sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 22

Sau đó bà chủ thường xuyên không có mặt ở quán, có lúc đi ra ngoài xem Bồi Tín biểu diễn, có lúc đến nhà Bồi Tín xem ông ta tập piano, anh viết nhạc, chị chắp lời, hai con người cuộc đời vốn không có điểm nào giao nhau sau khi cùng trải qua một trăm cốc cà phê đủ vị đắng cay ngọt bùi, không ngờ đã nảy sinh một thứ tình cảm diệu kỳ, chẳng những vậy, còn tiến triển thần tốc nữa.

Trạch Vu nói, Bồi Tín nhất định đã động lòng từ lâu rồi, ông ta coi một trăm cốc cà phê Bà chủ đặc chế tai quái kia như kiểu Đồng nhân trận hay Mộc nhân hạng (l), một mạch xông pha đến tận cùng.

A Thác nói, không phải hai người này đã bị Nguyệt lão ở cõi trên âm thầm buộc dây tơ hồng đấy chứ! Nếu không, chuyện này dù thế nào cũng khó mà tin nổi.

Anh trai tôi nói, mày đang đùa à?

Cho dù ai nói đúng, thì một trăm cốc cà phê đắng chát kia đã cho tôi một vài gợi ý.

Đặc biệt là khi nhìn thấy lon tiên thảo mật ong thứ chín mươi chín trên tay, trong lòng tôi rất hiểu mình đang chờ mong điều gì.

Trong ngày lon nước tiên thảo mật ong chứ chín mươi chín ấy được đưa tới, Trạch Vu dẫn câu lạc bộ hùng biện đến đại học Trung Sơn ở Cao Hùng tham gia giải thi đấu giành cúp Thuế Giáo dục một năm một lần, nếu mọi sự thuận lợi thì đây sẽ là một hành trình kéo dài ba ngày hai đêm, còn nếu hai trận đầu liên tiếp thất bại, ngay hôm sau là phải “lên đường về nước”.

Tôi mới học năm thứ nhất, cũng không giỏi, vì vậy chỉ cần cầm máy ghi âm ở dưới ghi chép lại các luận điểm là được, đến tối thì cùng mấy thành viên đồng khóa làm poster ứng chiến cho ngày mai, nếu không thì bắt đầu gõ cửa đột kích lung tung khắp khách sạn, cùng thành viên câu lạc bộ hùng biện của các trường khác đánh trận bằng gối vang trời loạn đất.

Còn cựu chủ nhiệm của câu lạc bộ tức Trạch Vu mặc dù đã là sinh viên năm thứ tư già đanh ra rồi, nhưng vừa ngứa miệng vừa háo thắng, nên xoa chân xoa tay xung phong đánh trận bán kết cuối cùng và trận chung kết quan trọng nhất.

Chiều ngày chứ ba, đề mục giành quán quân là “Đài Loan không nên áp dụng chính sách phúc lợi đối với người cao tuổi.”

Phe phản đối là đội trước nay vẫn luôn được xếp hạt giống số một, học viện Pháp luật Thương mại trường đại học Trung Hưng, họ cử ra đội hình mạnh nhất, toàn là lão tướng học năm thứ tư.

Còn bên chúng tôi, lại do anh Thảo Đầu học năm thứ ba làm người hùng biện số một, Dương Điên Phong mặc dù mới năm thứ nhất nhưng cực kỳ giảo hoạt đảm nhiệm vị trí số hai, còn Trạch Vu thì giữ vị trí số ba quan trọng nhất.

Trong cuộc chiến nước bọt kịch liệt chưa từng thấy, anh Thảo Đầu vững vàng ổn định, chỉ cầu không sơ sẩy; Dương Điên Phong tuy lanh mồm lanh miệng, nhưng chủ tướng của đối phương cũng không hề nhân nhượng, đang lúc chất vấn vẫn còn chưa ngã ngũ, Dương Điên Phong bất ngờ cười hì hì bước lên thì thầm vào tai đối phương, đối phương nghe xong lập tức biến sắc mặt, sau đó cứ lắp ba lắp bắp không nói được gì; Trạch Vu vẫn phong độ ngời ngời như thường lệ, trong bộ âu phục màu đen thẳng thớm, mỗi cái nhấc tay nhấc chân của anh đều thu hút ánh mắt của hai nữ giám khảo, những lời biện luận vô cùng hài hước lại càng khiến người ta phải vỗ bàn khen ngợi.

“Đối thủ hùng biện, anh từng câu từng chữ đều phủ nhận tính cấp bách, tính cần thiết của tiền phúc lợi dành cho người cao tuổi, và quan trọng nhất là sự công bằng xã hội, xin hỏi, lẽ nào anh không bao giờ già đi sao? Xin hỏi anh dám chắc rằng tiền dưỡng lão tiết kiệm từ thời trẻ sẽ không vì vật giá leo thang mà nhanh chóng mất giá sao? Xin hỏi, anh đã đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ vấn đề này hay chưa?” Đại tướng của học viện Pháp luật Thương mại trường Trung Hưng dạt dào xúc động, quăng ra câu hỏi cuối cùng.

Trạch Vu chỉ nhún vai, lộ vẻ bất đắc dĩ.

“Rất xin lỗi, đối thủ hùng biện, chưa chắc tôi sẽ già đi. Rất có thể ngày mai tôi đã chết luôn rồi.” Trạch Vu nở nụ cười không gì có thể đánh bại của mình: “Xã hội lý tính muốn chú ý đến công bằng chính nghĩa, thì cần phải để mỗi cá nhân tự đối mặt với mạo hiểm, đồng thời gánh vác trách nhiệm tương ứng. Thử hỏi, nếu hôm nay chấp nhận để toàn dân cùng chia nhau gánh vác chi trả tiền phúc lợi cho người cao tuổi, vậy thì người bất hạnh không thể già đi, tuổi trẻ đã chết yểu như tôi đây, phải chăng cần yêu cầu toàn dân cùng gánh vách chi phí nuôi gia đình, chi phí giáo dục con cái của mình?”

“Hử?”

Chuông đánh lên tiếng thứ ba, trận đấu kết thúc không sai một giây, toàn hội trường cười lớn, cả giám khảo cũng vỗ tay rần rần.

Tôi ở dưới giơ cao lon tiên thảo mật ong đặt ở đầu giường hôm nay, chúc mừng Trạch Vu đang khom người cúi chào từ xa.

Điểm số được công bố, 4-1, một tỷ số áp đảo.

Chúng tôi lần đầu tiên giành quán quân cúp Thuế Giáo dục trong mười năm trở lại đây, Trạch Vu cũng lần thứ hai ôm về danh hiệu nhà hùng biện giỏi nhất Đài Loan mà anh mong đợi đã lâu, còn tôi thì dành được giải tân binh xuất sắc nhất trong đại chiến gối bông liên trường ở khách sạn Anh Hùng Quán.

Sau khi giải đấu kết thúc, dưới ánh tà dương ở vịnh Tây Tử, chẳng ai để ý đến đống thịt thơm nức mũi trên bếp nướng, mọi người trong câu lạc bộ hùng biện để chân trần chạy trên bãi cát, cầm cúp quán quân ném qua ném lại, như chơi bóng bầu dục.

“Điên Phong, trên sân khấu rốt cuộc em đã thì thầm gì với đối thủ bên trường Trung Hưng thế? Sao cậu ta nghe xong khí thế liền suy sụp luôn vậy?” Trạch Vu tò mò hỏi.

“Tiền bối, ai mà nghe thấy tên đại ca em cũng phải sợ vãi cả tè ra quần ấy chứ.” Dương Điên Phong mỉm cười thần bí, dù thế nào cũng không chịu tiết lộ.

Buổi đêm trở về khách sạn, Dương Điên Phong vẫn chơi chưa chán, bèn vào tiệm tạp hóa mua một ngọn đèn trời cùng bút lông mực tàu, bọn tôi hào hứng viết nguyện vọng sau này lên ngọn đèn màu trắng, rồi nhìn nó từ từ bay lên bầu không khí của khách sạn Anh Hùng Quán.

Còn nhớ Trạch Vu viết một câu kiểu cách thế này: “Mong câu lạc bộ hùng biện đại học Giao Thông thao thao bất tuyệt, xếp hạng trong trường ngày càng đi lên.” Còn tôi thì viết: “Hy vọng uống nước tiên thảo mật ong không bị béo.” sau đó lè lưỡi nhìn Trạch Vu.

Cùng đoàn tàu Tự Cường từ Cao Hùng về Tân Trúc, tiết trời bất giác càng lúc càng nóng, quả phượng đã dần căng mọng. Tóc tôi đã dài đến thắt lưng, tiểu thuyết đăng trên mạng cũng dần đi đến đoạn vĩ thanh mà tôi tưởng tượng.

Còn điểm trong trò ném bóng rổ của tôi, không ngờ đã đột phá mức bảy mươi lăm, nhắm đến tám mươi.

Hôm Trạch Vu tốt nghiệp, tôi ôm một bó hoa bách hợp đứng giữa đám đàn em khóa dưới xinh đẹp của anh, cười tươi nhìn anh đội mũ tốt nghiệp, tuấn tú rạng ngời.

Trên thảm cỏ phía trước thư viện Hạo Nhiên, các bạn cùng tốt nghiệp, thầy cô giáo đứng cạnh Trạch Vu đẹp trai sáng láng đổi hết lượt này sang lượt khác, ánh đèn flash không ngơi nghỉ lấy một giây, đến khi người nhà anh tự hào đứng bên cạnh chụp ảnh chung, Trạch Vu bèn vui vẻ giơ bó hoa tươi trên tay lên, bảo tôi đưa máy ảnh cho đàn em trong câu lạc bộ, đứng vào cạnh anh.

“Bạn gái của Trạch Vu nhà mình hả? Tên là gì thế cháu?”

Bác gái nhiệt tình kéo tay tôi.

“Cháu… cháu…” Nhất thời tôi tự giới thiệu mình cũng không phải, mà không giới thiệu thì thành ra thất lễ, chỉ biết ngần ngại cười cười.

“Cô ấy tên Tư Huỳnh, là đàn em trong câu lạc bộ, cũng là bạn tốt nhất của con, con trai mẹ thi đỗ vào viện nghiên cứu cũng nhờ cô ấy giúp một phần không nhỏ đâu!” Trạch Vu cười vui vẻ, đưa cho tôi một trong hai tờ bằng khen người hùng biện xuất sắc nhất của anh.

Cánh hoa phượng rơi lả tả, máy ảnh kêu lạch xạch trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Nhưng nụ cười của tôi thì ở lại trên mặt suốt cả một ngày.

Trạch Vu tốt nghiệp, chẳng qua chỉ đổi danh xưng từ sinh viên thành nghiên cứu sinh đại học Giao Thông, chuyển sang ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh, còn đâu tất cả đều không thay đổi gì. Chỉ riêng việc mãi không có bạn gái mới là ngoại lệ. Một ngoại lệ rất quan trọng.

Vì vậy kỳ nghỉ hè trở nên rất hấp dẫn.

Tôi có dự cảm, thế giới này sắp âm thầm xảy ra biến đổi hóa học rồi.

“Sao mãi không thấy anh có bạn gái mới vậy? Vẫn đang bận tìm giáo sư à?”

Tôi vuốt ve đống thịt mỡ trên bụng con mèo béo Sumatra, đứng phía sau quầy bar.

“Mấy hôm trước đã tìm được giáo sư rồi, thầy ấy còn chấp nhận cho anh làm đề mục mình thích nữa.” Trạch Vu cười đáp: “Còn bạn gái ấy à, anh muốn đợi chút xem đã, biết đâu có cô gái vừa khéo thích cà phê Kenya cũng đang đợi anh xuất hiện thì sao?”

“Thế giới rộng lớn như thế, nhất định sẽ có.” Tôi gật đầu, làm bộ cổ vũ anh.

Tôi suýt chút nữa thì buột miệng thốt lên tôi thích cà phê Kenya chết đi được. Đúng là hết sức nguy hiểm.

“Vì vậy, hôm nay vẫn là một cốc cà phê Kenya, thêm ít bánh quy nữa.”

Trạch Vu cười cười, lấy trong ba lô ra một cái máy tính xách tay mới tinh.

Còn A Thác ngốc nghếch thì có vẻ bận rộn hơn nhiều.

Anh thường gọi điện rủ tôi sang nhà lúc nửa đêm, giúp anh và Bách Giai hoàn thành bộ hình ghép siêu cấp ba nghìn mảnh kia, tôi cương quyết từ chối mấy lần, có lúc còn giả vờ ngủ; nhưng sau khi biết anh đã nhận được giấy chứng nhận hợp lệ đi nghĩa vụ ở nước ngoài, sự kiên định của tôi bắt đầu dao động.

“Chắc chỉ còn một nghìn mảnh thôi, cũng không tiện để hai năm sau trở về Đài Loan mới ghép tiếp. Mau đến đi!”

“Tháng sau anh phải đi huấn luyện tân binh rồi, giờ là lúc phải tranh thủ từng phút giây đấy!” A Thác nôn nóng nói trong điện thoại.

Vậy là tôi đành mặt dày gửi tin nhắn cho Bách Giai, hỏi cậu ấy có đồng ý cho cái bóng đèn này đến xen vào một lúc không.

Chẳng bao lâu sau, Bách Giai nhắn lại một mặt cười.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

A Thác là bạn tốt nhất của tôi, trước khi anh rời Đài Loan đi làm lao động khổ sai, tôi có thể tụ tập với anh nhiều chừng nào thì tốt chừng ấy, bằng không gã quái nhân này đi một mạch hai năm, từ nay tôi chỉ có thể một mình đến tiệm giặt là ăn cơm, một mình đến nhà anh Bạo xem phim, một mình đi xem Tiểu Tài biểu diễn, một mình đến chỗ A Thương chơi gắp búp bê.

Mà những nơi ấy, đều gì A Thác dẫn tôi đến, đây là bản đồ Tân Trúc của riêng chúng tôi, lấy kỳ ngộ làm kinh độ, lấy tình bạn làm vĩ độ vẽ nên.

Trong mấy đêm cùng ghép hình, Bách Giai ôm con Cà Rốt đang ngủ say, nói chuyện cậu ấy muốn thuê lại căn phòng hiện nay của A Thác để con chó nhỏ tùy tiện này có thể tiếp tục ở trong môi trường quen thuộc.

A Thác nghe vậy liền kêu toáng lên, làm tôi và Bách Giai sợ hãi giật nẩy mình.

Sau đó A Thác ôm chặt lấy Bách Giai.

“Em đúng là người tốt! Em đúng là người quá tốt! Cà Rốt nhất định sẽ cảm kích em lắm đấy!” A Thác hét vào tai Bách Giai.

Bách Giai vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, chớp chớp mắt, ra dấu thắng lợi với tôi sau lưng A Thác.

Tôi cười cười, vuốt ve con Cà Rốt đột nhiên bị đánh thức, vẻ mặt trông như thể buồn đi ị. Không sao nói lỡ được cảm giác trong lòng.

Có lẽ cuộc đời giống như bài toán tổ hợp sắp xếp hai năm trước vẫn luôn làm khó tôi. Nhưng mà tôi đã đúng.

Ai ở bên ai, thực ra sớm đã định sẵn rồi, mỗi đề bài cho dù phức tạp đến mấy, đáp án cũng chỉ có một. Cũng chỉ có thể có một.

Trạch Vu đang đợi một người con gái mà trước mặt người ấy anh không phải ngụy trang.

Vì vậy đáp án bài toán tình yêu anh đặt ra với chính mình, chỉ có một.

Bách Giai đang đợi một người con trai mà cậu ấy không phải gánh áp lực lựa chọn.

Vì vậy khi đáp án xuất hiện trước mặt, cậu ấy không hề do dự chút nào.

A Thác đang đợi một cô gái tốt biết cách trân trọng bản chất thuần phác của anh.

Vì vậy, đối với anh, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, mà xưa nay A Thác chưa bao giờ thiếu sự kiên nhẫn.

Còn tôi, hai năm trước khi lần đầu tiên gặp Trạch Vu ở quán cà phê, tôi đã tự đề ra ình một đầu bài mộng ảo cực khó. Và giờ đây tôi đã đi đến đoạn cuối của bài toán sắp xếp tổ hợp tình yêu này.

Mấy ngày sau, phòng ký túc tắt đèn, Bách Giai không ngủ được, len lén bò lên giường tôi.

“Muốn dọa chết người ta hả?” Tôi vội co chân lại, cảm giác đang ngủ bị người khác tóm lấy chân từ bên dưới thực sự rất kinh khủng.

“Hình như tớ không ngủ được, muốn lên nằm với cậu.”

Bách Giai cười cười.

“Phì, nếu không ngủ được, tớ có thể ôm cậu, kể chuyện cho cậu nghe.” Niệm Thành uể oải trở mình, nhìn chúng tôi với ánh mắt ám muội.

“Bớt hoa lá cành đi! Niệm Thành, tớ sẽ mách bạn gái cậu!” Tôi và Bách Giai cùng lúc vừa cười vừa mắng.

Niệm Thành hừ một tiếng, ngoan ngoãn ngủ tiếp.

“Sau khi Tư Đình về nghỉ hè, trong phòng bớt đi rất nhiều tiếng động”, Bách Giai nói, nghịch ngợm con hươu cao cổ cạnh gối tôi.

“Ừm, đặc biệt là giọng nói oang oang của cậu ấy.” Tôi cười cười.

“Mấy hôm nữa, A Thác đi núi Thành Công huấn luyện tân binh, tớ cũng sẽ về Đài Bắc. Có một công việc phụ đạo tại nhà (2) trong mùa hè này.”

“A Thác có phải là không về nữa đâu.” Tôi nói.

“Tớ biết rồi, ai thèm nói mấy chuyện này với cậu chứ!” Bách Giai thúc tôi một cú.

“Cứ nghĩ đến cảnh anh ấy ngô ngô ngọng ngọng đứng trên thảo nguyên châu Phi, cầm giáo cùng thổ dân đi săn bắn là lại thấy tức cười! Nhất định anh ấy sẽ trở thành bạn thân với rất nhiều thổ dân quái dị cho xem! Hì hì!” Càng nghĩ tôi càng thấy buồn cười.

“Ừm, nhất định là thế”. Bách Giai cũng cười cười.

“Nếu giữa đường anh ấy gặp phải sư tử, biết đâu lại gặp được ông bố vợ đến giải vây. Tôi càng nói càng hưng phấn.

“Ừm, có thể lắm.” Bách Giai gật đầu.

“Cũng không chừng A Thác vừa khéo gặp phải chiến tranh giữa các bộ lạc, sau đó tình cờ cứu được con gái tù trưởng, kế đó tù trưởng hết sức cảm kích, bèn gả con gái cho anh ấy, A Thác liền biến thành chàng rể châu Phi rồi.” Chắc hẳn tôi cười trông rất ngốc.

“Tư Huỳnh, cậu đúng là càng nói càng xa rồi đấy.” Bách Giai thở dài.

Tôi chăm chú nhìn Bách Giai hàng lông mày của cậu ấy khẽ nhíu lại.

“Tớ thật rất ngưỡng mộ cậu.” Trán Bách Giai chạm vào chóp mũi tôi.

“Mặc dù A Thác sẽ rời khỏi Đài Loan, nhưng…” Tôi còn chưa nói hết lời, Bách Giai đã lắc đầu.

“Ý tớ là, tớ rất ngưỡng mộ cậu, lúc nào cậu cũng có thể nói về A Thác bằng giọng điệu vui vẻ như vậy.” Bách Giai nhắm mắt lại, ngón tay chạm vào miệng tôi, không để tôi nói tiếp.

Tôi nhìn cậu ấy, khóe miệng Bách Giai nở một nụ cười.

“Mỗi lần thấy A Thác trong tiểu thuyết của cậu, anh ấy đều sống động như thế, còn trong ký ức của tớ, lại chỉ có mỗi bức tranh ghép mãi không bao giờ hoàn thành kia, cùng với con Cà Rốt nằm ngủ trong lòng. Có điều, tớ hạnh phúc lắm, ánh đèn màu vàng đậm trong căn phòng ấy là màu sắc tớ thích nhất, vẻ mặt anh ấy nghiêm túc hỏi tớ “Miếng ghép này để ở đây liệu có khiên cưỡng quá không” là ký ức tớ khó quên nhất, khi anh ấy lái xe đèo tớ về, bao giờ cũng chú ý đến tớ, mỗi lần đều cởi bớt một cái áo. Anh ấy bảo người ngốc sẽ không bị cảm, anh ấy bảo cánh tay cầm pháo thăng thiên đừng có run, phải chĩa lên theo góc bốn mươi lăm độ thì mới bắn vừa cao vừa xa, anh ấy bảo niệm lực của loài người rất mạnh…” Bách Giai vẫn nhắm mắt, càng nói càng nhỏ dần.

Cậu ấy cười rất hạnh phúc, như thể đã ngủ say vậy.

Tôi khẽ ôm lấy Bách Giai, giúp cậu ấy đắp cái chăn mùa hè.

Tôi biết cậu ấy đang mơ một giấc mơ đẹp, một giấc mơ đẹp mà sau khi tỉnh lại, vẫn sẽ tiếp tục mơ.

“Nhớ chào A Thác trong giấc mơ của cậu hộ tớ nhé, tiện thể nhắc anh ấy gửi một tấm ảnh cầm giáo dài về nữa.” Tôi cũng nhắm mắt, nói khe khẽ.

Sau khi kết thúc kỳ huấn luyện tân binh một tháng ở núi Thành Công, A Thác ngắt số điện thoại di động, dẫu sao thì sang châu Phi cũng không dùng được nữa.

Anh tặng cả tủ sách cho A Thương, vì A Thương rất thích tự mình nghiên cứu mày mò này nọ.

Máy tính thì anh tặng cho nhà thím Kim Đao, để họ có thể chat webcam với con trai ở tận Đài Bắc và Cao Hùng.

Một cái bể cá chưa từng nuôi cá bao giờ được tặng cho anh Bạo, A Thác bảo nếu anh Bạo không thiếu chó, thì có lẽ thiếu mấy con cá.

Máy sấy tóc đem tặng cho Thiết Đầu không có tóc, vì anh bảo Thiết Đầu không có tóc đầu sẽ bị lạnh, máy sấy tóc có thể giúp anh ta ấm đầu.

Các thứ đồ gia dụng như tủ lạnh và tủ quần áo thì để lại cho Bách Giai, tất nhiên còn cả bức tranh ghép to tướng đã hoàn thành kia nữa, bọn họ đem nó đi bồi rồi treo lên tường.

Tôi chưa bao giờ nhắc đến chuyện, đó là một bức tranh đen trắng vẽ cảnh sơn thủy hùng vĩ, độ khó cực kỳ cao.

“Sao cậu chẳng để gì cho tớ thế? Tớ đang thiếu một cái áo khoác trông thật oách.” Tiểu Tài ngồi bên cạnh ông bố dốc hết cả tính mạng vào bàn cờ tướng của mình, vừa xem đánh cờ vừa cằn nhằn.

“Tôi còn tưởng cậu thiếu cái mũ chứ? Một nghệ sĩ hình thể sao có thể thiếu đồ kiếm cơm được? Chiếu tướng bắt xe! Hết cờ!” A Thác cười lớn, đi nước cờ hay nhất của anh từ trước đến giờ.

Tôi vui vẻ lấy trong ba lô của A Thác ra một chiếc mũ trụ dài màu đỏ trong rất oách, đây là do tôi và A Thác đặc biệt đi chọn.

“Trời đất! Màu đỏ đấy! Bố! Bố xem đẹp trai không!”

Tiểu Tài kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, lập tức đội cái mũ lên.

Bác Dũng đang trầm tư xem làm sao hóa giải được thế cục khó khăn A Thác bày ra, không hơi đâu mà để ý anh ta.

“Vì màu đen bán hết sạch rồi, nên đành phải mua màu đỏ vậy”. Tôi cười hì hì: “A Thác nói, dẫu sao thì anh cũng hợp màu đỏ hơn.”

“Hy vọng cậu đội cái mũ này sẽ được may mắn, giành chiến thắng trong cuộc thi ảo thuật ở Mỹ.” A Thác giơ ngón tay cái lên.

“May mắn cái gì? Tớ thuộc phái thực lực đấy!” Tiểu Tài nói đoạn, lập tức nhấc từ trong cái mũ ảo thuật mới đến tay ra một chiếc giày.

Buổi tối hôm tặng quà cho Tiểu Tài, cũng là lần cuối cùng A Thác phụ đạo cho anh ta, mặc dù Tiểu Tài vẫn chưa hạ được quyết tâm.

Sau khi thắng ván cờ tướng duy nhất, A Thác cầm lái con SB đèo tôi ra bờ biển Nam Liêu, trên đoạn đê biển chúng tôi từng bắn hết một thùng pháo thăng thiên, cỗ cũ.

Chúng tôi theo lệ cũ mua hai cốc trà sữa trân châu nóng và hai con mực nướng ở hàng quà vặt, A Thác đỡ chân giúp tôi leo lên bờ đê, đưa đồ ăn cho tôi cầm, sau đó thoăn thoắt leo lên như con thạch sùng.

“Sao không mua pháo hoa, thật là thất sách!” Tôi phủi quần, phải đợi hai năm nữa mới lại được cùng nhau bắn pháo thăng thiên rồi.

“Cũng chẳng có gì thất sách, thế nào rồi cũng có cơ hội.”

A Thác cười cười, uống trà sữa.

Phong cảnh cảng Nam Liêu về đêm cơ bản là một vùng tối đen như mực, ngọn hải đăng phía xa trông chẳng nên thơ tẹo nào, mà ánh đèn thuyền cá thỉnh thoảng trông thấy cũng đa phần là thuyền đi tuần của đội tuần tra bờ biển.

Thiếu mất pháo thăng thiên đúng là chán hơn rất nhiều.

Chúng tôi ngồi trên bờ đê nói chuyện linh tinh, chẳng hề cảm thương ly biệt, kể cả lúc nhắc đến quá trình quen nhau rồi thân nhau trong hai năm nay cũng chỉ dăm câu ba điều cười nói qua quýt, chẳng cố ý đào xới chuyện gì lên. Có điều, tôi đột nhiên nhớ ra, chúng tôi quen nhau lâu như vậy mà chẳng cãi nhau lấy một lần, đúng là hết sức kỳ dị.

A Thác nói anh vốn không quen cãi nhau với người khác, vì căn bản không cần thiết phải cãi vã, tuy vậy, những lúc ở cạnh tôi đích thực cũng không có gì để anh phải nổi cáu cả.

“Sao lại nói vậy?” Tôi hỏi, miệng nhai mực nướng.

“Từ hồi bé tí anh đã quen dùng ánh mắt của mười năm sau để nhìn nhận hiện tại, vì vậy có rất nhiều chuyện kỳ thực anh chẳng để tâm, mấy chuyện vặt vãnh kiểu như nhân viên bán hàng trả nhầm tiền hay là nhân viên phục vụ mang nhầm đồ ăn lên, anh của mười năm sau căn bản không để ý, vì vậy anh của hiện tại hà tất phải tức giận làm gì chứ. Lãng phí thời gian, lãng phí tinh thần.” A Thác vươn vai một cái.

“Còn gì nữa không?” Tôi nhai trân châu, hỏi.

“Còn nữa chứ, hồi anh học tiểu học thường hay bị thầy giáo dạy nhạc phạt đứng khuỵu chân vì quên mang sáo, nhưng anh chẳng ngại, một mình ngoài hành lang còn có thể nghĩ ngợi rất nhiều điều, như là tan học nên kiếm ai chơi cùng chẳng hạn.” A Thác nói, câu chuyện gần như chẳng liên quan gì cả.

“Nhưng hôm đó sau khi bị đám lưu manh đóng kịch bủa vây, anh vẫn rất tức giận đánh anh Bạo một đấm mà!” Tôi phản bác.

“Đó là vì anh hiểu rõ mười năm sau anh vẫn sẽ rất bực tức với trò đùa ác ấy, vả lại anh Bạo là bạn tốt của anh, anh không muốn giữa anh với anh ấy có khúc mắc gì, bởi vậy đánh thì vẫn phải đánh, chỉ là…” A Thác áy náy nói: “Tối hôm đó đã làm em hoảng sợ, không biết đấm một cú thế có đủ không? Nếu không đủ, anh gọi điện thoại cho anh Bạo hẹn thời gian đánh bù thêm nhé!”

“Đồ ngốc này, anh không sợ anh Bạo chém anh à.”

Tôi cười nói: “Nhưng mà sao anh biết mười năm sau anh sẽ nhìn hiện tại như thế nào chứ? Biết đâu anh của mười năm sau lại để ý thì sao, chỉ là bây giờ anh vẫn chưa phát hiện ra đấy thôi.”

“Tất nhiên anh cũng không thể biết chắc trăm phần trăm chuyện sau này, giống như hồi trước anh bị Loan Loan đá ấy anh tưởng bạn bè chỉ cười nhạo một dạo rồi thôi, chẳng ngờ kéo dài tận hơn một năm, nói thật lòng anh rất hối hận, nhưng ngay từ đầu anh đã không nổi cáu thì không thể trách bạn bè được, thực ra họ cũng không có ý xấu.” A Thác gãi đầu cười ngây ngô.

“Lúc đó anh thực sự rất đáng thương đấy.” Tôi hồi tưởng lại bộ dạng lúng túng của anh trước mặt bao nhiêu người, khi ấy, cả mặt lẫn cổ A Thác đều đỏ bừng lên.

“Ừm, vì vậy vẫn phải cảm ơn em đã giải cứu anh, không có em, có khi giờ anh vẫn bị vây khốn ở điểm khởi đầu ấy.” A Thác chìa tay ra, lông mày nhướng nhướng lên.

“Ha, đã bao giờ em nói mỗi lần anh bắt tay em đều như vặn gãy tay em luôn chưa nhỉ?” Tôi chìa tay, A Thác cười lên ha hả.

Tất nhiên, vẫn là một cú bắt tay vận đủ mười thành công lực.

Sáng sớm hôm sau, A Thác đã phóng xe máy từ Tân Trúc đến núi Thành Công ở Đài Trung báo danh, để căn phòng lại cho Bách Giai và Cà Rốt.

Anh gọi điện về nói, đã gửi xe máy ở nhà bạn cùng lớp ở Đài Trung, rồi hủi đầu cua đi đăng lính, nếu kết thúc đợt huấn luyện tân binh có trở về Tân Trúc, sẽ tìm chúng tôi tụ tập ăn uống.

Trùng hợp là, anh trai tôi cũng lên núi Thành Công đúng đợt này.

“Thần linh phù hộ, hy vọng anh ấy đừng rút phải giải Kim Mã(3)!” Văn Linh lên mạng viết thư cho tôi, tôi chỉ biết lắc đầu thở dài.

Anh trai tôi xưa nay rất kém trò rút thăm, hồi nhỏ khi chúng tôi đến tiệm tạp hóa rút thăm trúng thưởng, anh tôi lần nào cũng là “cảm ơn quý khách” hoặc rút được que kem vị cam, khi xổ quẻ hỏi chuyện trước bàn thờ tổ tiên, nếu long phải không ra quẻ, thì cũng là quẻ cười(4), còn nếu chơi rút xăm giấy ở máy tự động trong khu vui chơi, đa số đều rút được xăm đại hung.

Còn lần này, tôi thấy anh tôi quá nửa có số vượt biển lênh đênh, may ra thì cũng vào đội thủy quân lục chiến đánh đâu thắng đó.

“Ê, nghỉ hè rảnh rỗi thế, hay là lúc nào tập lái xe đi!”

“Nếu anh rút phải Kim Môn thật, xe để lâu quá không lái sẽ hỏng mất! Lỡ nó hỏng anh sẽ tìm mày tính sổ đấy!” Trong lúc sắp xếp hành lý, anh trai ném chìa khóa xe ô tô cho tôi.

“Anh cũng tự biết mình sẽ rút trúng Kim Môn hả?” Tôi không chút khách khí nhận lấy chìa khóa, trong lòng khấp khởi mừng vui.

“Hì hì, ít nhất còn có một cô gái xinh đẹp ở Đài Loan đợi anh mà, ha ha ha ha… không giống như ai kia…” Ông anh tôi cười trông như một thằng ngốc vậy.

Anh tôi nói cũng đúng.

A Thác đi châu Phi, cũng có một cô gái xinh đẹp ở Đài Loan đợi anh ấy, xét cho cùng đều là sự chờ đợi hạnh phúc.

Nhưng có một số sự việc bắt đầu trở nên quai quái, đặc biệt là bản thân tôi.

“Dạo này đúng là càng lúc càng hiếm gặp bà chủ nhỉ?”

Tôi nới, nhìn cái bàn tròn nhỏ phía trước quầy bar.

“Yêu đương là thế đấy.” Albus lật quyển truyện tranh, chẳng buồn ngẩng đầu lên.

(1) Hai thử thách dành cho các đệ tử chùa Thiếu Lâm, phải vượt qua thì mới được xuống núi.

(2) Đây là hình thức giáo dục hình thành do xu thế gia đình có cả bố lẫn mẹ đều đi làm ngày càng phổ biến trong xã hội, tương tự như gia sư, nhưng trách nhiệm của người dạy bao gồm cả chăm sóc, dạy các kỹ năng mềm trong cuộc sống, chứ không chỉ có phụ đạo kiến thức, đối tượng chủ yếu là các em nhỏ học cấp một.

(3) Giải thưởng điện ảnh của Đài Loan, ở đây ý chỉ việc anh trai Tư Huỳnh đừng rút thăm nơi đóng quân trúng Kim Môn, quần đảo do Đài Loan kiểm soát, trông ra cửa vịnh Hạ Môn, chỉ cách Giác Tự do Trung Quốc đại lục kiểm soát khoảng 1.8 km, cách Đài Loan 210 km.

(4) Đây là một dạng coi bói dân gian giống như tung đong xu xin âm dương, vật được ném ra để coi quẻ là hai mảnh gỗ hoặc tre, một mặt cong, một mặt phẳng. Quẻ cười có thể giải nghĩa là thần linh đang cười nhạo vào câu hỏi, hoặc câu trả lời là không.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx