Kiến Ninh có chút không kìm lòng được, thầm nghĩ muốn quay đầu lại nhìn xem Tứ gia đang làm gì. Mà nàng quay đầu lại, đã thấy hắn đang chăm chú nhìn nàng, trong mắt có chút mê man, giống như hữu tình mà lại tựa hồ vô tình. Kiến Ninh ngẩn ra một lát mới phát giác ra mình đã cử động được, nhất thời hô to.
Tứ gia thấy nàng cử động bình thường, liền nói: “Chúc mừng công chúa.” Khi nãy hai người nói chuyện, hắn vòng tay ôm lấy Kiến Ninh, mà giờ phút này lại nhanh chóng rút tay về.
Kiến Ninh không hề phát hiện ra tâm tư của Tứ gia, mừng rỡ như điên nói: “Cách xoa bóp của ngươi quả nhiên hữu dụng, chỉ là quần áo của ta, bây giờ phải làm sao?”
Tứ gia thấy khuôn mặt nàng rạng rỡ, hơi hơi mang theo chút khờ dại của trẻ con, so với người vừa nãy phiền muộn âu sầu tựa như đã thay đổi thành người khác, liền nói: “Công chúa chờ ta một lát, ta sẽ đi mua quần áo.”
Kiến Ninh nghĩ một lát, lắc đầu: “Không cần, ngươi lấy quần áo thái giám cho ta là được. Hoàng đế ca ca đang đợi, ta cần mau chóng hồi cung.”
Tứ gia thấy nàng nói có lí, lập tức lục tung tủ, chọn một bộ quần áo Tiểu Quế Tử chưa từng mặc bao giờ đưa cho nàng, mà mình lại tự giác thả màn đi ra ngoài.
Kiến Ninh rất nhanh đã thay xong quần áo, nói: “Ta phải về ngay đây, nếu không Hoàng đế ca ca sẽ rất sốt ruột.”
Tứ gia nói: “Khoan đã.”
Kiến Ninh nói: “Còn chuyện gì nữa sao?”
Tứ gia nói: “Ngươi…” Kiến Ninh mở to mắt nhìn hắn, không hiểu gì cả.
Tứ gia nhìn vạt áo xộc xệch của Kiến Ninh, lại nhìn cái mũ sụp xuống gần như che hết mặt nàng, một chút cũng không giống thái giám mà giống như hái hoa tặc đang chạy trốn hơn.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, cúi xuống kéo lại vạt áo cho nàng, lại sửa sang mũ mão rồi mới nói: “Công chúa, chuyện hôm nay…”
Kiến Ninh nói: “Yên tâm, ta sẽ không nói với ai.” Sau đó nàng lại vỗ ngực nói tiếp: “Yên tâm đi, bản cung nếu như không phải khinh địch thì đã không bị hắn ta khống chế, chỉ là một tên võ công mèo cào thôi, bản cung tuyệt đối không để vào mắt!”
Tứ gia thấy nàng tỏ vẻ không quan tâm, không khỏi nghĩ tới người vừa rồi nằm bất động trên giường, khuôn mặt đỏ bừng ngân ngấn lệ, liền cười nói: “Chuyện hôm nay, nô tài cũng sẽ không nói với ai.”
Kiến Ninh kiêu ngạo hất cằm, còn nói thêm: “Hôm nay ít nhiều cũng là nhờ ngươi, đúng rồi…” Nàng lập tức chạy lại vào phòng, vơ hết chai lo trên bàn, khệ nệ ôm ra, vô liêm sỉ nói: “Những thứ này là bản cung trước đây nhờ ngươi giữ hộ, hiện giờ bản cung thu hồi, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Tứ gia có chút kinh ngạc, nhưng hắn làm sao dám có ý kiến?
Mấy thứ này thật ra hắn đã sớm nhìn qua, chỉ là không biết sử dụng ra sao, cho nên vẫn để nguyên trong tủ. Mà đừng nói là hắn không biết, cho dù có biết cũng không dám ngăn cản Kiến Ninh.
Tứ gia liền nói: “Nô tài tất nhiên không có ý kiến gì.”
Kiến Ninh cười nói: “Ha ha, như vậy ta mang về đây.” Nói xong, nàng vô cùng cao hứng, ôm thùng đi ra khỏi phòng của Tứ gia.
Tứ gia thấy thùng có vẻ nặng, mà nàng lại nhỏ bé, định giúp đỡ một phen. Nhưng nhớ tới việc nàng đang làm rõ ràng là trắng trợn cướp đồ của mình, cho nên việc gì phải giúp đỡ đây. Hắn không khỏi tự cười nhạo, ném ý định kia ra khỏi đầu.
Tốt xấu gì cũng vượt qua được cửa ải nguy hiểm này, Tứ gia thở phào nhẹ nhõm, sau đó bước tới Ngự Thiện Phòng. Nào ngờ mới đi được nửa đường, đã thấy mấy thái giám đứng chắn trước mặt, nói: “Quế công công…”
Tứ gia ngừng bước, thấy bọn họ lạ mặt, nhất thời không quyết định được mình có nên tỏ ra thân quen với họ không. Lại nhìn quần áo của mấy người kia, rõ ràng địa vị không cao bằng mình nên hắn liền nói ba phải: “Các vị…Có chuyện gì?”
Một người dường như là thủ lĩnh của đám người kia nói: “Quế công công, Hoàng Thượng ời ngài, chúng ta mau đi thôi.”
Tứ gia nghe xong cả kinh, thầm nghĩ: “Ta vừa mới gặp Hoàng A Mã, làm sao lại mời nữa? Hơn nữa còn để mấy thái giám lạ mặt truyền lời…mấy người này có chút lấm la lấm lét, hình như không có ý tốt gì, nói chuyện lại ngạo mạn vô lễ, không lẽ…Là thích khách nữa sao?”
Tứ gia liền lá mặt lá trái nói: “Ta cũng đang muốn đi gặp Hoàng Thượng, vậy phiền các vị dẫn đường.”
Một thái giám liếc mắt ra hiệu, lập tức cả đống người kia đứng vây lấy Tứ gia.
Tứ gia thấy họ như vậy, dường như đang đề phòng mình có thể chạy trốn, trong lòng lại càng cảm thấy hoài nghi. Hắn do dự bước hai bước, lại vừa lúc gặp hai người Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền vừa đi vứt xác Lưu Nhất Chu về. Hai người kia vốn muốn bẩm báo đã làm xong chuyện, nhưng thấy Tứ gia đang đi cùng đám thái giám, cho nên không lên tiếng, đứng lùi sang một bên để tránh đường.
Tứ gia đâu chịu buông tha cơ hội này. Hắn lập tức nhướn mày, gọi: “Hai vị…”
Trương Triệu hai người thấy được gọi, vội vàng lại gần, hành lễ rồi nói: “Quế công công có gì sai bảo?”
Tứ gia nói: “Hoàng Thượng cho gọi ta qua, bảo ta mang thêm hai thị vệ. Vừa lúc thấy hai người ở đây, cùng đi thôi…Trương đại ca, đúng rồi, ngươi cứ gọi thêm vài người nữa đi, Hoàng Thượng có chuyện quan trọng muốn giao phó.”
Hai người vừa nghe, liền cúi đầu nói: “Thuộc hạ tuân lệnh.” Sau đó Trương Khang Niên liền chạy đi gọi người.
Đám thái giám ngờ vực liếc mắt nhìn Tứ gia, không biết lời của người này nói là thật hay giả, vì vậy liền nhíu mày hỏi: “Quế công công, Hoàng Thượng muốn gọi thị vệ làm gì?”
Tứ gia đáp: “Không dám giấu công công, đây là chuyện cơ mật nên ta không tiện nói nhiều. Cũng là liên quan đến chuyện thích khách vào cung mấy hôm trước nên Hoàng Thượng muốn sai thị vệ tìm hiểu lai lịch của bọn chúng thôi.”
Đám thái giám nghe Tứ gia nói có lý, không biết phản bác thế nào.
Lúc tới ngã ba phía trước, nhìn đám thái giám cố ý đi trước dẫn đường, Tứ gia nói: “Công công, hình như chúng ta đi nhầm rồi.”
Thái giám đáp: “Dong dài cái gì, bảo ngươi đi thì cứ đi đi.”
Triệu Tề Hiền đứng bên cạnh thấy tình thế không ổn, liền thì thầm với Tứ gia: “Công công, đường này hình như là tới Từ Ninh cung, không phải Càn Thanh cung.”
Tứ gia biết điều này từ trước, đang nghĩ tới nghĩ lui để tìm nguyên nhân: “Chẳng lẽ tên thái giám Tiểu Quế Tử này là người của Thái hậu? Nhưng nếu thế thì tại sao lại phải phái đám thái giám hung thần ác sát đến đây áp giải? Vốn dĩ còn khiến ta lầm tưởng họ là thích khách…Nhưng quả thực, thái độ kiêu ngạo đến bậc này, cũng không đủ tư cách làm thích khách.” Nghĩ mãi không tìm ra đáp án, Tứ gia liền thử thăm dò: “Các vị công công, đây là đường tới Từ Ninh cung sao?”
Thủ lĩnh thái giám liền nói: “Hiện giờ Hoàng thượng đang ở Từ Ninh cung. Sao, Tiểu Quế Tử, ngươi định kháng chỉ ư?”. Người này tuổi tác lớn hơn Vi Tiểu Bảo nhiều, lúc nói năng khuôn mặt không lộ ra chút cảm xúc gì.
Tứ gia thầm nghĩ: “Thật xui xẻo, ta năm xưa oai phong là thế, nay bị một lão thái giám già ra oai cũng không dám phản kháng.” Vì thế hắn có chút khó chịu nói: “Hoàng Thượng thực sự đang ở Từ Ninh cung ư?”
Thái giám nói: “Ngươi nghĩ ta lừa ngươi sao. Đi mau chân lên, nếu như đến muộn để Hoàng Thượng và Thái hậu chờ lâu thì ngươi có mười cái mạng cũng không bù nổi tội.”
Đúng lúc này, Trương Khang Niên dẫn theo mấy thị vệ đi tới, hành lễ với Tứ gia: “Công công, người đã tới.”
Tứ gia thấy số thị vệ không ít, trong lòng cũng an tâm hơn, liền nói với thái giám kia: “Công công, xin dẫn đường.”
Thái giám kia chỉ lạnh lùng nhìn đám thị vệ rồi quay lưng bước đi, khiến Tứ gia lại càng thêm sinh nghi, không biết đám người này có âm mưu quỷ kế gì.
Một lát sau, cả đoàn người chậm rãi tới cửa Từ Ninh cung. Dọc đường đi không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, khiến Tứ gia càng thêm yên tâm, dù sao người ở bên trong cũng là Thái hậu, là Hoàng tổ mẫu nhân hậu của mình. Nhưng để an toàn, hắn vẫn dừng bước, ho khan một tiếng.
Triệu Tề Hiền, Trương Khang Niên đều là kẻ thông minh, lập tức hiểu ý nhích lại gần. Tứ gia hơi nghiêng đầu về phía Triệu Tề Hiền, cúi đầu nói nhỏ: “Bây giờ ta đi vào, các ngươi đứng ở đây chờ, nếu có chuyện gì bất thường…Phải cảnh giác.” Triệu, Trương hai người tuân mệnh, trong lòng cũng nảy sinh cảm giác bất an, không rõ Thái hậu triệu Quế công công là vì chuyện gì.
Tứ gia bám theo mấy Thái giám đi vào trong Từ Ninh cung, cả đoạn đường không dám ngó nghiêng mà quy củ cúi đầu. Đến tận khi vào tới chính điện, hắn mới ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một vị phu nhân ngồi trên ghế cao, hẳn chính là Thái hậu. Chỉ là, một chút cũng không thấy giống Khang Hy.
Theo Tứ gia được biết, mẹ đẻ của Hoàng A Mã mình chính là Hiếu Khang Chương Hoàng hậu của Thuận Trị đế, nhưng vào năm Khang Hy thứ hai bà đã quy tiên. Người trước mắt hắn đây hẳn chính là Hiếu Huệ Chương Hoàng hậu. Ở kiếp trước của hắn, Tứ gia đã từng gặp vị Hoàng tổ mẫu này, trong ấn tượng luôn cảm thấy bà điềm tĩnh bình thản, không thích tranh đấu. Lần này gặp lại, tất nhiên không khỏi sinh ra cảm giác thân thiết, chỉ ngại thân phận nay đã cách biệt nên không dám bộc lộ tình cảm gì.
Thái hậu mở miệng nói: “Tiểu Quế Tử, cuối cùng ngươi cũng chịu tới đây.”
Tứ gia thấy Khang Hy không có ở đây, liền hiểu là Thái hậu cố ý tìm gặp riêng mình, vì thế liền nói: “Không biết Thái hậu triệu nô tài tới có gì dặn dò?”
Thái hậu nói: “Ngươi còn hỏi? Hôm qua ngươi dám giết thái giám của ta mà hôm nay đã không dám nhận rồi sao, thật là đồ nô tài chó má!”
Tứ gia cả kinh, nói: “Thái hậu, nô tài không dám…” Trong đầu hắn không ngừng nhớ lại những chuyện đã xảy ra, cuối cùng lóe lên một ý nghĩ, vội vàng hỏi: “Thái hậu, chẳng lẽ người muốn nói tới vị công công hôm qua ở địa lao sao?”
Thái hậu đang tức giận, thấy hắn nói thế liền mắng luôn: “Sao? Ngươi giết người mà không biết mình giết ai sao?”
Tứ gia đổ mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống: “Xin Thái hậu tha mạng! Nô tài thật sự không biết, lúc đó nô tài phụng mệnh Hoàng thượng làm việc. Hoàng thượng đã dặn nô tài, nếu bất đắc dĩ thì được quyền giết thị vệ thái giám. Mà lúc đó tình thế nguy cấp, cho nên, nô tài cũng không kịp hỏi hắn là người của ai…”
Thái hậu có chút kinh ngạc: “Ngươi nói thật chứ?”
Tứ gia đáp: “Nô tài tuyệt đối không dám dối gạt Thái hậu. Nếu như sớm biết đó là người của Thái hậu, nô tài có chết cũng không dám động thủ.”
Thái hậu hừ lạnh: “Thật sao? Bản cung còn tưởng ngươi là cố ý làm như vậy đấy.”
Tứ gia vội vàng nói: “Nô tài xưa nay đối với Thái hậu và Hoàng thượng luôn một lòng trung thành, làm sao dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy được?”
Thái hậu nghe hắn nói có tình có lý, bộ dạng lại thành khẩn hối lỗi, một chút cũng không láu cá ranh ma như trước đây. Lại nhìn kĩ bộ dạng của hắn, người này trăm phần trăm chính là Tiểu Quế Tử…không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Bà trầm ngâm một lát rồi nói: “Tiểu Quế Tử, chẳng trách Kiến Ninh nói sau khi ngươi bị thương ở đầu đã biến thành người khác…Ngươi thực sự đã thay đổi rồi sao?”
Tứ gia không biết tại sao bà lại hỏi vậy, nhưng liên tưởng đến suy đoán trước đây của mình…Có lẽ Tiểu Quế Tử này biết được bí mật gì đó của Thái hậu, cho nên mới trở thành người tâm phúc của Thái hậu và Hoàng thượng. Nghĩ vậy, hắn bình tâm hơn rất nhiều, nói: “Nếu công chúa đã nói thì nô tài cũng không dám lừa Thái hậu. Nô tài thật sự đã bị thương nặng ở đầu, cho nên bây giờ trở nên đần độn hơn nhiều, có một số chuyện không còn nhớ rõ nữa…Nô tài chỉ nhớ rõ chính mình phải trung thành với Hoàng Thượng và Thái hậu thôi.”
Thái hậu cười: “Ngươi đã thay đổi rất nhiều, nhưng bản lĩnh nịnh nọt một chút cũng không giảm đâu.” Bà nói xong, liền đứng dậy, chậm rãi đi về phía trước hai bước rồi mới nói tiếp: “Tiểu Quế Tử, ngươi từng gặp Thụy Đống chưa?”
Tứ gia sửng sốt: “Thụy Đống?”
Thái hậu thấy hắn hai mắt mờ mịt không giống như đang giả bộ, trong lòng không khỏi hoài nghi, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tiểu thái giám này đã quên sạch mọi chuyện trước kia rồi?”
Mà Tứ gia giờ phút này lại thầm nghĩ: “Cũng may vừa rồi ta đã nói là chuyện trước kia không còn nhớ gì. Cho nên bây giờ cứ kiên quyết nói không biết Thụy Đống thì cũng không sao.”
Thái hậu hỏi lại: “Ngươi chưa từng gặp hắn sao?”
Tứ gia thấy bà hỏi như vậy, liền thầm tính toán: “Nếu như Thái hậu chắc chắn ta đã gặp Thụy Đống thì nhất định không hỏi lại lần nữa.” Vì thế hắn liền lắc đầu: “Hồi bẩm Thái hậu, nô tài chưa từng gặp người này.”
Tứ gia lăn lộn trong chốn cung đình bao năm, tất nhiên biết cách khiến Thái hậu tin tưởng. Cho nên nghe hắn nói xong, Thái hậu không khỏi lâm vào trầm tư, thầm nghĩ: “Ta sai Thụy Đống đi ám sát tiểu thái giám này…Tại sao hắn lại khăng khăng mình chưa gặp, Thụy Đống kia, không lẽ đã đào tẩu khỏi cung sao?”
Tứ gia thấy Thái hậu lộ ra vẻ mặt do dự, liền biết mình đã thành công.
Thái hậu đoán không ra Tứ gia nói thật hay giả, nghĩ tới nghĩ lui liền nói: “Tiểu Quế Tử, mặc kệ thế nào, ngươi chỉ cần trung thành với Hoàng Thượng và bản cung là được.”
Tứ gia nhìn sâu vào hai mắt của Thái hậu, trong lòng thoáng cả kinh, thầm nghĩ: “Sao ta chưa từng thấy ánh mắt sắc bén như thế này của Hoàng tổ mẫu đây?” Hắn lập tức vội vàng nói: “Điều này là tất nhiên, nô tài cho tới bây giờ đều giữ tấm lòng son sắt.”
Thái hậu ha hả cười, giơ tay nâng Tứ gia lên, nhẹ nhàng vỗ lên ngực hắn, nói: “Quả thực là tấm lòng son sắt sao?”
Tứ gia cảm thấy thân mình hơi hơi chấn động, nhưng cũng không rõ là vì sao, liền nói: “Nô tài…”
Nói đến đây, Thái hậu lại vỗ tiếp một cái nữa. Tứ gia trông thấy khuôn mặt tươi cười của bà, đột nhiên cảm thấy trong tươi cười kia ẩn chứa vài phần âm hiểm, khiến hắn cảm thấy không ổn. Nhưng với thân phận bây giờ, hắn cũng chỉ có thể đứng yên tại chỗ. Nếu chỉ cần có nửa phân phản kháng, e rằng phải chết không nghi ngờ.
Huống chi Tứ gia vốn nghĩ, Thái hậu chẳng qua cũng chỉ là người bình thường, bị vỗ vài cái cũng không sao. Hắn nào đâu biết rằng, Thái hậu này và Hoàng tổ mẫu trong trí nhớ của hắn kia vốn không phải là cùng một người. Nếu như nhận đủ ba chưởng của Thái hậu, hắn nhất định sẽ toi mạng, không còn nghi ngờ gì.
Mắt thấy thái hậu định vỗ cái nữa, tâm tình Tứ gia hoang mang, không biết phải làm gì cho đúng. Mà ngay lúc nguy ngập này, lại nghe một thanh âm từ ngoài truyền đến: “Thái hậu, Thái hậu!” Tiếng gọi vừa to vừa gấp, chính là giọng nói của Kiến Ninh.
Thái hậu nghe được tiếng của Kiến Ninh, bàn tay đang chuẩn bị vỗ xuống liền ngừng lại. Bà nhìn ra ngoài cung, quả nhiên thấy một bóng dáng nhỏ xinh đang vội vàng chạy vào.
Bà rút tay về, sắc mặt phi thường khó chịu, không hiểu tại sao Kiến Ninh lại đến đúng vào lúc này.
@by txiuqw4