Khang Hy ôm Kiến Ninh trong lòng, vừa ôm vừa nói: “Kiến Ninh, mặc kệ bao nhiêu lâu nữa, trẫm thủy chung vẫn sẽ yêu thương ngươi, tuyệt đối không thay đổi.”
Kiến Ninh nghe giọng nói ôn nhu của hắn, trong lòng cảm động vô cùng. Nhưng thiên hạ này, vô tình nhất chính là lòng của đế vương, đến lúc hắn muốn thay đổi thì ai có thể ngăn cản đây?
Con mắt của Kiến Ninh đảo loạn, nàng lập tức vội vàng nói: “Hoàng đế ca ca…Lời của hoàng đế là lời châu ngọc, nói ra là không đươc thay đổi, người cần phải giữ lời nha…”
Khang Hy thấy Kiến Ninh tuổi còn nhỏ đã đa sầu đa cảm, trong lòng âm thầm cười tiểu nha đầu này “buồn lo vô cớ”. Lại bỗng nhiên nghe Kiến Ninh nói như vậy, khiến hắn không khỏi cười to: “Quỷ giảo hoạt, chắc dạo này đi theo Tiểu Quế Tử học thói xấu rồi. Nói năng ngọt xớt, còn định gài trẫm nữa a.”
Kiến Ninh vội vàng nói: “Hoàng đế ca ca, ta cũng không có cố ý gài ngươi, ta thật sự lo lắng mới nói như vậy. Hoàng đế ca ca, người phải tin ta nha.” Nàng vừa nói vừa chu miệng lên, làm bộ vô cùng oan ức.
Quả nhiên Khang Hy thấy nàng sốt ruột, liền vỗ vỗ vai của nàng, nói: “”Được rồi, trẫm chỉ đùa thôi, sao lại có thể không tin ngươi? Ngươi nói cái gì trẫm cũng tin…Chỉ cần ngươi đừng làm loạn khiến trẫm lo lắng là được rồi.”
Kiến Ninh cười hì hì: “Gần đây muội cũng ngoan hơn rồi, nào còn rong chơi như ngày xưa. Hoàng đế ca ca mắt sáng như sao, xét soi ngàn dặm, nhất định là biết điều này.”
Khang Hy nghe xong liền cười: “Nha đầu này, thực sự đã học thói xấu rồi. Công phu nịnh nọt so với Tiểu Quế Tử kia còn tốt hơn.”
Kiến Ninh vênh mặt lên: “Ta chỉ đối với một mình Hoàng đế ca ca như vậy, người khác thì đừng hòng ta thèm để ý tới.”
Khang Hy vẫn cười: “Vậy sao? Một khi là thế, Tiểu Quế Tử phải làm sao bây giờ?”
Kiến Ninh cảm thấy bất ngờ, con mắt đảo loạn một lúc rồi hợp tình hợp lý nói: “Hắn chẳng qua chỉ là một tiểu thái giám thôi, bình thường nếu muội buồn thì tìm hắn giải sầu…Làm sao hắn có thể so với Hoàng đế ca ca được?”
Khang Hy vốn ban đầu định đến để trấn an Kiến Ninh, không ngờ cuối cùng bản thân lại bị nàng chọc cho cười không ngừng. Vì thế, đáng lẽ chỉ là đi qua xem một lát, vậy mà bất tri bất giác đã qua một canh giờ. Đến tận lúc thấy mặt trời lên Khang Hy mới khởi giá rời đi.
Ngày hôm sau, khi Kiến Ninh tỉnh dậy, Tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình liền dò hỏi: “Công chúa, Quế đại ca bây giờ thế nào, người có biết không?”
Kiến Ninh ngáp to, trong bụng nghĩ thầm: “Ngươi quan tâm đến lão hổ kia làm gì. Ngu ngốc, thấy bộ dạng này của ngươi thì xem ra còn chưa biết Phương Di là bị lão Tứ giết đâu. Ai nha, xem ra tình cảm giữa hai người không tệ.”
Nhưng ngoài miệng nàng lại nói: “Hắn sao, hắn rất tốt. Nhưng mà ngươi không được nhắc tới hắn trước mặt người khác. Nếu để người ngoài biết hắn lén giấu cung nữ trong phòng, như vậy Tiểu Quế Tử nhất định sẽ gặp đại họa.”
Tiểu quận chúa hoảng sợ vô cùng, nàng trong lòng biết rõ, “Quế đại ca” là hương chủ Thanh Mộc đường của Thiên Địa hội, cũng có nghĩa là “người mình”, cho nên sao có thể đẩy hắn vào nguy hiểm đây? Vì vậy, tiểu Kiếm Bình vội vàng nói: “Được được, ta sẽ không nói với người khác.”
Kiến Ninh liếc mắt nhìn nàng, hỏi: “Nếu có người hỏi tới thì phải làm sao?”
Tiểu quận chúa cũng không ngu ngốc quá, vì vậy liền đáp: “Ta sẽ nói trước đây ta chỉ là một tiểu cung nữ hạ đẳng không ai biết tới. Nhưng may mắn được công chúa để mắt tới, vì thế được điều tới đây. Ta nói vậy có được không?”
Kiến Ninh cười ha ha: “Rất tốt, đúng vậy, là bản cung điều ngươi tới. Tóm lại, nếu có ai hỏi, ngươi cứ nói là do ta, như vậy bọn họ sẽ không thể gây khó dễ cho ngươi.”
Sau đó, Kiến Ninh sai một cung nữ già dạy Mộc Kiếm Bình một ít quy củ trong cung, cũng là để nhân cơ hội “học ké”.
Mộc Kiếm Bình xuất thân phi phàm, là quận chúa của Mộc vương phủ ở Vân Nam, xưa nay chỉ có người ta hầu hạ nàng ta chứ không có điều ngược lại. Cũng may nàng ta chịu khó quan sát, cho nên quy củ trong cung rất nhanh nắm được, chỉ là không biết thực hành thế nào. Dù sao Kiến Ninh làm vậy cũng chỉ là đề phòng người ta phát hiện sơ hở, chứ thực tâm chẳng hề trông cậy chút nào vào việc Tiểu quận chúa bưng trà rót nước, trải giường trải chiếu ình. Người để làm những việc này có rất nhiều, tội gì phải bắt nạt đứa nhỏ ngây thơ này, cứ để tiểu Kiếm Bình an an ổn ổn làm quân cờ trong tay nàng là tốt nhất.
Ngay lúc xong việc với Tiểu quận chúa thì thái giám bên ngoài Khôn Ninh cung bẩm báo có Tiểu Kì Tử tới. Kiến Ninh liền vời vào, hỏi han vài câu rồi cho lui. Sau đó, nàng ngẫm nghĩ một lát, vẫy tay gọi một tiểu thái giám bên người, nói: “Người đi tìm một bộ quần áo vừa vặn với bản cung tới đây. Nhớ kĩ phải là đồ mới, còn sạch sẽ.”
Tên thái giám này mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đi làm. Một lát sau, hắn đã mang đến một bộ quần áo của thái giám. Thấy Kiến Ninh thay quần áo này vào, một cung nữ không khỏi tò mò: “Công chúa, vì sao người lại mặc quần áo thái giám?”
Kiến Ninh nói: “Bản cung tất có dụng ý của mình.” Thấy cung nữ còn muốn dài dòng, nàng liền giận dữ quát lên: “Chuyện của bản cung ngươi cũng muốn quản sao?”
Những người ở đây, có ai không biết công chúa Kiến Ninh chua ngoa đanh đá, hơn nữa việc ăn mặc quái dị cũng đã có tiền lệ, cho nên một đám người lập tức ngậm chặt miệng.
Kiến Ninh mặc xong quần áo, liền rón ra rón rén đi ra ngoài, một đường thẳng tiến tới cửa Thần Võ. Thấy nàng mặc quần áo thái giám, lại cúi đầu, cho nên không ai nhận ra đó là Kiến Ninh công chúa, tự nhiên cũng không ngăn cản nàng.
Kiến Ninh nấn ná ở cửa Thần Võ một lát, liền nhìn thấy Tứ gia chậm rãi đi tới. Nàng nấp sau một cây to, lén lút quan sát, thấy Tứ gia một chút cũng không vội vàng. Bước chân hắn trầm ổn có lực, hai tay chắp sau lưng, ngẩng cao đầu mà bước, một chút cũng không thấy bộ dạng nô tài. Hơn nữa, trên người hắn là quần áo bình thường, cho nên khí chất sắc bén cũng ẩn ẩn lộ ra.
Kiến Ninh che miệng cười thầm, quả thật là tạo hóa trêu ngươi. Hừ, cho dù ngươi có là cửu ngũ chí tôn, hiện giờ đứng trước mặt ta cũng phải cúi đầu thôi.
Tứ gia đi đến cửa Thần Võ. Thị vệ canh cửa đều quen biết hắn, cho nên lập tức khom lưng cúi đầu chào, nói: “Quế công công muốn xuất cung sao?”
Tứ gia gật đầu: “Đúng vậy, các huynh đệ vất vả rồi.”
Bọn thị vệ lại nói: “Quế công công đối tốt với chúng ta như vậy, thỉnh thoảng lại còn kéo chúng ta đi phát tài. Người vất vả là công công mới phải.”
Tứ gia không muốn nhiều lời với bọn họ, cho nên chỉ nhếch miệng cười. Đám thị vệ hiểu ý, liền hô to: “Mau mở cửa cho công công…Chúng ta lại trì hoãn đại sự của ngài rồi.”
Tứ gia cất bước đi, đột nhiên lại nghe thấy phía sau có người kêu lên: “Quế công công, Quế công công!” Hắn ngẩn người, thanh âm này rõ ràng rất quen thuộc, chỉ là làm sao nàng lại xuất hiện ở đây. Lúc hắn quay đầu lại, đã thấy một người đội mũ thái giám cúi đầu chạy nhanh tới, lúc đến gần mới ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Tứ gia nghẹn họng nhìn trân trối Kiến Ninh trước mặt, nói: “Công…”
Kiến Ninh cười hì hì, đứng ở trước mặt Tứ gia để bọn thị vệ không nhìn rõ nàng, sau đó nói: “Nhỏ giọng nhỏ giọng…”
Tứ gia kịp thời phản ứng, ánh mắt quét qua đám thị vệ canh cửa, cao giọng nói: “Thì ra là công công…” Sau đó, hắn thấp giọng hỏi: “Công chúa, người đang làm cái gì, vì sao lại mặc y phục thái giám?”
Kiến Ninh cười: “Ta nghe nói Quế công công muốn xuất cung làm việc…Bởi vậy định trợ giúp một tay. Hi vọng công công không chê…”
Tứ gia vừa tức lại vừa buồn cười: “Thật là không có quy củ gì cả.”
Kiến Ninh nghe xong liền nhại lại: “Thật là không có quy củ gì cả…” Sau đó nàng cười khúc khích, “Tại sao ngươi nói giống như Hoàng đế ca ca của ta vậy? Được rồi, không so đo với ngươi, mau mang ta ra ngoài chơi đi, lần trước ngươi đã hứa rồi.”
Tứ gia lắc đầu: “Không thể…Không thể. Công chúa, người mau trở về đi.”
Kiến Ninh nắm chặt tay áo hắn, nói: “Ngươi là đồ phản…Ngươi trước kia đối với ta rất tốt, còn nói ta là tri kỷ duy nhất trong hoàng cung của ngươi. Vậy mà bây giờ lại lạnh lùng, lúc nào thấy ta cũng như thấy quỷ. Ngươi là đồ bội bạc, ngươi…”
Tứ gia ho khan liên tục, lén quay đầu nhìn lại, thấy bọn thị vệ canh cửa đang tò mò nhìn, bèn vội nói: “Công chúa, trước cổng hoàng cung chúng ta không nên nói bậy.”
Kiến Ninh nói: “Nói bậy? Ngươi dám nói ta nói bậy…” Nàng vươn tay ra, dùng sức đấm vào lồng ngực Tứ gia một cái, thấp giọng nói, “Ngươi còn dám nói ngươi không thay lòng đổi dạ!”
Giữa thanh thiên bạch nhật, lại rất nhiều người đang nhìn, khiến Tứ gia chỉ còn cách bắt lấy cổ tay của Kiến Ninh, bất đắc dĩ nói: “Công chúa!…Việc này, chúng ta bình tĩnh thương thảo.”
Kiến Ninh thuận thế tiến sát lại gần: “Thương thảo cái gì. Trừ phi ngươi dẫn ra ra khỏi cung. Còn nếu không, ta sẽ hô hoán mọi người, để xem Hoàng đế ca ca tin ngươi hay tin ta.”
Tứ gia mặt nhăn mày nhíu, suy tư một lúc lâu, cuối cùng đành nói: “Được rồi…”
Tứ gia dẫn Kiến Ninh ra khỏi cung, hai người đường hoàng đi trên đường cái. Tứ gia nhìn xung quanh, trong đầu trong ngừng tự hỏi “quán trà Cao Thăng” rốt cục ở đâu, sau đó lại nghĩ đến người đang đi bên cạnh phải xử trí ra sao…Vừa quay đầu nhìn sang, đã thấy người kia sà vào một quán nhỏ mua đồ ăn, hình như là vịt nướng. Khóe miệng nàng còn dính ít tương, khiến Tứ gia nhìn mà trợn mắt há mồm.
Kiến Ninh chú ý tới ánh mắt của Tứ gia, liền thè lưỡi ra, linh hoạt liếm hết tương bên mép đi: “Nhìn cái gì mà nhìn, thèm quá sao? Lúc ta mua rõ ràng ngươi nói không cần, cho nên ta chỉ mua một phần, hiện giờ muốn ăn cũng không còn đâu, ha ha.” Nàng đắc ý vô cùng, vênh mặt nói với Tứ gia.
Tứ gia đen mặt, chuyện ăn uống không lịch sự như vậy, đời trước hắn chưa từng làm, mà đời này, e rằng có muốn cũng không làm được.
Lắc đầu than thở trong nháy mắt, đến lúc quay đầu lại, đã thấy bên cạnh không còn ai, người mới vừa rồi còn đang ríu ra ríu rít trong chốc lát đã biến mất. Tứ gia kinh hãi, để lạc mất công chúa chính là tội chém đầu. Hắn vội vàng nhìn quanh bốn phía, vừa muốn mở miệng gọi to tên của Kiến Ninh, đã thấy người kia đứng trước cửa một quán nhỏ, giơ tay vẫy hắn: “Tiểu, a, vị kia…Gia!”
Tứ gia giật mình đứng sững, trong lòng tự nhiên nổi lên một cảm giác vô cùng kì quái.
Có lẽ thấy hắn chưa chịu lại gần, cho nên Kiến Ninh lại nói: “Mau tới đây, có thứ thú vị lắm.” Nói xong, cũng không chờ Tứ gia đáp ứng, nàng liền đẩy cửa mà vào.
Tứ gia nghiến răng nghiến lợi, thở dài: “Yêu nghiệt, yêu nghiệt…” Lời vừa nói ra khỏi miệng, hắn đột nhiên nhớ đến thân phận của đối phương chính là bề trền của mình, lại là người trong hoàng tộc…vì thế mà hơi hơi hối hận, đành phải dậm chân một cái, nói: “Thôi, chuyện phải đến thì sẽ đến, cứ để xem nàng muốn giở trò gì. Hừ, nếu định giở thủ đoạn với ta, trẫm cũng không phải là kẻ bất tài, nhất định sẽ đền đáp xứng đáng cho nàng….”
@by txiuqw4