Khoảng gần 6 giờ sáng ngày thứ năm, Gypo vùng dậy, ngồi trên giường của mình. Sau một đêm không ngủ, anh bước ra cửa sổ và ngắm mặt trời đang nhô lên từ dãy núi phía xa. Sau hai tiếng nữa họ bắt đầu lao vào chiến dịch. Vì nó mà đã có bao nhiêu câu hỏi làm đầu óc anh quay cuồng. Để mở được một trong những bộ khóa phức tạp nhất trên đời này phải cần đến tất cả các kinh nghiệm sẵn có, sự hiểu biết và sự sáng tạo của bản thân anh. Lúc này anh lại thấy không an tâm. Nếu anh không thể mở được thì sẽ ra sao? Gypo thấy lo sợ khi Morgan nổi nóng. Cố trấn tĩnh anh đổ nước lạnh vào thùng tôn và tắm. Sau đó cạo râu, khi đưa lưỡi dao cạo trên má anh hoảng hốt thấy tay mình run run không theo ý muốn. Để cho ngón tay có cảm giác khi động vào các núm khóa, không được để xuất hiện hiện tượng này, vì phải quay các dĩa có độ dịch chuyển nhỏ bằng phần trăm mi-li-mét, muốn làm được việc đó, bàn tay phải rất nhạy và cứng cáp. Khi thấy tay mình đang run, Gypo thở dài. Phải bỏ cuộc thôi - anh tự nhủ. Nếu cứ bị ảnh hưởng bởi trạng thái tinh thần như thế này thì anh không thể mở được khóa. Gypo nhìn lên tường ngắm cây thánh giá bằng gỗ mà người mẹ ở quê nhà đã cho anh khi anh lên đường đi Mỹ kiếm ăn. Có lẽ đã đến giờ cầu nguyện - anh nghĩ vậy. Gypo cũng không còn nhớ đã cầu nguyện lần cuối cùng vào lúc nào nữa. Anh quỳ xuống, làm dấu như người ta đã dạy, như những người mà anh thấy họ khi cầu nguyện. Anh hiểu rằng không thể cầu Chúa che chở khi sắp làm một điều ác, vì vậy anh luôn mồm nhắc đi nhắc lại một câu "Tha tội cho con!"
Trong một căn buồng nhỏ ở cuối thành phố. Kitson cũng đã dậy pha cà-phê. Tim anh luôn hồi hộp vì sợ hãi, tay anh lạnh ngắt. Đêm qua anh rất khó ngủ, luôn hoảng hốt và trở mình. Với anh, 8 giờ sáng mọi việc bắt đầu và không còn con đường nào để quay lại nữa. Nếu như không có hai ngày vừa qua được giao luyện Ginny lái xe, thì anh đã bỏ cuộc, đã xếp quần áo vào va-ly, nhảy lên một chuyến tàu nào đó và thoát khỏi bàn tay Morgan. Anh tin chắc và quả quyết rằng công việc sẽ đổ vỡ. Nhưng Ginny, sự thu hút của nàng, tình yêu đối với nàng đã giữ anh lại. Khi đun xong cà-phê anh cảm thấy không thể uống được: tự nhiên thấy nôn mửa vì một mùi gì đó, anh vội đổ ấm cà-phê vào chậu rửa, vặn nước cho nó trôi hết.
Trong một căn phòng trên một đường phố khác rất xa nơi Kitson ở - từ một cửa sổ sát mái nhà, Morgan ngồi ngắm mặt trời. Cặp môi mỏng dính kẹp chặt điếu thuốc, hắn tự duyệt lại lần cuối các công việc chuẩn bị như một vị tướng đứng trước chiến dịch, hắn ôn lại từng chi tiết nhỏ nhất và cảm thấy hài lòng. Giờ đây hắn đã chuẩn bị để hoặc được ăn cả hoặc ngã về không. Hắn hiểu kế hoạch đã hoàn thành, giờ đây không còn gì để thêm bớt gì vào đó nữa. Giờ đây tất cả phụ thuộc vào từng người trong tay hắn. Nếu như Ginny không giữ được bình tĩnh, nếu như Bleck bắn trượt, nếu Kitson không vững tay lái, nếu như Gypo không tự chủ, không mở được khóa mã... Tất cả thành bại đều phụ thuộc vào vô số chữ "nếu". Khi lâm trận thì không còn con đường nào khác. Morgan đã tự kiểm tra mình nhiều lượt. Hắn rất tự tin. Ngắm nhìn bàn tay cứng rắn và bình thản của mình, hắn hài lòng nghĩ rằng: thần kinh mình ổn định và không có gì đáng ngại.
@by txiuqw4