Khang Hy khen ngợi “Tiểu Quế Tử” vài câu, Tứ gia nghe vào trong tai, cảm thán vô hạn. Mà Kiến Ninh đứng bên cạnh, tận mắt nhìn thấy màn “yêu thương” giữa “Khang Hy với Ung Chính”, hai người đều là thiếu niên tuấn tú, một người sáng lạn hăng hái, một người thâm trầm kín đáo, quả thực là cảnh đẹp ý vui. Hơn nữa, nàng tự nhiên lại được tặng thêm hai bảo bối: chuỗi trân châu và chim phỉ thúy. Tuy rằng bây giờ đang ở triều Thanh, nhưng sau này nếu quay về thời hiện đại, chỉ cần hai món đồ này cũng đủ khiến nàng không lo ăn không lo mặc, sống sung túc cả đời…Tuy rằng mơ hồ biết việc trở về cũng không đơn giản, nhưng còn mơ ước là còn hy vọng.
Kiến Ninh ôm hai bảo bối quay về Khôn Ninh cung, chơi đùa một lúc rồi cẩn thận bỏ lại vào trong hộp gấm, đặt gần gối đầu. Sau đó, nàng theo thường lệ lại đi thỉnh an thái hậu. Hôm nay, sắc mặt của bà dường như đã khá hơn. Kiến Ninh liền kể cho bà nghe chuyện hôm nay mình và “Tiểu Quế Tử” đi gặp hoàng đế, Tiểu Quế Tử liền tặng lại bảo vật ình. Thái hậu nghe xong, chỉ cười: “Tiểu Quế Tử kia có lòng như vậy, sẽ không phải muốn hối lộ ngươi chứ?”
Kiến Ninh nói: “Chỉ có hai món đồ nhỏ thôi, Kiến Ninh còn không thèm để vào mắt.”
Thái hậu bấy giờ mới hài lòng: “Nói như vậy là đúng. Ngươi là công chúa, ngàn vạn lần đừng quá thân thiết với bọn nô tài.” Kiến Ninh gật đầu đáp ứng.
Nàng nghiền ngẫm tâm tư của thái hậu, cảm thấy tuy rằng giờ phút này, thái hậu đã bỏ ý định hành động thiếu suy nghĩ kia đi, nhưng trong lòng bà vẫn lo lắng Tiểu Quế Tử, chỉ sợ sát ý với hắn chưa tan. Chỉ là, nếu thái hậu thực sự muốn động thủ, nàng cũng không có cách nào ngăn được, cho nên đi được bước nào thì hay bước ấy thôi.
Ban đêm, Ung Chính trở về phòng. Tiểu Kì Tử hầu hạ hắn rửa mặt xong, Ung Chính liền cho Tiểu Kì Tử lui xuống. Hắn đi tới cạnh giường, thấy màn hơi rung rinh, đang muốn mở miệng nói chuyện, đã thấy người bên trong bước ra. Ung Chính hơi hơi sửng sốt, không kịp phản kháng, chỉ cảm thấy ngực tê dại, cả người cứng nhắc không thể nhúc nhích, liền biết mình đã bị điểm huyệt rồi.
Ung Chính mở to mắt nhìn, thấy Tiểu quận chúa, liền hỏi: “Cô nương, thế nào là sao? Tại sao điểm huyệt đạo của ta?”
Tiểu quận chúa nói: “Ta đương nhiên phải điểm huyệt đạo của ngươi. Vì sao ngươi chưa từng nói với ta, ngươi là người trong cung? Nơi này là hoàng cung, đúng không? Ngươi vì sao lại lừa ta?…Nhất định là không có lòng tốt gì.”
Ung Chính thấy nàng đã biết sự thực, nhưng một chút cũng không sợ hãi. Hắn làm việc xưa nay rất chu toàn, tuy rằng lúc đầu chỉ định lừa phỉnh Tiểu quận chúa, nhưng trong lòng cũng đã có tính toán nếu nàng ta biết chuyện thì phải làm sao. Điều duy nhất vượt ra ngoài dự đoán, chỉ là việc Tiểu quận chúa đột nhiên ra tay điểm huyệt.
Ánh mắt Tiểu quận chúa sáng trong nhìn Ung Chính. Ung Chính nhìn vào mắt nàng, liền biết ngay chính bản thân nàng cũng không tin mình là người xấu. Nàng tuy rằng điểm huyệt đạo của mình, nhưng chỉ tò mò nhìn, chứ chưa có hành động gì khác, xem ra là muốn nghe hắn giải thích.
Ung Chính trong bụng cười thầm, ngoài miệng lại nói: “Ta lúc trước giấu diếm thân phận, là sợ nói ra rồi cô nương sẽ không tin, ngược lại còn cho rằng ta ba hoa chích chòe. Vốn khi nãy ta đã định giải thích rõ, ai ngờ ngươi lại nghĩ oan ta là ngươi xấu, xuống tay điểm huyệt.”
Khuôn mặt Vi Tiểu Bảo vốn không khó coi, chẳng qua hắn trời sinh thông minh cổ quái, cho nên hành vi cử chỉ không khỏi khiến người ngoài cảm thấy lỗ mãng hoang đường. Nhưng, bây giờ, thay đổi một “tâm hồn” khác rồi, tất nhiên cách nói năng hành xử cũng không còn giống như trước nữa.
Ung Chính chậm rãi nói ra câu này, trên mặt không hề kinh hoàng sợ hãi, ngược lại bình tĩnh thản nhiên, khiến người ta không tự chủ được mà tin tưởng. Hơn nữa, Tiểu quận chúa là “khuê nữ chốn thâm cung”, từ nhỏ đã được “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa”, làm sao biết được bốn chữ “lòng người hiểm ác” đây? Nói cách khác, trong “Lộc Đỉnh Ký”, nàng chính là kẻ duy nhất, từ đầu đến cuối, hoàn toàn tin tưởng vào lời nói lung tung của Vi Tiểu Bảo.
Lúc này, Tiểu quận chúa thấy Ung Chính ung dung như vậy, không khỏi dao động, liền nói: “Vậy tại sao ta lại ở đây? Ta rõ ràng bị bắt cóc…Ngươi, ngươi không phải người xấu thật chứ?”
Ung Chính liền nói: “Ta có phải người xấu hay không, trong lòng cô nương tất nhiên hiểu rõ.” Hắn liếc mắt nhìn Tiểu quận chúa một cái, nói tiếp, “Cô nương xinh đẹp như hoa, quốc sắc thiên hương, nếu như ta là người xấu, tại sao không nhân cơ hội chúng ta chung phòng mà giở trò đồi bại?”
Tiểu quận chúa nghe lời khen của Vi Tiểu Bảo, không khỏi vui sướng trong lòng: “Nếu thật như vậy, ngươi quả là bậc chính nhân quân tử, lấy lễ để đối đãi với ta. Nhưng mà, ngươi thực ra là ai vậy?”
Ung Chính đáp: “Thân phận của ta không tầm thường, nhưng không phải kẻ địch của ngươi, cũng không phải người xấu. Ta vốn định nói rõ, nhưng cô nương dùng thủ đoạn đánh lén ta, thật sự đã khiến ta nản lòng. Trong tình huống này mà ta còn thành thật với cô nương được, chẳng phải là buồn cười lắm sao? Ta lấy lễ đối đãi với ngươi, thật lòng bảo vệ ngươi, ngươi lại trở mặt với ta. Hừ, đại trượng phu thà chết không chịu nhục, cho dù ngươi có động thủ giết ta, ta cũng sẽ không hé răng nửa lời.”
Hắn làm bộ làm tịch như vậy, khiến Tiểu quận chúa luống cuống tay chân. Nàng thấy Ung Chính tốt như vậy, bản thân thực sự không nên động thủ với hắn, cho nên vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không biết…Là ta sai. Ngươi đừng giận ta…Ta, ta giải huyệt cho ngươi.”
Nàng nói đến đây, vội vàng điểm lên hai huyệt trên người Ung Chính. Ung Chính cảm thấy tay chân dần dần có thể tự do hoạt động, không khỏi thở ra một hơi.
Tiểu quận chúa giải huyệt cho Ung Chính xong, còn nói thêm: “Hiện tại bình thường rồi chứ? Ta về sau hứa sẽ không như vậy nữa, ngươi tha thứ cho ta đi.” Ung Chính thản nhiên liếc nàng một cái: “Ta cũng không phải là kẻ bụng dạ hẹp hòi, ngươi chỉ là một tiểu cô nương, chẳng lẽ ta lại so đo tính toán hay sao?” Hắn hiện tại trên thực tế cũng là một thiếu niên, so với Tiểu quận chúa nhiều hơn một hai tuổi là cùng, vậy mà lại bày ra bộ dạng “lão gia”.
Tiểu quận chúa cảm thấy thú vị vô cùng, muốn cười nhưng lại không dám, vội vàng trưng ra bộ mặt lấy lòng “Vi Tiểu Bảo”. Ung Chính cười nhạt: “Nơi này không có người ngoài, ngươi cứ ngồi xuống đi.” Tiểu quận chúa răm rắp nghe theo, ngồi xuống ghế. Ung Chính thấy nàng yên vị rồi, mới mở miệng: “Ta lúc đầu thấy ngươi còn nhỏ, sợ nói ra sự thực ngươi sẽ không tin. Một khi đã đến nước này, cũng đành phải vậy…Ngươi nói đúng, nơi này là hoàng cung, nhưng ta không phải là…ta không phải là người xấu phục vụ cho nhà Thanh.”
Tiểu quận chúa là người trong Mộc vương phủ, đương nhiên cũng sẽ giống đám người Thiên Địa hội, có lòng “phản Thanh phục minh”. Trong mắt bọn họ, người nào làm việc cho nhà Thanh đều là kẻ xấu. Vì thế, Ung Chính cũng đành thuận theo ý Tiểu quận chúa mà lựa lời.
Tiểu quận chúa gật gật đầu. Ung Chính lại nói: “Ngươi biết ‘Thiên Địa hội’ chứ?” Tiểu quận chúa lại gật đầu. Ung Chính thở dài, nói: “Thật không dám giấu, ta là hương chủ Thanh Mộc Đường của Thiên Địa hội…”
Tiểu quận chúa chấn động. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài lại huyên náo một trận. Ung Chính bước lại gần cửa sổ nghe ngóng, tiểu quận chúa cũng theo sát hắn, nói: “Thanh âm gì vậy?”
Tiếng đao kiếm chạm nhau vang lên, lại có tiếng thị vệ quát to: “Người đâu, có thích khách! Mau bắt thích khách!” Ung Chính nghe vậy cả kinh, đúng lúc này, lại nghe bên ngoài có người gõ cửa. Hắn vội vàng nói với Tiểu quận chúa: “Ngươi tạm thời trốn đi, để ta xem rốt cục có chuyện gì xảy ra.”
Tiểu quận chúa ngoan ngoãn trốn vào trong phòng ngủ. Ung Chính mở cửa ra, thấy Tiểu Kì Tử đang đứng bên ngoài, hoảng loạn nói: “Công công, nghe nói bên ngoài có thích khách xông vào!” Ung Chính nói: “Đừng kích động, cho dù là thích khách, mục tiêu cũng không phải là ngươi và ta…”
Đúng lúc này, lại nghe thấy một tiếng kêu thảm. Hai thị vệ đuổi theo một bóng đen hướng về phía về họ. Tiểu Kì Tử và Ung Chính nhất thời cả kinh, trơ mắt nhìn thị vệ một đao vung tới. Bóng đen kia lại kêu thảm một tiếng, gục xuống, thanh đao trong tay hắn rơi ra, trượt đến tận cửa phòng của “Tiểu Quế Tử”.
Hai thị vệ kia vội vàng chạy tới: “Quế công công, chúng ta khiế ngài sợ hãi sao?”
Ung Chính nói: “Không sao, thích khách từ đâu tới? Hoàng thượng và thái hậu sao rồi?” Thị vệ nói: “Chúng ta đã sai người đến bảo vệ Hoàng thượng và Thái hậu, hẳn là sẽ không có chuyện gì. Bây giờ, xin phép công công, chúng ta còn phải tiếp tục tróc nã thích khách.”
Ung Chính gật đầu, nhìn hai thị vệ kia xách đao đi nơi khác.
Sau đó, hắn nói với Tiểu Kì Tử: “Không cần sợ, tạm thời ngươi về phòng đi, đóng chặt cửa lại, không cần đi ra ngoài.” Tiểu Kì Tử đáp ứng, xoay người muốn đi. Không ngờ mới bước một một bước, đã thấy một bóng đen trèo tường tiến vào. Bóng đen kia chân vừa chạm đất, lập tức vung đao lên, chém một tên thị vệ. Sau đó, ánh mắt của bóng đen chuyển qua Tiểu Kì Tử. Tiểu Kì Tử hoảng sợ, kêu to: “Có thích khách!” Hắn sợ đến nỗi, chân nam đá chân chiêu, ngã ngồi xuống đất.
Thích khách kia cau mày, vung đao lên, chuẩn bị lấy mạng Tiểu Kì Tử.
Ung Chính nhìn thấy, liền hất chân một cái, thanh đao của thích khách lúc nãy rơi trước cửa phòng hắn lập tức bay lên. Sau đó, Tứ gia dùng tay vỗ mạnh một cái, cây đao lập tức xé gió phi thẳng về phía bóng đen. Bóng đen kia cố né tránh, nhưng vẫn bị trúng đao, kêu lên một tiếng đau đớn, trong giọng nói lại hơi lộ ra vẻ mềm mại nữ tính.
Ung Chính cả kinh, chăm chú nhìn bóng đen, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ thích khách là nữ?” Quả nhiên, khi thích khách quay đầu lại, miếng vải đen bịt mặt rơi xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Chỉ thấy khuôn mặt nàng trắng nõn, mắt phượng mày ngài, chính là một giai nhân tuyệt sắc.
Ung Chính còn chưa lên tiếng, nữ thích khách kia đã quát to: “Là ngươi?” Nghe vậy, Ung Chính run lên. Mà ngay lúc đó, Tiểu Kì Tử đã lồm cồm bò dậy, lần thứ hai kêu to: “Người đâu, có thích khách!” Vừa kêu, hắn vừa định bỏ chạy ra ngoài.
Nữ thích khách hừ lạnh một tiếng, sắp sửa định ra tay, liền cảm thấy cánh tay tê rần, thân hình nhoáng cái đã lảo đảo suýt ngã.
Nàng nhìn máu chảy thành dòng trên cánh tay, mắng to: “Tên háo sắc thối tha, thì ra ngươi chính là chó săn của nhà Thanh, đồ thái giám chết bầm!” Nàng liều mạng nắm chặt đao, dường như muốn quyết sống chết với Vi Tiểu Bảo. Ung Chính trong lòng bất an, hắn không rõ nữ nhân này là ai mà lại biết rõ về “Tiểu Quế Tử” như thế.
Mà ngay lúc này, lại nghe thấy trong phòng có người kêu lên: “Hình như là giọng của sư tỷ…” Ung Chính chưa kịp cau mày, đã thấy nữ thích khách kia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Là tiếng…A, Tiểu quận chúa?”
Giờ phút này, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, dường như Tiểu Kì Tử đã dẫn thị vệ tiến vào. Nữ thích khách cả giận: “Ngươi dám bắt cóc Tiểu quận chúa, đáng giận, ta phải lấy mạng chó của ngươi!”
Phía sau, Tiểu quận chúa sắp sửa chạy ra. Phía trước, Tiểu Kì Tử đã gọi thị vệ đến. Mà thị vệ bị bóng đen chém ở góc tường khi nãy, hóa ra vẫn chưa chết: “Quế công công, cẩn thận nữ thích khách này!”
Trong lúc rối ren, Ung Chính nhanh chóng đưa ra quyết định. Hắn lập tức sử dụng Cầm nã thủ, một tay kéo giật cổ tay nữ thích khách về phía trước, tay kia thì bẻ ngoặt thanh đao trong tay nàng, chém ngang vào sau gáy. Nữ thích khách vốn đã mất máu nhiều, lại không ngờ tiểu thái giám kia võ công cao như vậy, cho nên sau khi nàng nhận ra, giật mình muốn tránh, thì cổ đã đau nhức.
Máu tươi ồng ộc phun ra, nữ thích khách ngã xuống đất, hương tàn ngọc nát. Thị vệ bị thương kia nhìn thấy cảnh này, trợn mắt há hốc mồm, không ngờ “Quế công công” lại ra tay nhanh như vậy. Ung Chính giết thích khách xong, liền quay đầu lại, mỉm cười: “Yên tâm…Ta…” Miệng nói xong, thanh đao trong tay Tứ gia không chút do dự phi về phía trước, thẳng tắp đâm vào ngực thị vệ. Thị vệ kêu lên một tiếng, từ từ ngã xuống.
@by txiuqw4