sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tháng Mười

Tính gặp Jan từ cuối tháng Chín nhưng phải đến đầu tháng Mười, tôi mới rút toàn bộ ruột gan để tìm gặp chàng ân nhân nửa vời này. Văn phòng của CLB Sinh viên quốc tế nằm ở tầng hai khu nhà văn hóa sinh viên, ngay gần trung tâm ngoại ngữ của trường. Tôi gõ cửa căn phòng nhỏ nằm cuối hành lang, đứng chờ ba giây trôi qua rồi đẩy nhẹ của bước vào. Cô nàng trực văn phòng cho biết hôm nay Jan không đến rồi tốt bụng đọc số điện thoại của Jan để tôi lưu lại. Ra đến hành lang, tôi phân vân không biết có nên bấm gọi. Sau rốt, tôi nhét điện thoại vào túi áo, nhảy hai bậc một qua những bậc cầu thang để xuống sảnh tầng một. Có duyên, ắt sẽ gặp lại. Ngay lúc tôi cắm mặt xuống đất, lắc lư theo giai điệu nhạc tự tưởng tượng trong đầu rồi lẩm bẩm như thế với chính mình, tôi đã vô tình va phải người đối diện mà không hề hay biết.

Tôi cúi đầu, rối rít xin lỗi. Người đó không nói gì cả, nhưng cũng không có dấu hiệu nhúc nhích. Không lẽ, tính bắt đền sao?

- Em tới đây tìm tôi sao?

- Không có! Tình cờ đi ngang thôi!- Tôi rõ ràng đến tìm gặp Jan nhưng khi nghe câu hỏi đó của anh ta, tôi bỗng cảm thấy ngượng ngùng như thể vừa bị bắt quả tang đang phạm lỗi.

- Em không gặp vấn đề gì với thủ tục nhập học cũng như theo kịp chương trình học ở trường chứ? - Trên tay anh ta khi ấy là một tập tài liệu của môn tài chính doanh nghiệp. Có lẽ anh ta theo học chương trình Thạc sĩ Tài chính hoặc Thạc sĩ Quản trị tài chính.

- Em không trả lời câu hỏi mà đang cố đoán tôi học ngành gì sao? - Khỉ thật, ngày quái gì đây? Tại sao tôi lại bối rối đến hai lần trong cùng một ngày trước cùng một người như thế này?

- Dạ không có. Mọi chuyện vẫn ổn, em xin phép đi trước. Tạm biệt anh! - Tôi tìm cách đánh bài chuồn trước khi để mình bị ngắm trúng tim đen thêm một lần nữa.

- Khoan đã, nếu em không bận, có thể cùng tôi uống một tách trà không?

***

Jan thú nhận anh ta đã muốn liên lạc với tôi ngay sau hai lần gặp gỡ đầu tiên.

- Nhưng tôi sợ mình đắc tội bị em đưa vô tác phẩm của mình nên đành nhịn!

- Aaaaa! Anh coi việc trêu chọc người khác là một thú vui đúng không? - Tôi giả vờ nghiêm túc. Anh ta, ngay lập tức, đầu hàng.

- Đừng nghiêm túc hóa mọi vấn đề. Tôi chỉ đùa một chút thôi mà. Giáo sư của chúng tôi nói rằng những cô gái châu Á như em thường sống kín đáo và có nhiều tư tưởng, e hèm, lạc hậu.

- Hả?”

- Hãy khoan nóng vội! Chỉ là chúng tôi được cảnh báo rằng nếu chủ động mời một cô gái châu Á ra ngoài ăn tối hoặc uống cà phê khi mới quen nhau, họ sẽ ngay lập tức đánh đồng chúng tôi với những “badboy(1)”. Tôi thì không muốn thế...

- Nên anh chấp nhận trở thành một vị chủ nhà hiếu khách nửa vời bằng cách đem con bỏ chợ, hướng dẫn em làm thẻ sinh viên xong rồi chạy biến, chẳng buồn quan tâm em hòa nhập như thế nào với cuộc sống ở đây, đúng không?

- Đem con bỏ chợ? Haha, em dùng từ hay đó. Trong trường hợp em đang muốn biến tôi trở thành một nhân vật phản diện trong tác phẩm của mình, hãy để tôi giải thích với em một điều.

- Điều gì? - Tay tôi đang giơ tách trà lên gần đến miệng liền lập tức hạ xuống, chờ đợi.

- Đón tiếp sinh viên, hướng dẫn sinh viên các thủ tục nhập học là TẤT CẢ những gì một thành viên của CLB Sinh viên quốc tế thường làm khi được trường phân công chào đón một sinh viên quốc tế mới đến - Cách anh ta nhấn mạnh chữ “tất cả” khiến tôi ngượng chín người. Người ngoài nhìn vào có thể sẽ thấy tôi đang nài nỉ anh ta quan tâm và chăm sóc trong khi anh ta đã hoàn thành tất cả nghĩa vụ của mình với một sinh viên mới đến như tôi.

- Ai chẳng biết điều đó, em cũng không trông đợi sự giúp đỡ nào từ anh nữa cả. Chỉ là... - Tôi có cảm giác như lòng tự trọng của mình đã ít nhiều bị tổn thương, liền tìm cách thanh minh.

- Chỉ là sao?

- Chỉ là em muốn đến để cảm ơn anh thôi!

- Đó, tôi đã biết chắc em đến để tìm tôi. Vậy mà khi nãy em còn chối, kêu tình cờ đi ngang. Giờ thì tôi phải đi rồi, sẽ nói chuyện với em sau. Trong trường hợp em đổi ý, muốn đưa tôi vào vị trí nhân vật chính diện, để tôi cung cấp cho em thêm một chút thông tin em đang tò mò muốn biết. Tôi học chương trình Thạc sĩ Tài chính doanh nghiệp, bán thời gian, năm thứ hai. Bye em! À mà mùa đông sắp đến, em nên tranh thủ vào thành phố chơi trước khi gió rét khiến em không muốn ra khỏi nhà! À mà lần này tôi phải tạm biệt em thật rồi! Hẹn gặp lại!

Anh ta biến mất sau hành dang dài của canteen, tôi ngồi đó ngẩn ngơ uống nốt cốc trà rồi cũng đứng dậy ra về. Tôi nghĩ mình nên tránh xa anh chàng này, nếu không muốn tiếp tục rơi vào trạng thái bẽ mặt.

***

Mùa thu ở Cork thường bắt đầu từ tháng Tám nên những ngày tháng Mười, người dân địa phương đã gọi bằng hai chữ “cuối thu”. Lá rụng vàng lối tôi đi từ bến xe bus vào nhà. Khu dân cư trở nên im lìm, đâu đó chỉ còn nghe tiếng lá xào xạc rơi trong gió, tiếng trẻ con cười hân hoan chơi trò tung lá trước sân nhà. Trường không tổ chức lớp học vào cuối tuần nên chúng tôi thường không biết làm gì cho hết hai ngày thứ Bảy, Chủ Nhật. Tôi thường tranh thủ khoảng thời gian ấy để viết bài cộng tác với vài tờ báo, tạp chí ở Việt Nam để kiếm thêm thu nhập, đồng thời duy trì blog bằng tiếng Anh để quen dần với việc sáng tác bằng Anh ngữ, tiện cho việc học tập và kiểm tra ở trường. Có tuần, tôi theo đám bạn cùng lớp tới club nghe nhạc và uống chút rượu, bắt chuyện với những chàng trai địa phương trong quán. Nhạc chạy từ đầu này sang đầu kia căn phòng rộng lớn, tôi nói cười nhưng cảm giác trống rỗng vẫn hiện rõ mồn một ở bên trong, tưởng như ai đó đang thì thầm vào tai tôi, nói tôi không thuộc về nơi này, tôi nên bỏ chạy, càng xa càng tốt. Viện cớ đau đầu, tôi rời club, chạy vội ra bắt chuyến xe bus cuối cùng của ngày. Điện thoại rung nhẹ, báo cuộc gọi của Minh.

- Ở đó lạnh chưa? Từ hôm nay, nhiệt độ ở đây bắt đầu giảm dần cho tới khi mùa đông thực sự đến. Buổi sáng, anh đã phải mặc thêm áo khoác khi ra ngoài. Em phải nhớ giữ gìn sức khỏe, gặp khó khăn gì phải kể với anh ngay, biết chưa? - Minh luôn ân cần và dịu dàng như thế, ngay cả khi chúng tôi không thể ở cạnh nhau.

- Em đi club với đám bạn nhưng chẳng thích chút nào. Đang ngồi bus về nhà nè, Minh chạy xe tới đưa em về đi! - Vị hành khách ngồi phía trên, khi nghe tôi nói tiếng Việt, liền quay xuống, hẳn vì tò mò. Bác cười và gật nhẹ như một lời chào và lời xin lỗi cho sự khiếm nhã trước khi quay lên. Tôi từng đề cao việc sử dụng tiếng Anh bởi tính thông dụng cũng như khả năng diễn đạt ngắn gọn mà đủ ý của từ vựng Anh ngữ, nhưng lại thích vô cùng cảm giác được nói với Minh qua điện thoại những lời âu yếm bằng tiếng Việt. Những người xung quanh cứ thế lướt qua, thảng hoặc đưa mắt nhìn, nhưng tuyệt nhiên chẳng ai hiểu.

Minh lặng người khi nghe những lời tôi nói. Nếu không có âm thanh của một ngày Paris nhiều gió, có lẽ tôi đã lầm tưởng Minh cúp máy mất rồi.

- Ngốc này, có biết anh nhớ em nhiều lắm không hả?

Lần gần nhất chúng tôi gặp nhau là vào mùa hè, khi Minh tranh thủ về nước thăm gia đình và bè bạn. Kì nghỉ xuân trước đó, Minh đón Tết cùng gia đình ông bác họ ở Đức, cho nên tính tới tháng Năm vừa rồi, cũng gần một năm chúng tôi mới có thể gặp nhau. Đồng hồ nhung nhớ giữa những kẻ yêu nhau cũng thật diệu kì. Chúng tôi có thể sống mà không gặp nhau trong vòng mười hai tháng dài đằng đẵng nhưng lại cảm thấy khó khăn vô cùng khi phải tạm chia tay nhau thêm một lần nữa, sau hai tuần Minh nghỉ hè ở Việt Nam.

Thảng hoặc, tôi tìm thấy mình thẫn thờ ngồi nhớ Minh, nhớ đến độ chỉ muốn mua một tấm vé máy bay, ngay lập tức khởi hành, hạ cánh xuống sân bay, bấm số Minh và bảo:

- Em đang ở Paris rồi, Minh tới đón em được không?

Dĩ nhiên, Minh không thể tới, vì lịch học ở trường, vì lịch phụ giúp giáo sư ở văn phòng kiến trúc sư. Dĩ nhiên, tôi chưa thể qua Pháp ở thời điểm này, khi mà việc học ở trường vẫn rối như tơ vò, khi mà tôi cứ ngỡ mình đã trở thành một phần thân thuộc của cuộc sống êm ả nơi này nhưng lại bị gạt ra ngoài, theo một cách nào đó, lặng lẽ và kì dị.

- Minh mới là đồ ngốc. Hai tháng nữa là kì nghỉ lễ Noel rồi mà...

Minh ừ, tiếng ừ rất khẽ, nửa như cam chịu nửa như không vui. Minh từng kể mùa đông Paris đến từ rất sớm, giữa tháng Mười trời đã đùng đục như pha chì, đi bộ ngoài trời mà tưởng như đang đi trong gió bấc của Hà Nội. Mùa đông ở xứ sở ấy lạnh lắm, nên ai cũng muốn kiếm tìm hơi ấm từ bàn tay của một người nào đó, để tự giúp mình chống chọi với những đợt gió rét đi ngang thành phố. Không phải tôi không hiểu tất cả những điều ấy, không phải tôi không nhớ và muốn gặp Minh. Chỉ là không phải mọi điều ta muốn đều có thể xảy ra. Nhưng tôi đã đi một quãng đường xa như thế, để tới gần Minh hơn một chút. Hai tháng chờ đợi, vốn dĩ không phải một khoảng thời gian dài, đúng không?

***

Những ngày mùa thu ở Cork thường có nắng. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc các cơn mưa sẽ biến mất. Ngược lại, mưa nắng thất thường là điểm đặc trưng của thời tiết nơi đây. Trong một ngày, bạn có thể trải qua cả bốn mùa với một chút nắng ấm của mùa hè, một chút gió se se của mùa thu, chút hơi lạnh luồn trong không khí của mùa đông và những cơn mưa bất chợt của mùa xuân. Sau hơn hai tuần trời mưa lắc rắc những ngày cuối tuần, rốt cuộc chúng tôi cũng có được một ngày Chủ nhật thực sự khô ráo. Maria rủ tôi mang quần áo ra tiệm giặt đồ, trút đống quần áo bẩn tích trữ cả tuần vào máy giặt công cộng, nhét tiền xu vào ngăn riêng của máy và ngồi đợi.

- Vẫn còn lăn tăn chuyện bữa trước hả? Em nên tới gặp bác sĩ, chị nghĩ em mắc hội chứng luôn để bản thân bị tác động một cách tiêu cực bởi lời nói và quan điểm, đa phần là ác ý, của những người xung quanh! - Maria chống cằm nhắc đến chuyện bữa trước tôi tâm sự với chị.

Chẳng là ở lớp “Writing and Experiment”, tôi được đánh giá cao sau khi phát biểu về sự cần thiết của việc thay đổi điểm nhìn, thử nghiệm những cách khám phá mới trong viết lách. Dựa trên ý tưởng nhìn ngắm từ trên cao những ngôi nhà của Bishoptown, tôi nói với mọi người rằng tôi sẽ luôn cố gắng xem xét vấn đề từ nhiều góc độ trước khi đưa ra đánh giá cuối cùng. Điều đó cũng tương tự như việc một nhân viên ngân hàng cần quan sát khách hàng một cách kĩ lưỡng, không thiên vị hay định kiến để có thể tư vấn những gói sản phẩm phù hợp nhất với họ. Nhiều người cho rằng đi xe hơi là giàu, nhưng ít ai biết chiếc xe là do tiền đi vay mà có. Nhiều người cho rằng đi bộ là nghèo, nhưng ít ai biết người ta đang tiết kiệm rất nhiều tiền cho con cháu đời sau. Nhận được ánh mắt cổ vũ động viên của cô Caroline, tôi đã chia sẻ một chút kiến thức thu lượm được về sự khác nhau giữa văn phong của một truyện ngắn và văn phong của một kịch bản phim. Người có thể viết kịch bản phim hoàn toàn có thể viết được truyện ngắn bằng cách thu gọn cấu tứ của mình nhưng điều ngược lại rất khó để xảy ra, do người viết truyện ngắn không quen với việc sử dụng ngôn ngữ như một công cụ tạo hình nhân vật cũng như tạo dựng bối cảnh nơi câu chuyện sẽ diễn ra.

- Một ý tưởng không tồi chút nào! Tôi thích cách em chọn câu chuyện về những ngôi nhà ở thị trấn của mình để bắt đầu xây dựng ý tưởng. Muốn viết giỏi, chúng ta không thể đóng khung với những cách nhìn nhận đã có sẵn. Chúng ta phải sẵn sàng thử nghiệm, thành công hay thất bại, chúng ta đều nhận được những bài học. - Nói tới đây, Caroline đột nhiên tắt máy chiếu, dấu hiệu thường thấy của... hết giờ học. Tôi nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa cơ mà? - Buổi học của chúng ta sẽ dừng ở đây. Tôi cho các em nghỉ sớm hơn thường lệ, để các em có thêm chút thời gian chuẩn bị cho một bài kiểm tra ngắn. Các em có một tuần để hoàn thành và nộp lại cho tôi vào giờ này tuần sau. Đề bài rất đơn giản: Kể một câu chuyện để thuyết phục tôi rằng em đã thực sự hiểu tại sao chúng ta cần thay đổi góc nhìn, cách tiếp cận trong từng trường hợp viết văn cụ thể. Các em có thể ra về, riêng An ở lại gặp tôi một chút!

Đám bạn cùng lớp hết nhìn giáo viên lại nhìn tôi kinh ngạc, như thể chúng không thể tin rằng một đứa kém cỏi như tôi có thể đột nhiên trở thành tâm điểm sự chú ý của cô Caroline. Thú thực, chính bản thân tôi cũng không sao tin được.

- Em đã khiến tôi nghĩ lại về khả năng của em. Tôi không thuộc hội đồng tuyển sinh nên tôi khá bất ngờ khi đọc hồ sơ và nhận ra em có phần lép vế cho với những người bạn còn lại. Em không có nền tảng chuyên môn, cũng chưa từng trải qua một khóa học CW nào. Tất cả những gì em có chỉ là những năm tháng cộng tác với các báo mạng mà theo chúng tôi đánh giá đều là hạng lá cải. Tôi đã rất lo lắng về trường hợp của em, nhưng tới ngày hôm nay, tôi biết họ đã lựa chọn đúng. Em có lẽ không phải người giỏi nhất, nhưng lại là một ứng cử viên rất phù hợp với chương trình học của chúng tôi. Tư duy kinh tế của em chắc chắn sẽ phát huy tác dụng, tôi có thể nhìn thấy điều đó!

Cô Caroline đã tặng tôi những lời khen quý giá ấy, chúng khiến tôi cảm giác lâng lâng sung sướng. Tôi được miễn làm kiểm tra ở nhà, - Nhưng nhớ phải tự tin hơn! Sinh viên châu Á thường có một đặc điểm đó là tiếp thu rất tốt nhưng luôn lặng im và gương mặt ít khi biểu lộ cảm xúc. Điều đó đẩy chúng tôi vào thế bí khi không tài nào đoán được các em đang nghĩ gì, các em có thực sự tiếp thu kiến thức và cảm thấy hài lòng hay không. - Đó dường như là tình trạng chung của sinh viên châu Á. Những nguyên tắc và luật lệ trong trường học biến chúng tôi trở thành những cỗ máy chỉ biết lặng im nghe giảng và không bao giờ được phép nói “Không” khi ai đó hỏi bài giảng ở trường thú vị chứ. Tôi mang theo tất cả sự tự ti đó tới mảnh đất này, nên đã hạnh phúc như muốn vỡ òa trước những chia sẻ thân tình của cô giáo bộ môn quan trọng nhất cả khóa học.

Thế nhưng, đám bạn cùng lớp không nghĩ thế. Những buổi học sau đó, chúng rỉ vào tai nhau và cố tình để tôi nghe thấy, rằng cô giáo chỉ đang thiên vị một đứa du học sinh đến từ đất nước đang phát triển như tôi, rằng cô giáo chỉ cố động viên một đứa kém cỏi, lười phát biểu và chẳng có chút tiến triển nào từ đầu học kì tới giờ. Tôi gắng giả vờ như không nghe thấy những điều chết tiệt ấy, lẳng lặng tiến về chỗ ngồi của mình. Lời cô Caroline nói còn hiện rất rõ trong tâm trí, “Nhớ phải tự tin hơn!”, nhưng tôi đã không làm được.

- Em cứ như thế, người ta sẽ nhận ra đó là điểm yếu của em và sẽ tiếp tục bắt nạt em theo cách đó. Kết quả là em sẽ chẳng bao giờ khá lên được, chẳng bao giờ có thể tự tin vào bản thân mình! - Minh đã giận dữ nói thế lúc nghe tôi kể lại chuyện này. Chúng tôi đã không nói chuyện với nhau trong suốt ba ngày sau đó. Chừng như Minh giận. Chừng như tôi đang khiến cuộc sống vốn đã bận rộn của Minh trở nên méo mó và xộc xệch hơn với những lo toan của riêng mình.

- Có cần chị đưa em đi khám bác sĩ không hả? - Maria lên tiếng, cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi. Mẻ quần áo đã giặt xong. Âm thanh từ những chiếc máy giặt khổng lồ cứ thế vang vọng cả một đoạn đường xa, tới ngã ba rẽ vào đường The Rise mới nhỏ dần rồi mất hẳn. Chúng tôi tất nhiên không đến gặp bác sĩ, nhưng Maria có một gợi ý mới: Vào rừng hái táo tây, lượm quả hạch và quả sồi chín. Những loại quả này thường rụng vào cuối thu nên đám sinh viên trong thành phố thường kéo nhau vào rừng cắm trại ở thời điểm này, tranh thủ lượm ăn những trái mới rụng.

- Này, cô kia! Có biết luật ở đây cấm du học sinh nhặt quả sồi chín không hả? - Tên khỉ gió nào đó đang gào toáng lên. Kì lạ thật, sao hắn ta biết tôi là du học sinh? Mà, giọng nói này nghe có phần quen quen. Tôi xoay người lại thì bắt gặp nụ cười toe toét của Jan. Anh chàng này có đôi mắt sâu thăm thẳm như mặt hồ khiến mỗi lần tôi nhìn vào là một lần không thôi bối rối. Tôi cúi xuống, thì thầm với Maria.

- Thành viên CLB Sinh viên quốc tế của trường mình. Lão này hâm nặng chị ạ!

Maria khẽ bật cười rồi đứng thẳng người, bắt tay chào Jan. Anh ta niềm nở nói cười như thể khu rừng này là của nhà anh ta vậy.

- Tôi đùa em chút thôi. Cấm vận là chuyện của hàng trăm năm trước, haha. Chúng tôi đã nhặt được khá nhiều táo tây và quả sồi chín, em và Maria có thể ngồi ăn cùng, nếu muốn!

Đi cùng Jan là nhóm bạn trong CLB Sinh viên quốc tế của trường, bao gồm cả cô bạn năm cuối bậc cử nhân tháng trước phụ trách ra sân bay đón Maria. Nhận ra nhau, hai người đã chào hỏi bằng cách hôn má bốn cái, như những người Pháp đích thực. Chúng tôi nhập hội sau đó, kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện hầm bà lằng từ hồi còn ở quốc gia của mình cho tới khi lên máy bay và sang đây du học. Dường như ai cũng vấp phải những khó khăn riêng. Bất kể ở đâu, hành trình của một du học sinh cũng không bao giờ là một con đường trải đầy hoa hồng.

- Nếu như tôi không nhầm và hẳn nhiên là tôi không nhầm, em vừa nhắc đến hiện tượng những người nước ngoài đang dần trở nên nổi tiếng ở đất nước của em bằng cách trở thành nhà văn ra sách, nhà báo viết lách hoặc thậm chí trở thành ca sĩ phát hành album, tất cả đều bằng tiếng Việt. Em và những người bạn của em cho rằng đó là một điều bất công và rằng những người xung quanh em đều đang “sính ngoại”. Điều ấy hoàn toàn giống với việc em đến UCC với tư cách của một sinh viên quốc tế, nhưng lại được giáo sư bộ môn đánh giá cao hơn cả những sinh viên bản địa hoặc sinh viên đến từ những quốc gia khác. Họ nói như thế thật bất công, họ nói giáo sư đang thiên vị... Chỉ có kẻ ngốc mới tin vào những điều đó!

Jan nói một thôi một hồi và nhận được sự gật gù đồng tình của những thành viên khác trong CLB. Họ đồng loạt giơ những ngón tay cái để ủng hộ những điều Jan vừa nói.

- Nhưng mà...

- Không nhưng nhị gì hết. Chỉ là đám sinh viên đó đang che giấu sự ích kỉ của bản thân, không dám thừa nhận mình kém cỏi hơn người khác. Cũng tương tự như việc em và đám bạn của em không muốn nghĩ mình thua một người nước ngoài nói tiếng Việt chưa sõi mà đã có thể ra sách bằng tiếng Việt nên cứ nghĩ mọi người sính ngoại thôi...

Một loạt những ngón tay cái được giơ lên thêm một lần nữa. Lần này, tôi phát hiện có cả hai ngón tay của Maria. Đúng là tôi nên đi khám bác sĩ thật!

***

Minh không liên lạc với tôi. Đã gần một tuần. Buổi đêm, tôi ngủ muộn nhưng sau đó thường bị đánh thức bởi những cơn ác mộng. Tôi tung chăn, ra phòng bếp kiếm một cốc nước mát để uống cho tỉnh táo rồi vào mạng, kiểm tra hòm mail và Skype xem có tin nhắn hoặc cuộc gọi nhỡ nào từ Minh. Không gì cả. Người tôi đột nhiên túa mồ hôi, tôi uống thêm một chút nước mát rồi nhắn tin tới số điện thoại của Minh.

“Cork lạnh rồi, Paris tuyết đã rơi chưa Minh?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx