sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 47: Bàn Đầu Đà

(Để cho những bạn nào không nhớ thì đây là tên một thủ hạ của Thần Long giáo, là cặp bài trùng với Sấu đầu đà – cha đẻ của Kiến Ninh. Bàn đầu đà nghĩa là đầu đà mập, trái ngược với Sấu đầu đà là đầu đà gầy.)

Bọn thị vệ rút gươm giáo ra, chạy sầm sập về phía Kiến Ninh. Tứ gia thì kêu to: “Kinh thư ở chỗ ta, ngươi không cần uy hiếp hắn!”

Kiến Ninh ngạc nhiên nhìn Tứ gia, thầm nghĩ: “Ngươi có cái rắm…Nhưng lừa như vậy đối với ta trăm lợi mà không có hại a.”

Người bắt Kiến Ninh lại nói: “Ngươi giao ra trước rồi ta sẽ thả hắn!”

Tứ gia nói: “Thả người trước!” Nhìn thấy Song Nhi lấp ló đằng sau, Tứ gia vội kêu lên: “Cứu Ninh đại nhân!”

Song Nhi nghe lệnh liền xông lên, mà bọn thị vệ cũng nhào vào, rút đao ở thắt lưng ra vây lấy thích khách và Kiến Ninh.

Kiến Ninh nhìn đao gươm sắc bén trước mặt, sợ tới mức kinh hồn hoảng vía, thầm nghĩ: “Này, nếu như tên thị vệ nào lỡ tay, chọc một đao lên người ta thì phải làm sao? Chẳng lẽ lại bảo sẽ cấp cho ta cấp huân chương hi sinh vì Tổ quốc?”

Người bắt Kiến Ninh thấy tình thế không ổn, vội vàng sử dụng khinh công. Kiến Ninh đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ bẫng, sợ đến hét lên…

Tứ gia quát: “Đuổi theo!”

Kiến Ninh liếc mắt nhìn Tứ gia, thấy hắn vẻ mặt lo lắng, hai mắt chằm chằm nhìn mình, môi lại giật giật nói ra vài chữ.

Người nọ xách theo Kiến Ninh đi, một loáng đã cách xa đám thị vệ vài trăm mét. Kiến Ninh âm thầm líu lưỡi, nhịn không được mà khen: “Võ công của đại sư thật tốt!”

Người nọ thấy nàng bị bắt cóc, không những không sợ hãi khóc lóc, ngược lại còn có thời gian thảnh thơi tán dương mình thì cả kinh, vội nói: “Đâu có, đâu có.”

Kiến Ninh cố ngoái đầu lại, chỉ thấy một kẻ như que củi di dộng, khuôn mặt dài, hốc hác, tựa như cả người vừa bị xe ủi chèn bẹp dép thì sợ hãi không thôi, vội vàng xoay đầu đi, nói: “Ta thấy đại sư cốt cách thanh cao, võ công cao cường, nhất định xuất thân không tầm thường!”

Người nọ nhíu mày, nói: “Đứa nhỏ này, ngươi thì biết cái gì? Không được ăn nói lung tung!”

Kiến Ninh ha ha cười, nói: “Có phải nói lung tung hay không thì lát nữa tự nhiên sẽ biết. Đại sư, ngươi có tin hay không, hôm nay ta được gặp đại sư, chính là duyên phận.”

Người nọ ngạc nhiên nói: “Nhóc con, ngươi rốt cuộc muốn ám chỉ cái gì? Ta nghe không hiểu gì hết.”

Kiến Ninh nói: “Ngươi đương nhiên không hiểu, ha ha…”

Ánh mắt nàng đảo quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy một cái chòi xa xa đằng trước. Bên ngoài chói đặt một con rùa đá nằm đội bia, Kiến Ninh vội la lên: “Đây chính là thiên cơ trời muốn ta nói cho ngươi biết.”

Người nọ cũng nhìn thấy cái chói, lại thấy truy binh chưa đuổi tới, liền chạy vào bên trong. Gã buông Kiến Ninh ra, nói: “Này, nhóc, ngươi rốt cuộc đang lảm nhảm cái gì?”

Kiến Ninh tỏ vẻ bình tĩnh thản nhiên, hừ lạnh một tiếng, rồi lớn giọng nói: “Bàn đầu đà, ngươi dám mạo phạm thiên sứ, thật là đáng chết!”

Người nọ sợ đến run rẩy toàn thân, hai con ngươi trố ra, nhìn chằm chằm Kiến Ninh, nói: “Ngươi…Sao ngươi biết tên của ta? Thiên sứ? Thiên sứ là cái gì?” Phải biết rằng với bộ dạng tong teo như cây gậy trúc của gã, rất ít người tin tên gã thực sự là “Bàn đầu đà”.

Kiến Ninh không trả lời, chỉ giang hai tay ra, ngửa mặt lên trời kêu to: “Thần Long giáo Hồng giáo chủ hưởng phúc muôn đời, thọ cùng trời đất!”

Bàn đầu đà vừa nghe câu này, theo phản xạ tự nhiên cũng nâng hai tay lên cao, kêu lên: “Giáo chủ hưởng phúc muôn đời, thọ cùng trời đất!”

Làm xong, gã mới kịp nhận ra mình vừa làm gì, vội vàng nhìn về phía Kiến Ninh, ngạc nhiên nói: “Ngươi…Sao ngươi biết chuyện trong giáo chúng ta, chẳng lẽ ngươi…”

Kiến Ninh lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Ngươi vẫn không hiểu sao? Trách trong được ở trong giáo nhiều năm như vậy mà vẫn không trèo lên nổi vị trí Long sứ.”

Chỉ có người cấp bậc cao trong Thần Long giáo mới biết đến sự tồn tại của năm vị Long sứ, chính là năm cánh tay đắc lực của Giáo chủ…vì thế, Bàn đầu đà càng thêm hoảng sợ: “Ngươi…Sao mấy cái này ngươi cũng biết?”

Kiến Ninh quát: “Ngươi dám hỏi ta sao, không biết lớn nhỏ gì cả, còn ra thể thống gì? Ngươi được giáo chủ phái ra ngoài thì đã đại diện cho một phần uy nghi của giáo chủ. Hừ, nhìn bộ dạng ngươi xem, như vậy chẳng phải bôi gio trát trấu vào mặt giáo chủ sao, nếu để giáo chủ biết được, hậu quả ngươi biết rồi chứ?”

Bàn đầu đà vội vàng câm miệng, cúi đầu cung kính với Kiến Ninh. Kiến Ninh thấy gã quả nhiên bị lừa, trong lòng vui như nở hoa, thầm nghĩ: “Tên Bàn đầu đà này thật ngốc, được rồi, là bởi lão nương biết trước diễn biến câu chuyện. Aizz, quan tâm quá trình làm gì, kết quả mới là quan trọng.”

Kiến Ninh liền nói: “Như ta vừa mới nói, hôm nay ta gặp ngươi là vì một chuyện hết sức quan trọng.”

Bàn đầu đà lúc này đã tin nàng đến tám chín phần, vội vàng cẩn thận hỏi: “Thiên sứ, không biết là có chuyện gì?”

Kiến Ninh vừa lòng gật đầu, nói: “Thức thời như vậy là tốt. Vừa rồi ngươi mạo phạm ta, ta vốn dĩ không định mang thiên cơ tiết lộ cho ngươi…Nhưng mà thôi, nể tình ngươi biết hối cải, ta sẽ nói cho ngươi một chuyện, chỉ cần ngươi mang chuyện này về tâu với giáo chủ, giáo chủ nhất định sẽ vô cùng cao hứng ban giải dược cho ngươi.”

Bàn đầu đà hai mắt lóe sáng, thèm nhỏ dãi, nói: “Thiên sứ, rốt cuộc là chuyện gì. Vừa rồi ta mạo phạm ngài, nay ta xin nhận lỗi, xin ngài mau nói cho ta biết được không?”

Kiến Ninh chắp tay sau lưng, lừ mắt nhìn Bàn đầu đà một cái, nói: “Ta cũng không phải là kẻ bụng dạ hẹp hòi, thấy ngươi là người có tài, mới muốn tạo cơ hội cho ngươi lập công, trở thành một trong năm Long sứ…” Nàng hất mắt về phía bia đá, nói: “Ngươi lại đây xem.”

Bàn đầu đà ngoan ngoãn nhìn nàng, hỏi: “Ta phải nhìn cái gì?”

Kiến Ninh thấy gã ngơ ngác, nhịn không được bật cười: “Nhìn khối bia đá kia.”

Bàn đầu đà lúc này mới để ý tới tấm bia phủ đầy rêu xanh, hỏi: “Này…ta thực không biết, tấm bia này có điều gì kì lạ không?”

Kiến Ninh nói: “Đồ ngu, ngươi muốn lập công, hoàn toàn phải dựa vào nó đấy.”

Nàng vốn định thể hiện một chút, nhảy qua lan can ra ngoài, nhưng nghĩ tới võ công mèo quào của mình, Kiến Ninh cảm thấy không nên mạo hiểm. Nàng từ từ bước ra ngoài, chỉ vào tấm bia, nói: “Ngươi có biết chữ ở trên mặt tấm bia nói gì không?”

Bàn đầu đà nhìn hồi lâu, sau đó xấu hổ nói: “Thiên sứ thứ tội, ta không biết những chữ này.”

Kiến Ninh than thở, nói: “Người trần mắt thịt, ngươi không nhận ra cũng phải thôi. Được rồi, để ta đọc cho ngươi nghe.”

Bàn đầu đà vui mừng không thôi, vội nói: “Xin thiên sứ chỉ giáo!”

Kiến Ninh thì thầm: “Ngươi xem đoạn mở đầu này, nó viết là ngàn vạn năm sau, dưới triều nhà Thanh, ở ngoài biển có một hòn đảo, tự xưng là Thần Long…”

Bàn đầu đà mừng rỡ, kêu to: “Ngoài biển có đảo, tự xưng Thần Long, chẳng phải muốn nói tới Thần Long đảo sao? Nhưng khối bia này tuổi đời cũng phải ngàn năm, sao lại biết rõ chuyện Thần Long giáo chúng ta như vậy? Chẳng lẽ là ý trời. Thiên sứ, người mau đọc tiếp đi.”

Kiến Ninh nhíu mày một lát, nói: “Việc không không vội được, văn tự cổ đại, ta cũng cần có thời gian để dịch, ừm…cái gì đó Hồng giáo chủ, kinh thư…còn có rất nhiều địa danh, thiên thu vạn tải nhất thống giang hồ, vân vân và vân vân…Bình tĩnh để ta xem đã…Tấm bia này đôi chỗ chữ đã mờ…”

Bàn đầu đà cao hứng phấn chấn, nhịn không được hoa chân múa tay: “Thiên thu vạn tải, nhất thống giang hồ, chẳng phải muốn nói Thần Long giáo sẽ thống nhất giang hồ sao. Trách không được thiên sứ nói ta sẽ lập công nhờ khối đá này.”

Kiến Ninh cười ha ha, nói: “Đúng vậy, ngươi mang tấm bia này về thì giáo chủ nhất định sẽ vui sướng, tất nhiên không quên ban thưởng hậu hĩnh.”

Bàn đầu đà nói: “Thiên sứ, không bằng người cùng ta trở về đi. Người biết đọc văn tự cổ đại, lại có năng lực tiên đoán hơn người, giáo chủ nhất định sẽ trọng dụng.”

Đúng lúc này, Song Nhi và đám thị vệ đã đuổi tới nơi, Tứ gia thì chặn đằng sau.

Bàn đầu đà bây giờ đã bị hút hồn vào tấm đá kia, không còn ham hố “Tứ thập nhị chương kinh” nữa, vì vậy gã bình thản như không chờ Kiến Ninh trả lời.

Mà Kiến Ninh lại không chút hoang mang bước về phía trước vài bước, nói: “Không cần lo lắng, ta không sao.”

Mọi người kinh hãi. Đám thị vệ nghe nàng nói vậy mới dám thở hồng hộc, mà Song Nhi lại nói: “Ninh đại nhân, người này…”

Tứ gia cắt ngang: “Không sao thật chứ?” rồi nhìn Kiến Ninh từ trên xuống dưới cẩn thận mấy lần.

Kiến Ninh phẩy tay: “Yên tâm, yên tâm.”

Nàng xoay người lại nhìn Bàn đầu đà, nói: “So với việc hao hết tâm tư cũng không lấy được trọn bộ kinh thư, chi bằng ngươi mang tấm bia này về đi. Đừng nói bản thiên sứ không giúp ngươi, nếu ngươi buông tha cơ hội này, đến lúc đó, vị trí Long sứ tất nhiên sẽ rơi vào tay người khác. Bàn đầu đà, đừng phụ ý tốt của ta.”

Bàn đầu đà cung kính hành lễ, nói: “Tuân mệnh thiên sứ. Đa tạ thiên sứ đã trợ giúp!” Vừa dứt lời, gã liền khinh công bay về phía tấm đá, ngay trước mặt mấy ngàn người, vung chưởng đập mạnh, cả tấm đá liền bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống vai Bàn đầu đà. Gã khiêng tấm bia đi, lúc đi ngang qua Kiến Ninh lại nói lần nữa: “Đa tạ thiên sứ, nếu có duyên chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”

Kiến Ninh cười, khoát tay chào, nói: “Tốt nhất là không gặp, ta sợ không phải lần nào cũng mang tới tin tốt cho ngươi đâu.” Bàn đầu đà bị câu này dọa sợ, không dám nhiều lời, cúi đầu một cái rồi bay đi.

Kiến Ninh vẫy tay nhìn theo, nói: “Hẹn gặp lại, Bạch Bạch (bye bye), tạm biệt không tiễn, về sau không gặp là tốt nhất.”

Song Nhi thấy Bàn đầu đà đã đi rồi, mới chạy vào trong chòi, hỏi: “Ninh đại nhân, ‘Bạch Bạch’ là gì. Ta thấy người kia cũng không trắng a?”

Kiến Ninh nói: “À, cái này ngươi không biết rồi, Bạch Bạch là tên cúng cơm của kẻ kia a. Song Nhi, ngươi nói xem, kêu như vậy đã đủ thân thiết chưa?”

Song Nhi bị nàng hỏi vậy, ù ù cạc cạc gật đầu: “Đủ rồi.”

Tứ gia liếc mắt nhìn Kiến Ninh một cái, trong lòng biết rõ nàng vẫn đang ghi hận chuyện Song Nhi gọi hắn là “Tiểu Bảo”, chậm rãi nói: “Ta nghe nói nước Anh có ngôn ngữ riêng, lúc chào tạm biệt thường nói Bạch Bạch, ngươi nói xem…”

Kiến Ninh đập vai hắn một cái, cười cười: “Ngươi xem ta vất vả lắm mới lừa được một cô gái ngây thơ xinh đẹp thế này, thì ngươi lại vạch trần nhanh như vậy. Đúng rồi, sao ngươi cũng biết tiếng Anh.”

Tứ gia ho khan một tiếng, hạ giọng nhắc nhở: “Công chúa…”

Song Nhi đứng bên cạnh, thính tai nghe thấy thì kinh hãi: “Công chúa? Ninh đại nhân là công chúa sao?”

Kiến Ninh cười nói: “Thất lễ thất lễ, thật ra ta là Khôn Ninh công chúa, cho nên mới tự xưng như vậy.”

Tứ gia thong thả đi bên cạnh, không chút để ý tới những lời nhăng cuội của Kiến Ninh, mà Song Nhi lại tròn mắt, hỏi: “Ninh công chúa? Ngươi cũng giả con trai sao? Ngươi là công chúa của nước Anh à?”

Kiến Ninh cười ha ha, nói: “Ta giả trai hay không không thành vấn đề, quan trọng là, ta thực thích ngươi a, nào nào, Song Nhi, kể cho ta nghe, trước khi ta tới đây, Tiểu…Quế công tử, Tiểu Bảo có bắt nạt ngươi không?”

Tứ gia nghe nàng hỏi vậy, nhịn không được khẽ cau mày. Mà Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền lại cười khẽ, nói: “Quế công công, công chúa trốn hoàng cung đi tìm ngài, đủ để thấy công chúa đối với ngài tình thâm ý trọng a.”

Tứ gia lạnh mặt nói: “Đừng nói lung tung, công chúa xuất cung là bởi có chuyện quan trọng phải làm.”

Tứ gia một bên đối phó với hai người Trương Triệu, một bên dỏng tai nghe ngóng Kiến Ninh nói chuyện với Song Nhi.

Chỉ nghe Song Nhi nói: “Không đâu, Tiểu Bảo tốt lắm, hắn chưa từng bắt nạt ta bao giờ.”

Kiến Ninh liền cười: “Ngươi không hiểu ý của ta rồi, bắt nạt a, không nhất thiết phải là đánh mắng ngươi. Ngươi là con gái, hắn là con trai, nếu nói đến bắt nạt thì có rất nhiều cách, ví dụ như lén sờ bàn tay nhỏ bé của ngươi, đại loại thế…”

Tứ gia đỏ bừng cả mặt, mà Triệu Tề Hiền, Trương Khang Niên chỉ biết cố bấm bụng nhịn cười, giả như cái gì cũng không nghe thấy, hòng tránh đắc tội Tứ gia.

Song Nhi cũng đỏ mặt, líu ríu nói: “Tiểu Bảo sao có thể làm như vậy…Hắn rất đứng đắn.”

Kiến Ninh cười hì hì nhìn nàng: “Là thật sao? Hay là ngươi cố ý nói tốt cho hắn đó?”

Song Nhi nói: “Sao ngươi lại hỏi ta loại chuyện này chứ, ta mới không thèm nói chuyện với ngươi nữa.” nói xong, Song Nhi chạy tới bên cạnh Tứ gia, kéo kéo tay áo hắn, thẹn thùng nói: “Tiểu Bảo, Ninh công chúa rốt cục là nam hay nữ vậy, thật đáng sợ a.”

Tứ gia bất đắc dĩ nói: “Hắn là người chúng ta không chọc vào được.”

Nói xong, Tứ gia quay đầu lại, nói với hai người Trương Triệu: “Các ngươi chăm sóc Song Nhi đi.”

Trương Triệu hai người vội vàng chạy tới, kéo Song Nhi lại, mà Tứ gia thì bước nhanh hơn, đuổi theo Kiến Ninh, một lần nữa kiên trì hỏi: “Công chúa, rốt cục ngươi ra ngoài bằng cách nào? Hoàng Thượng có biết không?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx