên là tôi biết… ông muốn làm thế để làm gì? Chọc phá một người khác?
- Không. Trái lại đây là một việc rất hệ trọng.
- Nếu chú làm việc này, chú sẽ giúp anh tóm được một tên tội phạm cực kỳ nguy hiểm.
Suýt nữa thì chú bé ngã bổ ngửa.
- Ông là một nhà thám tử?
Tôi gật đầu.
- Ra thế đấy!
Tôi có thể hình dung chú nhóc hãnh diện khoe với bạn bè là chú được vinh dự cộng tác cùng với một nhân viên của Cục Điều Tra Liên Bang.
- Chú sẽ hành động như thế này…
Tôi chỉ dẫn cho chú nhóc. Chú chăm chú lắng nghe, hỏi thêm vài câu rồi chạy bỏ đi. Trong tâm trạng phấn khởi chú quên biến đồng đô la tiền thưởng nên tôi phải gọi chú lại và dúi tiền vào tay.
Tôi chờ năm phút rồi trở lại quán rượu và quay số điện tới hãng Armstrong Autosales.
- Alô? - Có tiếng nói ở đầu dây bên kia. - Xin cho biết ai gọi đấy?
Tôi nhận ra tiếng Davy và ngay lập tức tôi nhớ tới chiếc mùi xoa bọc đầy những đồng tiền của gã làm một thứ vũ khí. Đổi giọng nói, tôi đề nghị cho nói chuyện với Lucius.
- Ông ấy tạm thời vắng mặt một lát. - Davy đáp - Thưa ông, ông có nhắn gì với ông ấy không?
- Thế khi nào ông ấy trở về, anh có biết không?
- Thưa ông, ông ấy vừa mới đi nhưng chắc không lâu lắm. Tuy nhiên chúng tôi sắp đóng cửa hãng.
Tôi cố nặn ra tiếng càu nhàu tỏ ý không hài lòng. Tôi nói:
- Tôi có cảm tưởng như ông ấy hoàn toàn quên mất công việc mà chúng tôi vừa bàn tính. Tôi đã nói vào giờ này tôi sẽ gọi điện cho ông ấy và ông ấy có hứa là sẽ chờ tôi. Nếu ông ấy không thích thú với công việc đó, lẽ ra ông ấy nên nhắn với anh một câu thì mới phải. Tôi, tôi không muốn mất thì giờ!
- Thưa ông, tôi rất tiếc. Tôi tin chắc rằng ông ấy có ý đợi ông nhưng vì có việc đột xuất nên ông ấy phải vắng mặt. Tôi có thể giúp ông được điều gì không?
- Tôi cũng không rõ… Nhưng chắc là có thể được. Anh có phải là người tin cẩn của ông Armstrong không?
- Vâng, thưa ông. Ông có thể tin vào tính kín đáo của tôi một cách tuyệt đối.
- Tôi hy vọng là như vậy… Chúng ta sẽ làm như thế này… Anh đừng đóng cửa tiệm vội cho tới khi tôi đến. Tôi sẽ đi bằng xe hơi và chắc sẽ không lâu lắm đâu. Thế nào, đồng ý như thế chứ?
- Thưa ông, tôi hoàn toàn hiểu rõ. Xin hẹn lát nữa gặp lại.
Tôi vẫy một chiếc taxi và cho địa chỉ của Armstrong. Trên đường đi, tôi hạ tấm kính ngăn cách và chạm vào vai người lái.
Anh có thích kiếm thêm năm đô la ngoài số tiền ghi trên công tơ tính tiền không?
- Năm đô la à? - Người lái hỏi lại mà không ngoái đầu.
- Đúng đấy. Một tờ năm đô la mới tinh.
Tôi nhìn thấy anh ta mỉm cười trong kính chiếu hậu.
- Tôi có bao giờ chê tiền đâu. Phải giết ai thế hở ông thầy?
- Không phải giết mống nào hết. Tôi chỉ yêu cầu anh đợi tôi ở địa chỉ nơi tôi đến. Nếu sau nửa tiếng không thấy tôi quay ra thì anh gọi điện cho người này…
Tôi ghi số điện thoại của Webster vào một mẩu giấy.
- Chỉ làm như vậy thôi là anh có ngay năm đô la. Dù tôi có đi ra hay không, dù anh có gọi điện hay không thì tờ giấy bạc này vẫn thuộc về anh.
- Ôkê?
Anh ta nhét tiền vào túi.
- Thưa ông, ông có thể tin vào tôi.
- Chưa hết đâu. - Tôi dặn dò thêm. - Nếu người ta cho anh biết người được gọi điện thoại đó đi vắng. - Tôi nói thêm người đó tên là Webster - Hay nếu không có ai lên tiếng trả lời thì anh hãy đến bót cảnh sát gần nhất và chỉ cho cảnh sát biết địa chỉ anh chở tôi đến. Nếu họ chưa kịp hiểu đầu đuôi ra sao thì anh cho họ biết việc này có liên quan tới vụ Ardente.
Vẫn tiếp tục nhìn thẳng trước mặt, anh ta hỏi:
- Thế cái ông Webster này có phải là ông biện lý không?
- Chính ông ta đấy.
Người lái không nói gì thêm cho tới khi tôi bảo anh dừng xe cách hãng Autosales một quãng.
- Thưa ông. - người lái đề nghị. - Ông có muốn tôi đi cùng với ông không? Tôi đã tham gia những trận đánh ở vùng Thái Bình Dương và có thừa kinh nghiệm. Nếu tình hình có chiều hướng xấu đi tôi sẽ phụ ông một tay.
Tôi thân ái vỗ nhẹ vào vai anh ta và cho biết chỉ cần một mình tôi vào là đủ. Tôi nói với anh ta:
- Anh cứ làm theo đúng lời tôi dặn là anh đã giúp tôi rất nhiều rồi. Đừng cố tình theo tôi nếu không cả hai chúng ta có hân hạnh được đưa vào nhà xác đấy!
Người lái xe nhún vai.
- Thế thì tuỳ ông, ông thấy nên như thế nào thì cứ làm.
@by txiuqw4